Chương 464: Cách mạng (2).
Xe lăn của Hướng công tước lăn bánh trên đường đất gập ghềnh, người đẩy xe lăn cho hắn đã không còn là người hắn quen biết nữa mà là một người lính của quân cách mạng.
Đến bây giờ mặc dù Hướng công tước đang vô cùng hoang mang sợ hãi nhưng hắn vẫn không nhớ rằng mình còn chân, hoặc có lẽ trong đầu hắn đã tự nhiên bỏ đi đôi chân của mình.
Đột nhiên xe lăn đè lên hòn đá nhỏ giữa đường khiến nó bị xóc lên.
“Ai ai! Ngươi cẩn thận một chút, cẩn thận một chút nếu không ta sẽ chém đầu ngươi.”
Hướng công tước bị xóc nảy vô cùng khó chịu lên tiếng đe dọa người lính, dường như ông ta không nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Người lính đương nhiên không quan tâm tới ông ta, hắn ném một ánh mắt đầy khinh thường nhìn kẻ được gọi là công tước này, đây là một con lợn chứ có phải người đâu.
“Hắc hắc! Làm sao vậy, một quý tộc như ta yêu cầu xử lý ngươi, ta cũng không tin chủ nhân của ngươi sẽ từ chối. Đừng nghĩ ta b·ị b·ắt mà nhầm, ta là công tước được luật pháp vương quốc bảo vệ chủ nhân của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi.”
Dường như cảm nhận được thái độ bất thường của người lính Hướng công tước khinh thường cười nói.
Có lẽ lão ta cho rằng thân phận công tước của mình có thể dễ dàng xử lý một người lính của quân cách mạng.
Người lính không đáp lời Hướng công tước mà vẫn im lặng đẩy xe lăn của hắn tới một căn nhà nhỏ. Chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng nơi này lại được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, nhìn thấy v·ũ k·hí trên những hộ vệ canh giữ xung quanh Hướng công tước mí mắt nhảy lên.
Ông ta nhìn ra được trong này có ít nhất mười người là siêu phàm giả, mặc dù ông ta không biết đối phương là học đồ hay đã chính thức nhưng điều đó không quá quan trọng, những v·ũ k·hí trên tay bọn hắn mới thực sự khiến lòng ông ta trở nên run rẩy.
“Hắc hắc! Ngươi chờ xem, khi ta gặp chủ nhân của ngươi ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Đè xuống hoảng hốt trong lòng Hướng công tước đột nhiên cười lớn nhắm vào người lính đang đẩy xe cho ông ta nói, sau đó ông ta còn nở một nụ cười quỷ dị nói.
“Yên tâm! Vợ con ngươi ta sẽ chăm sóc cẩn thận ha ha.”
“Ta chưa có vợ!”
Người lính lúc này lần đầu tiên lên tiếng sau khi giúp lão già này đẩy xe lăn, nhưng lời của hắn lại khiến nụ cười trên khuôn mặt đầy mỡ khựng lại.
“Khụ khụ! Không có vợ con liền có cha mẹ, ha ha ta cũng không tin không xứ lý được cha mẹ ngươi.”
“Cha mẹ ta c·hết đói tám năm trước!”
Người lính lạnh lùng trả lời, nếu không phải khuôn mặt Hướng công tước đầy mỡ có lẽ sẽ thấy được cơ trên mặt ông ta co giật.
Tiến vào ngôi nhà Hàn Mặc cùng với những lãnh đạo của quân cách mạng đều đã chờ sẵn, không chút sợ hãi Hướng công tước nở một nụ cười đầy kiêu ngạo cùng tự tin nhìn về phía vị trí trung tâm nói.
“Ngươi hẳn là Hàn Mặc đi, ta biết ngươi một tên chuột cống luôn lẩn trốn sự truy bắt của chúng ta. Ha ha bây giờ chuột cống đã không còn chạy được nữa rồi ư? Biết cắn người rồi đấy.”
Hướng công tước nhắm vào Hàn Mặc, ông ta dường như rất tự tin Hàn Mặc sẽ không g·iết mình.
“Con lợn béo, mày nói cái gì?”
Một người trẻ tuổi ngồi bên trái Hàn Mặc giận giữ đứng bật dậy nói, hắn còn không thèm quan tâm cái biệt danh bí mật của Hướng công tước trực tiếp mắng thẳng mặt ông ta.
Vị công tước béo này nghe vậy cũng liền giận giữ hét lớn.
“Tên tiện dân hạ đẳng ngươi dám sỉ nhục bản công tước. Ta sẽ khiến ngươi c·hết không toàn thây, ta sẽ vứt vợ con ngươi cho đám ăn mày thưởng thức, ta sẽ phanh thây cha mẹ ngươi trước bàn dân thiên hạ.”
“Ha ha! Ta không biết ngươi có thể làm được chuyện đó hay không. Nhưng ta có thể nói cho ngươi hiện tại ta có thể làm những chuyện tương tự với gia tộc của ngươi. Hơn nữa ta còn sẽ để ngươi sống đến cuối cùng chứng kiến toàn bộ quá trình.”
Người trẻ tuổi nghe vậy giận giữ cười gằn đáp trả.
“Hắc hắc! Ngươi dám, lão tử chính là công tước, ngươi dám đụng vào công tước sao?”
“Rất tốt như vậy bây giờ ta liền cho ngươi thấy ta dám đụng hay không.”
Nói rồi người trẻ tuổi liền muốn đứng dậy rời đi.
