Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 484:




Chương 484:

Long không đi thẳng về Kim Lăng mà lựa chọn dừng lại ở thành Vĩnh Xuân một ngày, đã đi rồi thì liền thuận tiện tiến hành khảo sát một lượt.

Bước xuống tàu chào đón Long là thị trưởng của thành phố. Đúng rồi hiện tại Vĩnh Xuân cũng giống như Kim Lăng đã hủy đi tường thành hướng ra ngoài phát triển vì thế đã không thể gọi nó là thành trì gì nữa mà nên sử dụng thành phố để diễn tả.

Thị trưởng của Vĩnh Xuân là một lão già, ít nhất so với độ tuổi hiện tại của các quan viên trong hệ thống nhà nước thì hơn bốn mươi tuổi có thể xem là một người già.

Có mặt ở đây hôm nay cũng chỉ có thị trưởng cùng với lực lượng cảnh sát phong tỏa vòng ngoài, dù sao đây cũng là chuyến đi bí mật tốt nhất chỉ những người nên biết mới biết được.

Chào hỏi một lượt Long cùng thị trưởng rời khỏi bến tàu, trước khi rời khỏi bến tàu Long có quan sát một lượt dường như hôm nay bến tàu khá vắng, mặc dù hắn không biết số lượng người hoạt động hàng ngày trên bến tàu là bao nhiêu, nhưng hắn biết trên bến tàu sẽ không ít người như vậy.

Là một vị vua anh minh Long đương nhiên không thể bỏ qua tình huống này hắn liền lên tiếng hỏi thị trưởng.

Thị trưởng sau khi xấu hổ một lúc liền trả lời.

Lý do chính là những công nhân ở bến tàu hôm nay đình công tập thể để bày tỏ ủng hộ công đoàn.

Cái này mới nhắc cho Long nhớ trong vương quốc làn sóng đình công vẫn tiếp tục đâu, nghe nói là cuộc đàm phán giữa công đoàn cùng các nhà tư bản đang lâm vào bế tắc vì thế các công nhân đã tổ chức đình công trên khắp cả nước để ủng hộ công đoàn cùng gây sức ép lên nhà tư bản.

“Xem ra cá công nhân cũng đã bắt đầu quen với đình công b·iểu t·ình.”



Long không khỏi cười đùa một câu khiến không khí trong xe có chút xấu hổ, ai cũng không nghĩ bệ hạ lại đem chuyện này ra đùa giỡn.

Sau đó Long mới nhận ra mình nói hơi quá lời, dù sao ở thế giới này mọi người còn chưa quen với những vụ đình công b·iểu t·ình của công nhân trong tư tưởng của bọn hắn vẫn rất nhiều người cho rằng đây là hành động không thể chấp nhận được của công nhân, một số người thậm chí còn đổ lên đầu bọn hắn tội phản quốc nữa.

Nếu không phải phía chính phủ kiểm soát mọi thứ trong tay nới không chừng có thể dân tới b·ạo l·oạn thực sự cũng nên.

Không có cách thời đại phong kiến quý tộc đã in dấu rất sâu vào tư tưởng của nhóm người này nếu không trải qua một hai đời cải biến những tư tưởng này sẽ rất khó bị phai đi.

Đương nhiên với Long hắn cho rằng công nhân dần quen với đình công cũng là chuyện tốt, bọn hắn cần tự bảo vệ lợi ích của mình chứ không phải cái gì cũng nhờ tới Long. Hắn không thể nào theo sau đít giai cấp này để dọn chướng ngại vật cho bọn hắn mãi được, có thứ cản đường bọn hắn vậy bọn hắn phải dẹp đi, có thứ làm đau bọn hắn bọn hắn cũng phải hét lên đau đớn cho người khác biết chứ không phải có thứ cản đường thì đứng im không đi chờ người khác tới dẹp, b·ị đ·au không hét im lặng cam chịu cơn đau.

Còn về phía giai cấp tư sản Long cũng không thực sự quá lo lắng, đám người này có thể tự bảo vệ lợi ích của mình nếu không bọn hắn cũng không phải nhà tư bản.

Quả nhiên đúng như Long đoán vừa rời khỏi cảng hắn đã nhìn thấy một đoàn người đang đứng b·iểu t·ình gần đó. Không tệ bọn hắn không hề b·ạo đ·ộng cũng không có hành vi gây nguy hiểm nào, xem ra bọn hắn đã có khả năng tổ chức rất tốt hoặc có thể những cảnh sát gần đó với súng trên tay giúp đám đông b·iểu t·ình có thể bình tĩnh lại.

Như đã nói cảnh sát có súng, và họ thích dẹp loạn bằng súng chứ không phải gậy gộc dù sao xã hội này mới phát triển lên từ thời đại phong kiến quý tộc, cái gọi là tôn trọng sinh mạng nhân dân mặc dù có ghi trong hiến pháp nhưng không có nghĩa dễ dàng thực hiện như vậy.

Nếu tính theo thời gian ở Trái Đất thì đây là thời đại mà q·uân đ·ội rất thích s·ử d·ụng s·úng kíp để giải quyết những cuộc b·iểu t·ình đấy.



