Chương 430: phân tích.
Pháo đài Địa Nguyên là pháo đài lớn nhất ở phương nam của Nam Tinh, bởi vì pháo đài này là trung tâm của hệ thống phòng ngự phương nam được xây dựng để phòng ngự Thái Nguyệt.
Biên giới đông nam của hai quốc gia kỳ thực không hề có bất kỳ địa hình hiểm trở nào làm mốc mà là một vùng bằng phẳng nối ra tới bờ biển, giống như vùng đồng bằng phía tây của Nga vậy.
Chính vì thế hai quốc gia đều tiêu tốn vào khu vực này rất nhiều tài nguyên để xây dựng một hệ thống phòng thủ. Hệ thống này là sự kết hợp của rất nhiều pháo đài được xây dựng dọc biên giới nếu một trong hai quốc gia muốn thực sự xâm nhập vào nội địa buộc phải chiếm được ít nhất một nửa pháo đài ở đây. Nếu không đường vận lương của ngươi có thể bị quân trong các pháo đài này đe dọa. Thông thường thì điều đó tốn rất nhiều thời gian nhưng với sự hỗ trợ của các quý tộc phương nam quân Thái Nguyệt chỉ mất không tới ba ngày đã có thể tạo ra một con đường tiến vào nội địa Nam Tinh.
Nhưng hiện tại Thái Nguyệt đã không còn mong muốn đánh sâu vào nội địa Nam Tinh cái gì, sau khi q·uân đ·ội Thái Nguyệt rút lui bọn hắn đã trở về đóng quân tại pháo đài Địa Nguyên cùng các pháo đài xung quanh muốn biến nơi này thành phòng tuyến đầu tiên chống lại quân Nam Tinh.
Nếu là sáu năm trước những phòng tuyến này có thể đủ để q·uân đ·ội Nam Tinh sứt đầu mẻ trán, nhưng hiện tại kỳ thực rất nhiều tướng lĩnh Thái Nguyệt không quá tin tưởng phòng tuyến này phát huy tác dụng.
Ngồi trong phủ thành chủ của pháo đài Địa Nguyên các tướng lĩnh của quân viễn chinh Thái Nguyệt đều có mặt.
Ngồi trên chủ vị nghiêm túc quan sát địa đồ trên bàn Thái Văn Thông nghiêm túc nói.
“Bắt đầu đi!”
Nghe hiệu lệnh của Thái Văn Thông một tướng lĩnh dẫn đầu đứng lên hành lễ với Thái Văn Thông cùng các tướng lĩnh xung quanh nói.
“Hiện tại tính cả Địa Nguyên chúng ta đã kiểm soát sáu pháo đài, tuy nhiên ta đề nghị chúng ta nên rút về Địa Nguyên tránh bị phân tán lực lượng. Mọi người cũng biết muốn chia quân đóng giữ tất cả pháo đài khiến lực lượng của chúng ta bị phân tán, chúng ta vốn dĩ không phải đối thủ của quân Nam Tinh nếu còn chia quân phòng thủ nữa liền có thể bị tiêu diệt từng bộ phận.”
Tướng lĩnh nói xong mọi người trong phòng đều im lặng, không ai lên tiếng.
Mặc dù không câm tâm nhưng tất cả các tướng lĩnh ở đây đều hiểu rằng bọn hắn không phải đối thủ của Nam Tinh cho dù là phòng thủ pháo đài đi chăng nữa.
“Cho dù tập hợp lại chúng ta cũng có thể đối đầu với đối phương sao?”
Ngồi ở đối diện một tướng quân lên tiếng nói, lời này của hắn lại khiến toàn trường lâm vào yên lặng.
Một lúc sao mới có người tiếp tục lên tiếng.
“Cách chiến đấu bình thường đã không còn tác dụng với Nam Tinh nữa, nếu chúng ta vẫn dựa vào bố trí thông thường liền không có cơ hội chiến thắng đối phương.”
