Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 495: Đẩy nhanh.




Chương 495: Đẩy nhanh.

“Cao Phong, Cao Phong, Cao Phong!”

Trước cổng căn cứ của quân cách mạng những binh lính đang xúm lại thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn đó có một người đang bị các binh lính nâng lên trên mặt mỗi người lính là niềm vui không thể che dấu được trong miệng bọn họ liên tục hô lớn tên Cao Phong chính là người đang bị nâng lên kia.

Trong căn cứ từ những nơi khác binh lính đều đang vui mừng chạy tới chung vui với các đồng đội, có lẽ ngoại trừ những người đang có nhiệm vụ canh gác, lần này là một lễ hội đối với những người trong căn cứ.

Không có cách tin tức chiến thắng của Cao Phong đã lan truyền khắp quân cách mạng, điều này đã xốc lên tinh thần cho quân cách mạng.

Phải biết chiến đấu lâu như vậy đây mới xem như là chiến thắng đầu tiên của quân cách mạng đối với liên quân, trước đó không rút lui thì cũng là đang trên đường rút lui cho dù những người lính của quân cách mạng có ý chí rất tốt đi chăng nữa cũng không khỏi trở nên mê mang.

Chính vì thế các lãnh đạo quân cách mạng đã cực lực tuyên truyền chiến thắng này biến Cao Phong thành một anh hùng trong mắt binh lính.

Thành ra mới xuất hiện tình huống như hiện tại, khi Cao Phong xuất hiện tại căn cứ chính các binh lính liền không nhịn được muốn tung hô người anh hùng của bọn họ.

Cao Phong liên tục bị tung lên trời cũng không có cách nào, chỉ có thể cười phối hợp cùng với các binh lính, cũng không thể quát mắng họ dừng lại được phải không.

Cứ thế Cao Phong bị binh lính nâng lên tới tận trung tâm căn cứ, ở đây hắn mới vội vã lên tiếng để bọn họ thả hắn xuống, các binh lính cũng lần lượt nhường ra một con đường cho Cao Phong.

Cuối còn đường chính là Hàn Mặc cùng những thành viên đầu não của quân cách mạng.

Bọn hắn nhìn Cao Phong tất cả đều nở nụ cười thân thiện.

Đi tới trước mặt mọi người, Cao Phong chào theo cách của quân nhân.

Hàn Mặc thấy vậy cùng liền chào lại, mặc dù về mặt chuyên nghiệp ông ta không phải là một tướng lĩnh chân chính nhưng về mặt luật lệ cùng quy tắc ông ta là tư lệnh của toàn bộ quân cách mạng, chào theo kiểu nhà bình là điều bình thường.

“Trở về vị trí.”

Các binh lính xung quanh vẫn đang đứng nghiêm nhìn các vị chỉ huy của quân cách mạng không hề di chuyển, chỉ tới khi một vị tướng bên người Hàn Mặc hét lớn mệnh lệnh, khiến bọn hắn mới vội vã tản đi.

Mặc dù là quân cách mạng nhưng quân kỉ của bọn hắn phi thường tốt, không giống như những đội quân phản loạn trước đây.

Có thể nói Nam Tinh đã tìm được một nhóm người cực kỳ ưu tú của Phú Xuân.

Tiến lên vỗ lấy hai vai Cao Phong, Hàn Mặc đầy tự hào nói.

“Làm tốt lắm.”

“Cảm ơ lãnh tụ khen ngợi.”



Cao Phong đứng nghiêm đáp lời.

“Ha ha đừng như vậy mọi người đều là người quen cả. Đi thôi chúng ta vào trong nói tiếp.”

Hàn Mặc khoác vai Cao Phong đi vào trong trại chính, những người khác thấy vậy cũng vui vẻ cười đón Cao Phong vào.

“Chúng ta đang suy xét trao tặng huân chương cho ngươi.”

Vừa đi Hàn Mặc bình tĩnh nói.

“Huân chương?”

Cao Phong khó hiểu nói.

“Đúng vậy là huân chương!”

Dừng một chút để Cao Phong tiêu hóa lời vừa rồi, Hàn Mặc nhẹ giọng nói.