Đoàn xe ngựa của Long chạy thẳng một mạch hướng về phía tòa thị chính thành phố.

Long không biết rằng trong khi hắn đang quan sát đám đông bên ngoài thì cũng có những ánh mắt ẩn nấp trong đám đông đang quan sát hắn, đặc biệt khi hắn không hạ rèm xe xuống kính xe ngựa cũng không phải kính một chiều bên trong có thể nhìn ra thì bên ngoài cũng có thể nhìn vào.

Có những ánh mắt nhìn chằm chằm vào Long cho tới khi xe của hắn biến mất, ngay sau đó một số người liền biến mất khỏi đoàn b·iểu t·ình không có mang lại sự chú ý nào.

Long ở lại Vĩnh Xuân một ngày, trong thời gian này hắn cũng tiến hành khảo sát một vòng thành Vĩnh Xuân, nơi này vẫn còn rất nhiều nhà máy hoạt động từ hơn mười năm trước thời điểm Long chỉ mới kiểm soát phương bắc.

Rất nhiều nhà máy so với các nhà máy được xây dựng gần đây đã lạc hậu, nhưng vẫn tiếp tục hoạt động hết công suất.

Không có cách mười năm là khoảng thời gian quá ngắn so với hàng trăm năm cách mạng công nghiệp những máy móc bên trong này vẫn còn hoạt động tốt khiến cho các xí nghiệp không nỡ thay thế mới. Bọn chúng vẫn có thể tạo ra vô số lợi nhuận cho các nhà tư bản chứ không phải một cuộc buôn bán lỗ.

Vì thế còn lý do gì khiến một nhà tư bản phải đi thay mới những máy móc này, tư bản không chỉ vắt kiệt nhân công và con người nó còn vắt kiệt cả máy móc nữa.

Nhìn những máy móc đã cũ nhưng vẫn phải hoạt động hết công suất kia Long hơi nhíu mày. Theo kế hoạch của hắn những máy móc như thế này nên bị đào thải mới phải, Long muốn đẩy nhanh thời gian cách mạng công nghiệp vì thế hắn cũng phải đẩy nhanh vòng đời của các thế hệ máy móc.

Một loại máy móc có vòng đợi mười năm thậm chí là hai mươi năm vào tay Long hắn muốn thu hẹp vòng đời này xuống còn dưới năm năm chỉ như vậy việc đẩy nhanh tiến độ mới khả thi.

Long cũng nhìn thấy điều đó tại các khu công nghiệp quanh Nam Tinh, nhưng hắn cũng quên mất rằng khi vòng đời của những loại máy móc này kết thúc nhưng chúng vẫn hoạt động tốt thì sẽ đi về đâu.

Cuộc khảo sát lần này đã nhắc nhở Long điều đó, những loại máy móc trên vẫn là một nguồn lực rất lớn không thể dễ dàng bỏ qua như trước đây được, trong đầu hắn đã bắt đầu nảy sinh ra một chính sách mới để xử lý những loại máy móc cũ này.



Nói đơn giản dễ hiểu một chút là miễn thuế khi bán đống máy móc cũ này ra ngoài vương quốc nó có thể giúp các nhà máy tăng cường lợi nhuận cũng như có thể tiền để trang bị các loại máy móc mới.

Chỉ có điều cái này so với kế hoạch sắp tới của Long liền có xung đột.

Ân! Có lẽ nên chỉ tập trung vào Nam Dương đảo cùng vương quốc Phú Xuân trong trường hợp Phú Xuân có thể kéo được.

Xem ra chuyến này sau khi trở về lại có nhiều việc rồi.

Trong lòng Long thầm cười khổ, không hiểu sao Long đột nhiên có cảm giác như sẽ biến thế giới thành bãi rác cho Nam Tinh. Cái gì người Nam Tinh không dùng nữa liền vứt ra ngoài không giống bãi rác sao, hơn thế nữa đối phương còn phải trả tiền để có được đống rác này.

Quả nhiên bóc lột và ăn c·ướp mới là những cách giàu lên nhanh nhất.

Sau một ngày tham quan sáng hôm sau Long lên tàu trở về Nam Tinh.

Thời điểm con tàu rời ga Cẩm Tuyết che lấy dung nhan của mình đứng ngoài ga tàu quan sát nó lăn bánh, cho tới khi chỉ còn thấy cột khói đen phát ra từ con tàu nàng mới thu hồi ánh mắt.

Trong đôi mắt nàng lúc này là một sự cuồng loạn không thể kiềm chế, hơn mười năm rồi cuối cùng ngày này cũng đó đến.

Rời khỏi những con đường sầm uất của Vĩnh Xuân, Cẩm Tuyết trở lại căn nhà xập xệ trong khu ổ chuột, nàng không nói một lời nằm xuống chiếc giường nhỏ trong phong nhắm mắt chờ đợi.

Công việc của nàng đã hoàn thành, việc còn lại chỉ là chờ tin tức từ những đồng đội khác.