“Đức Vinh đủ rồi!”
Hàn Mặc thấy vậy bèn lên tiếng cản lại, không phải hắn không muốn g·iết lão già trước mắt này mà bây giờ chưa phải thời điểm đó. Quân cách mạng cần lão và gia tộc lão còn sống.
“Chủ tịch! Con lợn này dám mắng ngài.”
Hàn Mặc không phục lên tiếng chỉ thẳng mặt Hướng công tước nói.
“Một tên tiện dân mà thôi ta mắng hắn thì làm sao?”
Hướng công tước kiêu ngạo nói.
Hàn Mặc không đáp lời của hắn mà chuyển chủ đề nói.
“Dường như ngươi rất tự tin về việc chúng ta sẽ không g·iết ngươi.”
“Đương nhiên, một đám tiện dân mà thôi các ngươi dám g·iết ta sao!”
Hướng công tước tự tin nói, mặt ông ta vểnh lên trời.
“Ồ! Không biết ngài lấy đâu ra tự tin đó?”
“Ta tự tin bởi vì các ngươi chỉ là đám tiện dân được chưa.”
Hàn Mặc nghe vậy cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Hắn biết chủ đề này có nói đến hết đời cũng không phải đối thủ của ông ta.
“Công tước ngươi ở đây bởi vì chúng ta có việc cần ngươi hỗ trợ. Hãy ra lệnh cho những lực lượng còn lại trong lãnh địa của ngươi dừng chống cự và đầu hàng.”
“Hắc hắc! Tại sao ta phải làm việc đó.”
Hướng công tước đắc ý ra mặt, xem ra trên lãnh địa vẫn còn rất nhiều kẻ trung thành với gia tộc ông ta quân phản loạn chưa thể hoàn toàn kiểm soát lãnh địa của ông ta.
“Hướng lợn đây không phải cầu ngươi mà là mệnh lênh, ngươi nếu không làm theo vậy thì không cần phải tồn tại nữa.”
Một vị trung niên nam nhân khác nói, trên mặt ông ta còn có một vết sẹo khiến ông ta trông vô cùng đe dọa.
“Ồ! Nếu ta không làm thì ngươi có thể làm gì ta.”
Hướng công tước vẫn bình tĩnh ngồi trên xe lăn rất tự tin nhìn trung niên nam nhân.
“Hướng lợn, đừng trách ta không nói trước. Ngươi có một ngày để quyết định, mạng sống của người nhà ngươi sẽ phụ thuộc vào quyết định của ngươi. Đừng nghĩ mình là công tước chúng ta sẽ không làm gì ngươi.”
Trung niên nam nhân nói.
“Công tước đại nhân! Ta nghe nói ngài có một cô cháu g·ái g·ọi Hướng Tâm Lan là một đại mỹ nữ, ngài cũng rất thương yêu cô cháu gái này, không biết nàng có b·ị b·ắt hay không. Chậc chậc một đại mỹ nữ như vậy b·ị b·ắt rất khó diễn tả nàng sẽ gặp phải tình huống như thế nào.”
Còn không để Hướng công tước phản bác một giọng nói khác đã vang lên khiến Hướng công tước phải chú ý tới hắn.
Nhìn bề ngoài người này có một khuôn mặt cực kỳ phúc hậu khi Hướng công tước nhìn về phía này ông ta còn nở một nụ cười cực kỳ thân thiện, nếu không có những lời vừa rồi sợ rằng ai cũng sẽ nghĩ ông ta rất hiền lành.
“Công tước! Hôm nay chúng ta gọi ông tới đây ngoại trừ yêu cầu vừa rồi ra còn một số vấn đề muốn hỏi, mong ông hợp tác cho.”
Hàn mặc lúc này lên tiếng chuyển sự chú ý của Hướng công tước.
“Tại sao ta phải hợp tác với các ngươi?”
“Ông có biết tình huống hiện tại của quân viên chinh Phú Xuân?”
Hàn Mặc không đáp lời ông ta mà trực tiếp hỏi.
“Tại sao ta phải trả lời người!”
Đương nhiên không có chuyện Hướng công tước sẽ hợp tác.
“Những câu hỏi như thế này cũng không gây nguy hiểm tới ông, chỉ cần ông hợp tác chúng ta sẽ đảm bảo cuộc sống chất lượng nhất cho ông. Mặc dù không thể so sánh với trước kia nhưng ít nhất cũng không khiến ông bất tiện.”
Cây gậy và củ cà rốt ư?
Trong lòng Hướng công tước cười lạnh.
Ông ta vẫn kiêu ngạo nói.
“Đề nghị này rất không tệ! Nhưng ta không thích. Trừ phi…”
Hướng công tước chỉ bàn tay của mình về hướng những người vừa xúc phạm ông ta nói.
“Ngươi chém đầu đám người này cùng với tên lính đưa ta tới đây ta sẽ suy xét.”
“Xem ra việc hợp tác của chúng ta không thành công rồi. Ngài có một ngày để suy nghĩ lại.”
Hàn Mặc nói.
Rồi sau đó binh lính bên ngoài tiến vào đưa Hướng công tước rời đi.
Cho tới khi ông ta bị tống vào một căn phòng nhỏ biệt lập lão mới thở dài thả lỏng cơ thể. Không biết từ bao giờ lưng lão đã thấm ướt mồ hôi.
“Minh nhi gia gia xin lỗi ngươi.”
Hướng công tước lẩm bẩm nhắc tới cháu gái mình.