Sau trận chiến vừa rồi các tướng lĩnh ở đây đều nhận ra phương pháp bố trí c·hiến t·ranh thông thường đã không còn cơ hội đối đầu với Nam Tinh, nếu bọn hắn vẫn tiếp tục thực hiện các phương pháp c·hiến t·ranh quen thuộc liền không khác nào chịu c·hết.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Không lẽ từ bỏ nơi này rút về nước. Không lẽ các ngượi cho rằng Nam Tinh sẽ dừng lại ở biên giới? Hay là các ngươi muốn tiếp tục rút lui nữa?”
Có người nghe vậy đập bàn giận giữ hét lớn.
“Đừng kích động! Chúng ta ở đây không phải để cãi nhau mà để bàn bạc cách đối phó với Nam Tinh, ngươi kích động cũng không thể khiến chúng ta chiến thắng Nam Tinh được.”
Thái Văn Thông thấy vậy nghiêm nghị nói.
Lời của hắn vừa ra khiến vị tướng quân đang giận giữ này cũng im lặng trở lại chỗ ngồi. Mặc dù bại trận thậm chí các quý tộc đang ép hoàng gia cắt chức hắn, nhưng trước khi mệnh lệnh được chính thức ban bố hắn vẫn là thống lĩnh toàn quân, lời nói của hắn vẫn đủ trọng lượng để đám người ở đây im miệng.
Có thể trở thành đại tướng quân thủ đoạn của Thái Văn Thông cũng không phải tầm thường, các tướng lĩnh ở đây ai cũng kiêng kỵ hắn. Ít nhất cho tới khi Thái Văn Thông còn ngồi trên vị trí này ai cũng không muốn bị hắn nhằm vào.
Thấy mọi người lại một lần nữa im lặng Thái Văn Thông quan sát một lượt tất cả lên tiếng nói.
“Ta biết các ngươi có nhiều người bất mãn với ta. Đều cho rằng ta là nguyên nhận của trận đại bại vừa rồi, nhưng hiện tại ta vẫn là thống lĩnh của các ngươi nếu kẻ nào làm loạn ta không ngại làm gương cho toàn quân. Tin tưởng ta nhà các ngươi sẽ không vì thế mà đụng chạm gì ta đâu.”
Lời của Thái Văn Thông rất bình tĩnh, nhưng các tướng lãnh ngồi đây đều không nhịn được rùng mình.
“Được rồi mọi người ngồi đây là để bàn bạc cách đối phó với Nam Tinh chứ không phải để cãi nhau! Nhưng vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
Thái Văn Thông tiếp tục nói rồi hắn nhìn về phía một tướng lĩnh ra hiệu cho người này lên tiếng.
Vị tướng này thấy vậy liền đứng dậy nói.
“Các vị trong trận chiến vừa rồi ta phát hiện ra phương pháp chiến đấu của q·uân đ·ội Nam Tinh rất khác so với cách chiến đấu thông thường.”
Nói tới đây hắn dừng lại một lúc cho tới khi ánh mắt của mọi người tập trung về phía hắn mới nói tiếp.
“Có lẽ không cần ta nói mọi người đều nhận ra q·uân đ·ội Nam Tinh khi t·ấn c·ông không có đội hình gì rất hỗn loạn. Ta cho rằng đây là một cách chiến đấu mới, không nói đâu xa chỉ cần làm như vậy liền có thể hạn chế sát thương do súng đạn gây ra.”
“Hừ! Không có đội hình ngươi muốn để kỵ binh g·iết sạch lính của sao. Một khi để đội hình kẻ địch chạm vào mớ hỗn loạn đó sẽ bị xử lý sạch.”
Một vị tướng quân nghe vậy không nhịn được nói. Theo hắn nếu không có đội hình gì ra giáng một khi để kỵ binh thậm chí đội hình bộ binh xung kích vào toàn quân liền sẽ tan tác.
