Chương 423: Giải cứu.
Rầm!
Phải tới khi cơ thể không đầu của vị đội trưởng ngã xuống những người còn lại trong đội hiệp sĩ trừng phạt mới định kịp làm ra phản ứng.
“Có tập kích!”
Bọn hắn hét lớn cảnh báo cho đồng đội, ngay cả Hồ Quang Diệu cũng không nhịn được theo bản năng thi triển ma pháp phòng ngự.
Cộp Cộp!
Đột nhiên Hồ Quang Diệu nghe được tiếng đồ vật lăn tới thu hút sự chú ý của ông ta.
Nhưng khi Hồ Quang Diệu còn chưa kịp nhìn thấy thứ lăn tới là gì một ánh sáng trắng chói lóa đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của ông ta, cùng với đó là âm thanh rít gào bên tai khiến Hồ Quang Diệu phải hoảng hốt che lại tai mắt của mình. Thậm chí ngay cả việc bị ngã ngựa ông ta cũng không để ý tới.
Không biết trải qua bao lâu ánh sáng cùng âm thanh vang vọng trong đầu cũng biến mất nhưng đầu óc của Hồ Quang Diệu vẫn chưa hoàn toàn thanh tịnh. Khó khăn mở mắt ra không gian xung quanh trở nên tối đen như mực, những ngọn đuốc đã bị dập tắt. Thay vào đó là ánh sáng tới từ cầu ma pháp.
Hồ Quang Diệu nghe được giống như có người đang gọi mình, nhưng đầu vẫn còn choáng váng khiến ông ta không quá để ý chuyện này.
Phải tới khi có ánh sáng chiều thẳng vào mặt mình Hồ Quang Diệu mới để ý tới hóa ra có người đang ở ngay bên cạnh mình, đương nhiên bị ánh sáng chiều thẳng vào mặt Hồ Quang Diệu vẫn theo phản ứng đưa tay lên che mắt mình.
Phải nói thật cái thứ này quá kinh khủng nó khiến cho Hồ Quang Diệu quên mất cả việc ma pháp phòng ngự của mình đã hạ xuống, bây giờ chỉ cần một con dao thôi cũng có thể làm tổn thương tới hắn.
“Hồ Quang Diệu tiên sinh, Hồ Quang Diệu tiên sinh!”
Lúc này Hồ Quang Diệu mới nghe được tiếng của những người bên cạnh.
Hồ Quang Diệu nhìn lại, lúc này người bên cạnh hắn không còn là trừng phạt kỵ sĩ nữa thay vào đó là một nhóm người kỳ lạ mặc trên người bộ đồ màu đen, ngay cả mặt và tay của bọn hắn cũng đều bị bôi thuốc màu đen lên.
Trong khóe mắt của mình Hồ Quang Diệu cũng thấy được xác của những kỵ sĩ trừng phạt nằm la liệt trên đất, khi đưa ánh mắt nhìn tới ông ta thấy được trên giáp của những kỵ sĩ này đều bị đục thủng một lỗ lớn, máu từ bên trong đang không ngừng tràn ra. Rất rõ ràng những kỵ sĩ này đều bị tiêu diệt chỉ trong một đòn.
Thấy vậy trái tim Hồ Quang Diệu run lên, ông ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh các trừng phạt kỵ sĩ bị đè bẹp một cách triệt để như vậy cả, thậm chí ngay cả kiếm của bọn hắn cũng không kịp rút ra liền đ·ã c·hết, hiển nhiên những kẻ phục kích không phải người bình thường.
Cảnh giác nhìn những kẻ xung quanh, Hồ Quang Diệu hỏi.
“Các ngươi là ai?”
Nhìn v·ũ k·hí trên tay những kẻ này đôi mắt Hồ Quang Diệu nhíu lại, mặc dù chưa từng nhìn thấy QL-2 bao giờ nhưng ông ta vẫn biết tới hỏa khí, bề ngoài của v·ũ k·hí trên tay những người này đều rất giống.
“Có phải ngài là Hồ Quang Diệu, người đã phát biểu thuyết nhật tâm?”
