Chương 447:
Trong đoàn ngoại giao tới Đế quốc lần này cũng có một người đặc biệt gần như không tham gia vào bất kỳ cuộc đàm phán nào, cũng phi thường ít người để ý tới.
Người này tới đây không phải để đàm phán, cũng không phải để điều tra gì đó, hắn tới đây mang theo nhiệm vụ của quân cận vệ truy bắt kẻ phản bội Nguyễn Lương Nhân đã trốn khỏi vương quốc.
Triệu Dương là phó phòng an ninh kỹ thuật quốc gia, đây là một cơ quan đặc biệt trong cơ cấu của quân cận vệ có trách nhiệm bảo vệ các kỹ thuật tuyệt mật nhằm không bị ă·n c·ắp hay tiết lộ ra bên ngoài.
Nhưng lần này có người trước mặt bọn hắn ă·n c·ắp đi nhiều kỹ thuật như vậy, theo thống kê mới nhất đã có mười bốn tài liệu kỹ thuật b·ị đ·ánh cắp, mặc dù có những kỹ thuật này cũng chưa chắc đưa vào sản xuất được nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ của bọn hắn chỉ cần hiểu như vậy thôi cũng có nghĩa bọn hắn thất bại.
Mặc dù không có căn phòng nào không lọt gió nhưng đây cũng là sai lầm đầu tiên sau khi phòng bọn hắn thành lập, vì thế việc truy lùng Nguyễn Lương Nhân vốn dĩ nên do tình báo chiến lược đảm nhiệm nhưng cuối cùng quân cận vệ cũng muốn nhúng tay vào chuyện này.
Hiện tại Triệu Dương đang gặp mặt người phụ trách tình báo tại Đế quốc, Mục Lâm.
“Ngươi nói là không có dấu vết của Nguyễn Lương Nhân!”
Ngồi đối diện với Mục Lâm, Triệu Dương không nhịn được nói sau khi nghe Mục Lâm trình bày toàn bộ tin tức.
“Đúng vậy! Chúng ta đã tìm được tin tức về những kỹ thuật bị mất cắp kia nhưng lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Nguyễn Lương Nhân. Tựa như hắn hoàn toàn biến mất trên thế giới này vậy.”
Mục Lam trả lời.
“Không phải điều tra được con tàu kia đậu tại cảng Phú Phong sao?”
“Đúng là tàu chở Nguyễn Lương Nhân cập cảng phú phong nhưng không có nghĩa trước đó nó không cập cảng nào khác, chúng ta chỉ phán đoán khả năng cao kẻ đứng sau Nguyễn Lương Nhân là Đế quốc vì thế hắn nên tới Đế quốc mới đúng.”
Hệ thống tình báo của Nam Tinh không phải vô dụng, mặc dù để Nguyễn Lương Nhân chạy thoát nhưng bọn hắn vẫn có thể tìm ra dấu vết của Nguyễn Lương Nhân cũng như con tàu hắn lên.
Bất quá bọn hắn cũng chỉ có thể kiểm soát trên mặt đất, một khi đã trên biển rồi thì bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra, bọn hắn không thể làm gì được.
Vì thế hiện tại hệ thống tình báo của Nam Tinh đã hoàn toàn mất dấu của Nguyễn Lương Nhân mặc cho bọn hắn đã tìm được những kỹ thuật bị hắn đánh cắp.
“Không lẽ hắn bị xử lý rồi?”
Triệu Dương không nhịn được nói, hắn biết giá trị của Nguyễn Lương Nhân.
Rất nhiều thế lực hiện tại đều ra giá cao muốn thu mua kỹ thuật viên của Nam Tinh về làm việc cho mình huống chi là một nhân viên làm việc trong viện kỹ thuật quân sự cơ quan cao nhất của hệ thống kỹ thuật Nam Tinh.
Một khi hắn bắt tay vào công việc, tình báo chiến lược hoàn toàn có thể tìm ra được manh mối, nhưng bây giờ đến cả bóng dáng đều không có. Khả năng bị tiêu diệt khẩu không phải không có.
Bất quá ai có thể cam tâm xử lý một nhân viên kỹ thuật cao cấp như vậy, dù sao Nam Tinh cũng không thể vì thu mua một kỹ thuật viên liền đi tính sổ với bọn hắn.
“Rất có khả năng. Ta đã an bài người tiếp xúc với những hành khách trên tàu, bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức.”
Nếu đã không thể tìm được tung tích của mục tiêu bây giờ cũng chỉ có thể tìm người ở trên tàu hỏi, khả năng sẽ biết được tình huống trên tàu vào lúc đó. Tin tưởng sẽ có người trên tàu nhận ra Nguyễn Lương Nhân.
Cũng không mất bao nhiêu thời gian đã có tin tức truyền tới. Mặc dù không có người nhận ra Nguyễn Lương Nhân nhưng vẫn có vài thủy thủ trực ca đêm gặp một con tàu buồm.
Có một đoàn người trên tàu đã chuyển sang tàu buồm sau đó đi về phía bắc, đó là tất cả những gì bọn hắn đạt được. Còn về thân phận hay đặc điểm của những con tàu buồm này các thủy thủ cũng không trả lời được.
Tin tức này khiến hệ thống tình báo của Nam Tinh sửng sốt.
Phía bắc! Theo tin tức bọn hắn xác nhận được thì thời điểm hai tàu gặp nhau là sau khi ra khỏi vùng biển Nam Tinh kiểm soát, nói cách khác phía bắc cũng chỉ có Nam Tinh hoặc xa hơn chính là tinh linh tộc.