“Ngươi cũng biết huân chương phải không? Nó được sử dụng để ghi nhận công lao của một cá nhân, người Nam Tinh sử dụng nó để trao tặng cho những người có công.”

“Ngươi biết đấy vị trí hiện tại của ngươi rất cao rồi đã không lên được nữa. Chúng ta lại không có bao nhiêu tiền bạc để thưởng cho ngươi, gần như tất cả tiền bạc đều đã dồn vào việc mua v·ũ k·hí.”

Dừng một chút Hàn Mặc cười khổ nhìn Cao Phong nói.

“Chúng ta không có năng lực thưởng cho ngươi bất kỳ lợi ích thực chất nào. Vì thế cũng chỉ có thể lựa chọn cách này.”

Những người khác cũng im lặng, tất cả đều thể hiện sự xấu hổ khi không thể cho Cao Phong phần thưởng thực chất.

Nhìn thấy mọi người như vậy Cao Phong liền cười nói.

“Chủ tịch không cần như vậy, ta hiểu khó khăn của chúng ta. Huân chương cũng là thứ rất tốt, sau này ta có thể khoe với con cháu rằng ta là người nhận huân chương đầu tiên của quốc gia.”

Lời của hắn khiến mọi người đồng loạt cười những chữ ‘đầu tiền của quốc gia’ đã đánh vào mong ước sâu trong nội tâm của tất cả mọi người ở đây vì thế ai cũng đồng loạt cười.

“Tốt! Như vậy ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ trao tặng huân chương.”

Hàn Mặc cười nói.

Mọi người sau đó tiến vào phòng hội nghị, chuyện huân chương đã không còn xuất hiện trong phòng nữa ở nơi này bọn hắn sẽ nói chuyện những vấn đề quan trọng hơn.



Cùng với việc được triệu tập tới đây theo thông lệ Cao Phong bắt đầu báo cáo chiến quả của mình.

“Trận chiến lần này chúng ta tiêu diệt cùng bắt giữ hơn mười hai nghìn tên lính, thu giữ năm nghìn khẩu súng các loại cùng một trăm hai mươi bốn thùng v·ũ k·hí, đạn dược. Thương vong của quân ta vào khoảng hai nghìn người.”

Bản báo cáo chi tiết kỳ thực đã được các tham mưu của Cao Phong gửi tới nhưng ở đây hắn vẫn phải báo cáo một chút để tất cả mọi người hiểu được, dù sao nơi này cũng còn nhiều người chưa tiếp xúc qua tin tức chi tiết.

“Theo tình báo của chúng ta liên quân đã tạm thời rút về bốn vị trí…”

Lúc này người phụ trách tình báo của quân cách mạng lên tiếng báo cáo về phản ứng của liên quân.

Hắn đi tới giữa bàn chỉ vào bốn điểm đánh dấu trên bản đồ.

Cuộc truy quét lần này liên quân đã chia thành ba đường muốn thực hiện bao vây tiêu diệt quân cách mạng. Quân của Cao Phong kỳ thực chỉ chặn lại một trong ba đường đó.

Đương nhiên hai đường còn lại cũng đã bị chặn đứng, nhưng tổn thất của tại hai đường này lớn hơn nhiều so với tổn thất của Cao Phong vì thế nên hắn mới được vinh danh như vừa rồi.

Vị trí mà tình báo trưởng chỉ là bốn vị trí phòng thủ quan trọng giúp liên quân có thể phần nào hạn chế hành động của quân cách mạng quanh vùng núi mà không phải lan xuống vùng đồng bằng.

“Báo cáo mới nhất đối phương bố trí tại những khu vực này tổng cộng bốn mươi nghìn quân. Phía sau cách về phía nam khoảng hai mươi kilomet có hai căn cứ khác tập trung quân dự bị, trong này hiện đang đồn trú sáu mươi lăm nghìn quân.”

Tình báo trưởng tiếp tục chỉ định một vài vị trí trên bản đồ nữa, tổng cộng có chín vị trí trên bản đồ được tình báo trưởng chỉ ra.