Những người này không trả lời câu hỏi của Hồ Quang Diệu mà đáp lại ông ta bằng một câu hỏi khác.
Nghe tới thuyết nhật tâm đôi lông mày Hồ Quang Diệu nhíu lại.
“Đúng vậy!”
Đương nhiên Hồ Quang Diệu cũng không sợ chuyện mình phát biểu thuyết nhật tâm bị người ghi thù, ông ta đã sẵn sàng bị thiêu c·hết rồi còn sợ người khác ghi thù sao.
Nghe được lời khẳng định của Hồ Quang Diệu chỉ huy của đám lính này cũng lên tiếng.
“Chào ngài Hồ Quang Diệu tiên sinh chúng tôi được lệnh đưa ngài rời khỏi Thánh quốc! Mời ngài đi theo chúng tôi.”
Nới rồi những người khác cũng xúm lại xung quanh Hồ Quang Diệu giống như cách trừng phạt kỵ sĩ đã làm với ông ta nhưng khác ở chỗ lần này không ai cưỡi ngựa.
“Các ngươi là ai?”
Hồ Quang Diệu không nhịn được hỏi, trong lòng ông ta có phán đoán về thân phận của đám người này nhưng vẫn muốn xác nhận, dù sao t·ấn c·ông trừng phạt kỵ sĩ đặc biệt còn là để cứu kẻ bị kết tội dị giáo như hắn cũng không phải ai cũng có lá gan đó.
“Thật có lỗi tiên sinh, chúng tôi không thể trả lời câu hỏi của ngài. Khi tới nơi ngài sẽ biết.”
Đội trưởng lên tiếng hiển nhiên bọn hắn cũng rất cố kỵ Thánh quốc, ít nhất trước khi rời khỏi lãnh thổ Thánh quốc bọn hắn sẽ không hé răng nửa lời về thân phận của mình mặc cho Hồ Quang Diệu thích suy đoán thế nào liền thế đấy.
“Ta có một người bạn gọi Lương Quốc Việt, hắn cũng là người phát biểu thuyết nhật tâm chỉ là hắn bị giáo hội ép buộc phải phủ nhận. Không biết các ngươi có thể thể giúp hắn?”
Hồ Quang Diệu cũng không quên người bạn của mình, hôm nay ông ta m·ất t·ích ở đây sợ rằng Lương Quốc Việt sẽ gặp rắc rối mất. Dù sao ông ta cũng là người cuối cùng nhìn thấy bọn họ, lại còn là người phát biểu thuyết nhật tâm nữa.
“Tiên sinh yên tâm về Lương Quốc Việt tiên sinh cũng sẽ có người xử lý.”
Người đội trưởng trả lời.
Nghe vậy trái tim của Hồ Quang Diệu cũng thả lỏng xuống, ông ta cũng không còn lo lắng gì nữa. Ông ta không lo lắng người nhà, Thánh quốc cái gì không tốt nhưng ít nhất trong tội này cũng không liên lụy tới người nhà huống chi gia đình ông ta cũng là một gia đình quý tộc Thánh quốc sẽ không làm khó bọn họ, có chăng sẽ phải chịu điều tra một thời gian. Cứ như vậy Hồ Quang Diệu cùng đám lính không rõ thân phận biến mất trong đêm tối.
Phải tới sáng ngày hôm sau khi con đường này có người đi lại giáo hội mới biết tin đội trừng phạt kỵ sĩ bị tiêu diệt trong khi Hồ Quang Diệu biến mất không dấu vết.
Nhận được tin tức giáo hội lập tức có hành động nhưng cũng đã muộn những người có liên quan đều biến mất tất cả những gì còn lại chỉ là xác của các kỵ sĩ bị tiêu diệt.
Xác của các hiệp sĩ được đưa về giáo đường gần nhất, hai ngày sau đó giới luật kỵ sĩ được cử tới từ Thánh thành cùng với các linh mục đặc biệt xuất hiện tại nơi chứa xác của các trừng phạt kỵ sĩ.