Khả năng tinh linh tộc rất thấp bởi vì chủng tộc này không quá để ý tới công nghiệp hóa, việc bọn hắn ă·n c·ắp kỹ thuật cũng như kỹ thuật viên là không cao.
Đương nhiên không thể hoàn toàn bị loại trừ tinh linh tộc nhưng phải thừa nhận tình báo Nam Tinh rất khó thẩm thấu vào tinh linh tộc quá sâu, vì thế bọn hắn chỉ có thể tập trung vào nội địa muốn tìm ra bằng được Nguyễn Lương Nhân.
Chỉ có điều hai tháng trôi qua, mùa mưa cũng bắt đầu được một tháng nhưng một chút tin tức của Nguyễn Lương Nhân cũng không có.
Trong khi đó cuộc chiến diễn ra ở phương nam vẫn tiếp diễn nhưng hiển nhiên nó đã không còn là mối quan tâm của chính quyền Nam Tinh.
Trong thời gian này q·uân đ·ội hai nước đều đã rút về đường biên giới trước đó, cũng chỉ có quân đoàn ba còn kiểm soát một phần tỉnh Chiết Lâm chưa chịu từ bỏ.
Hai quân cứ như vậy tiến hành giằng co thi thoảng cũng bộc phát những cuộc đụng độ cục bộ dọc biên giới nhưng hai bên không hề có ý định mở chiến dịch lớn.
Phía Thái Nguyệt dường như cũng cảm nhận được ý đồ của Nam Tinh vì thế một bên vừa tiến hành tăng cường quân bị củng cố biên giới một bên vừa tìm cách đàm phán hòa bình với Nam Tinh mà thủy chung không biết rằng Đế quốc cùng Nam Tinh trong suốt thời gian qua đang thảo luận về số phận của bọn hắn.
Đương nhiên bởi vì phía Nam Tinh phong tỏa việc bổ sung hậu cần của Thái Nguyệt trở nên rất khó khăn, phải biết toàn bộ dây chuyền sản xuất v·ũ k·hí mặc dù hiện đã bán ra ngoài nhưng Nam Tinh vấn nắm những mắt xích quan trọng trong này, hiện tại Thái Nguyệt cũng chỉ có thể dựa vào các con đường bí mật nhập linh kiện từ các đồng minh về lắp ráp, nhưng bí mật liền cũng có nghĩa số lượng không nhiều nếu là quy mô to lớn như vậy Nam Tinh muốn mắt nhắm mắt mở cũng không được.
Tới lúc này Vương Ngọc Đại cũng hiểu ý đồ của Nam Tinh, cũng vì chuyện này khiến Vương Ngọc Đại tăng cường gây sức ép cho Quốc Hùng, thậm chí còn đe dọa sẽ hỗ trợ c·hiến t·ranh cho Thái Nguyệt. Đương nhiên ông ta còn thích hợp nhượng bộ một vài điều kiện để Nam Tinh có thể nhanh chóng kết thúc c·hiến t·ranh.
Quốc Hùng đương nhiên không vì vậy mà lui bước, trước khi tới đây chính phủ đã giao cho hắn giới hạn cuối cùng, hiện tại điều kiện của Đế quốc thậm chí còn chưa chạm tới giới hạn cuối cùng đó làm sao Quốc Hùng có thể đồng ý đi được.
Cũng bởi vì việc này chưa có kết quả nên những cuộc đàm phán nhỏ khác vẫn luôn kéo không mang lại bao nhiêu kết quả.
Trong khi đó ở phía tây quân đoàn hai đã hoàn toàn kiểm soát vùng đất này, chỉ có điều hiện tại quân đoàn hai vẫn chưa hoàn toàn tiêu diệt được quân du kích. Kế hoạch trước đó mặc dù khá thành công nhưng vẫn thành công để một phần quân du kích trốn ra.
Suốt hai tháng qua quân đoàn hai đã tiến hành ba cuộc hành quân càn quét, tác dụng của những hành động này rất tốt phạm vị hoạt động của quân du kích đã bị thu hẹp lại rất nhiều, toàn bộ đã bị giới hạn trong một khu vực nhỏ chỉ cần một đợt càn quét nữa liền có thể thành công.
Nhắc tới chuyện này Long cũng cảm thấy may mắn, vốn dĩ nếu là sử dụng cách đánh du kích thông thường cho dù có xử lý được một vài căn cứ hậu cần của đối phương cũng rất khó có thể tiêu diệt hoàn toàn quân du kích.
Nhưng lũ quý tộc ở thế giới này cũng rất thông minh, bọn hắn tiến hành đánh du kích nhưng lại chạy thẳng vào rừng hơn nữa còn không sử dụng uy vọng của mình ảnh hưởng tới người dân, thậm chí bọn hắn còn tiến hành c·ướp phá cả các làng mạc của người dân. Thành ra quân đoàn hai rất dễ dàng có thể phân biệt được chúng, nói thẳng ra Long cho rằng đám ngu này giống với thổ phỉ hơn, bọn hắn cái gì cũng đánh cái gì cũng c·ướp thậm chí còn không thèm nguy trang cho mình.
Thật sự là rất may mắn, Long không ngờ kinh nghiệm c·hiến t·ranh du kích của những kẻ này lại non nớt tới vậy. Có lẽ thế giới này chưa bao giờ có cái kinh nghiệm đánh du kích như ẩn vào trong lòng dân đi.