“Đồ ngu! Ngươi nghĩ với sức mạnh của hỏa khí kỵ binh hay đội hình bộ binh có thể xung kích vào sao? Mẹ nó cho dù có là quân đoàn ma pháp có thể hứng chịu hảo lực của hai mươi nghìn quân sao.”
Ngay lập tức một vị tướng quân khác lên tiếng, người này rõ ràng đã nhận ra hỏa khí khắc chế đội hình bộ binh truyền thống kinh khủng tới cỡ nào, sau trận chiến vừa rồi những người trực tiếp chứng kiến chiến đấu đều hiểu đội hình bộ binh truyền thống có lẽ sẽ không còn chỗ đứng trên chiến trường nữa. Cũng chỉ còn những người chưa từng chứng kiến mới cố chấp không chấp nhận điều này.
Nói rồi người này nhìn quanh một lượt lên tiếng.
“Chúng ta nên chấp nhận một điều rằng chúng ta đã tụt hậu, không thể sử dụng các phương pháp c·hiến t·ranh thông thường để đối phó với quân Nam Tinh nữa.”
“Nói thì nói như vậy nhưng chúng ta có thể làm sao, không lẽ bây giờ chúng ta cũng phân tán quân ra như vậy. Không nói tới những vấn đề khác chỉ riêng việc ra lệnh thôi cũng đủ khiến ngươi muốn c·hết rồi.”
Đội hình bộ binh không chỉ giúp các binh sĩ liên kết với nhau tăng cường khả năng phòng ngự, nó còn có thể truyền đạt mệnh lệnh giữa các cấp, nếu bây giờ phân tấn binh sĩ ra sợ rằng với âm thanh ồn ào trên chiến trường thập trưởng có thể tìm được lính của mình hay không cũng là vấn đề.
“Như vậy quân Nam Tinh làm sao có thể vận hành q·uân đ·ội của mình?”
Rõ ràng q·uân đ·ội Nam Tinh đang vận hành phương pháp chiến đấu như vậy, nhưng bọn hắn lại không có vẻ gì là loạn.
“Các vị bây giờ phân tích những thứ đó không quan trọng, vấn đề hiện tại là làm sao phòng thủ được trước sức t·ấn c·ông của Nam Tinh.”
Một người khác lên tiếng, rồi hắn nhìn về phía vị tướng đầu tiên phát biểu như muốn hắn nói.
“Là thế này! Ta cho rằng nếu chúng ta sắp xếp đội hình phân tán như nhẹ bộ binh thì hiệu quả sẽ như thế nào? Có thể hay không hạ thấp t·hương v·ong xuống.”
Nhẹ bộ binh thường là lính ném lao hay lính cung tên, hoặc cao lắm thì là những binh lính chỉ sử dụng giáp da với khiên chắn nhỏ đội hình phân tán của nhẹ bộ binh chính là để giảm thiểu sát thương do v·ũ k·hí tầm xa gây ra.
Đương nhiên bây giờ đã không còn là cái gì nhẹ nặng bộ binh nữa, nhưng hỏa khí cũng là v·ũ k·hí tầm xa có khi nào sử dụng đội hình phân tán sẽ có hiệu quả. Cho dù đội hình này không thể hỗn loạn như đội hình của quân đoàn Nam Tinh.
“Dù sao các binh sĩ cũng được huấn luyện qua đội hình này, thử một chút cũng không sao.”
Đúng lúc này một binh sĩ tiến vào.
“Bẩm tướng quân người của quân bộ đến.”
Lời của binh sĩ khiến phòng lại trở nên an tĩnh một lần nữa, ngay cả các tướng quân đang bàn bạc kế hoạch tác chiến cũng không lên tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đều lần lượt nhìn về phía Thái Văn Thông.
Thái Văn Thông thấy vậy thở dài một hơi. Điều gì tới nên tới muốn tránh cũng không tránh được. Tiếc nuối là cuộc họp này vẫn chưa kết thúc.
“Mời vào!"