Giám mục đứng đầu nhà thờ cung kính dẫn giới luật kỵ sĩ tiến vào phòng chưa xác. Không giống như trừng phạt kỵ sĩ thường đảm nhận các nhiệm vụ dưới mệnh lệnh của tòa án dị giáo, giới luật kỵ sĩ là một lực lượng chỉ nhận lệnh trực tiếp từ tòa thánh và đặc biệt chỉ đảm nhận những nhiệm vụ liên quan tới nội bộ giáo hội. Vì thế địa vị của lực lượng này còn cao hơn cả trừng phạt kỵ sĩ, hơn nữa bởi vì quyền lực đặc biệt khiến lực lượng này khiến bọn hắn cực kỳ có sức uy h·iếp tới các thành viên của giáo hội. Mặc dù địa vị giám mục trưởng của nhà thờ cao hơn một giới luật kỵ sĩ bình thường nhưng đứng trước giới luật kỵ sĩ các giám mục đều phải nể mặt ba phần, huống chi người tới là một đội trưởng bách nhân đội.
“Thưa ngài tất cả đều ở đây, mấy ngày qua chúng ta không hề đụng chạm tới xác của bọn họ cố gắng giữ nguyên vẹn chờ các ngài tới.”
Đội trưởng của giới luật kỵ sĩ nghe vậy tiến lên vén tấm vải che trên một cái xác xuống cẩn thận quan sát.
“Không có dấu hiệu chống cự ư?”
Vừa quan sát người đội trưởng vừa hỏi.
“Đúng vậy đại nhân, người của chúng ta đã kiểm tra qua không có bất kỳ dấu hiệu chống cự nào.”
Giám mục ở một bên cung kính trả lời.
Những người khác trong đội giới luật kỵ sĩ cũng lần lượt kiểm tra những cái xác còn lại.
“Phần giáp cùng da thịt bên trong đều có vết cháy, giống như là bị một vật cực nóng xuyên thủng.”
Kiểm tra một lượt các trừng phạt kỵ sĩ đưa ra kết luận.
“Có ma pháp nào để lại dấu vết như vậy sao?”
“Có! Những chắc chắn không thể xuyên thủng phòng ngự của bọn hắn chỉ trong một đòn, rõ ràng loại ma pháp t·ấn c·ông bọn họ có uy lực mạnh hơn rất nhiều.”
Nói rồi người đội trưởng đi tới cái xác cuối cùng, xác của đội trưởng. Đầu của cái xác hoàn toàn biến mất chỉ còn lại phần môi dưới trở đi trông cực kỳ kinh tởm.
Quan sát một lượt những cái xác người đội trưởng rời đi hướng tới hiện trường để lại bốn người canh giữ.
Đặt chân tới hiện trường bọn hắn liền lập tức kiểm tra.
“Khi chúng tôi tìm thấy thì xác của đội trưởng ở đây, còn các của những người khác lại ở đây.”
Giám mục vừa nói vừa đưa tay chỉ. Vị trí của xác đội trưởng có một khoảng cách nhỏ so với những người còn lại.
“Khoảng cách này đáng lẽ ra phải đủ để những kỵ sĩ khác phản ứng mới phải. Rõ ràng đối phương không đồng loạt t·ấn c·ông tất cả thành viên. Giống như bọn hắn không có đủ người để làm việc đó.”
Vốn dĩ bọn hắn cho rằng đối phương phải có số lượng áp đảo mới có thể cùng lúc t·ấn c·ông mà không khiến các hiệp sĩ trừng phạt không thể phản kháng.
Những rõ ràng các dấu hiệu đều cho thấy số lượng của đối phương không hề đông, hơn nữa cũng không phải đồng loạt t·ấn c·ông, vị trí xác của người đội trưởng cho thấy thời điểm hắn bị t·ấn c·ông cùng với thời điểm những người còn lại bị t·ấn c·ông phải mất một lúc. Nói cách khác sức mạnh của đối phương hoàn toàn áp đảo những kỵ sĩ này.
“Xem ra chuyện này không nhỏ, có lẽ chỉ có chúng ta không đủ để xử lý chuyện này.”
Nhặt lên một mảnh vỡ kỳ lạ trên mặt đất đôi mắt đội trưởng nheo lại nói.