“Mẹ! Tên tướng của liên quân cũng không phải dạng vừa, chín vị trí này có thể kiểm soát toàn bộ vùng đồng bằng. Bất kỳ nơi nào bị t·ấn c·ông bọn hắn lập tức có thể chi viện không cao nhất ba ngày, nếu sử dụng những lực lượng cơ động trong nửa ngày liền có thể tới.”

Một vị tướng lên tiếng, người này cũng là một trong ba tướng quân được giao nhiệm vụ chặn đánh liên quân mặc dù chiến công của hắn không lớn như Cao Phong nhưng cũng khiến mọi người ở đây tôn trọng.

“Bọn hắn muốn giam chúng ta trên núi.”

Một người khác phán đoán.

“Không! Tôi cho rằng việc này chỉ nhằm hạn chế hành động của chúng ta. Liên quân không có thời gian để đánh hao tổn với chúng ta bọn hắn rất có khả năng sẽ tổ chức một đợt t·ấn c·ông mới.”

Tình báo trưởng lên tiếng.

“Cuộc chiến vừa rồi liên quân chỉ tổn thất hai mươi mốt nghìn quân, không ảnh hưởng lớn, số quân này bọn hắn có thể dễ dàng bổ sung. Vì thế tôi cho rằng đối phương chỉ đang đề phòng chúng ta gây ra hỗn loạn ngăn chặn chúng ta xuôi nam để có thời gian chuẩn bị kỹ càng hơn cho đợt t·ấn c·ông lần hai.”

Dừng một chút để mọi người tiêu hóa những lời vừa rồi tình báo trưởng nói tiếp.

“Lần này sẽ không như lần trước, đối phương sẽ cận thận hơn rất nhiều.”



“Hừ! Nếu bọn hắn dám tới chúng ta liền sẽ cho bọn hắn biết tay.”

Một tướng lĩnh khác nói.

Mọi người nhìn hắn không nói một lời, những chuyện như thế này cũng không có gì để nói.

“Liên quân phải tổn thất bao nhiêu mới ảnh hưởng tới gân cốt của bọn hắn?”

Cao Phong suy nghĩ hỏi.

Tình bảo trưởng không bất ngờ với vấn đề này, ông ta nói.

“Phía Nam Tinh cho rằng con số này có thể vào khoảng sáu mươi tới bảy mươi nghìn!”

“Nam Tinh?”

Một vị tướng khác khó tin nói.

“Năng lực tình báo của chúng ta không thể với ra ngoài Phú Xuân.”

Tình báo trưởng nhún vay bó tay nói.

Nghe vậy mọi người đều lựa chọn im lặng, bọn hắn biết lời của tình báo trưởng không hề sai mặc dù không cam lòng.

“Tốt mọi người.”

Lúc này Hàn Mặc lên tiếng thu hút sự chu ý của tất cả mọi người ở đây.

“Hôm nay ta gọi mọi người tới đây không chỉ vì chuyện này. Kỳ thực người Nam Tinh muốn chúng ta đẩy nhanh c·hiến t·ranh trong thời gian ngắn cầm xuống Phú Xuân. Vì thế bọn hắn sẽ cho dúng ta thêm trợ giúp.”

Lời Hàn Mặc vừa ra khiến toàn phòng xôn xao. Cao Phong ở một bên nghe vậy lập tức nói.

“Lãnh tụ nếu đẩy nhanh kế hoạch t·hương v·ong của chúng ta là phi thường lớn.”

Cao Phong nói!

Hiện tại bọn họ vẫn đang yếu hơn liên quân, nếu miễn cưỡng t·ấn c·ông t·hương v·ong sẽ không nhỏ.

Nghe vậy Hàn Mặc thở dài bất đắc dĩ nói.

“Ta biết là vậy nhưng người Nam Tinh nói bọn hắn cũng đang chịu sức ép rất lớn từ phía Đế quốc, nếu không kết thúc sớm cuộc chiến này bọn hắn có thể phải giảm cường độ ủng hộ với chúng ta xuống.”

Nghe Hàn Mặc nói vậy tất cả đều lâm vào trầm mặc.

Nam Tinh là một đồng minh vô cùng quan trọng của bọn hắn, nếu không có sự ủng hộ từ Nam Tinh bọn hắn hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.