Chương 421: Nhật tâm.
Hồ Quang Diệu là một tiểu quý tộc ở Thánh quốc.
Ân! Mặc dù Thánh quốc là một quốc gia tôn giáo thống trị địa vị của các linh mục luôn là vượt trội nhất nhưng không có nghĩa Thánh quốc không có quý tộc, ngược lại quý tộc ở Thánh quốc cũng rất nhiều, hơn nữa những gia đình quý tộc này có quan hệ rất mật thiết với giáo hội.
Dù sao các linh mục không quá giỏi về việc quản lý quốc gia giao lại công việc này cho các quý tộc là điều dễ hiểu.
Ví dụ đơn giản nhất chính là giáo hoàng hiện tại là con trai của một gia đình công tước sở hữu vô số đất đai trên khắp Thánh quốc, rất nhiều gia đình quý tộc khác cũng phân chia lại các vị trí quan trọng trong giáo hội. Có thể nói toàn bộ giáo hội được đứng trên cấu trúc khổng lồ của các quý tộc cũng không sai.
Đặc biệt hơn có thể xem Thánh quốc hiện tại là quốc gia duy nhất trên thế giới có thể hạn chế được quyền lực thế tập cũng không sai. Bởi vì vị trí giáo hoàng hay các hồng y đều không thể được kế thừa theo hướng thế tập mà là được bầu ra.
Hơn nữa để đảm bảo một gia đình không không thể lũng đoạn vị trí giáo hoàng có một quy định bất thành văn trong các gia đình này chính là giáo hoàng chỉ có thể làm phàm nhân.
Nghĩ mà xem nếu giáo hoàng là siêu phàm giả như vậy phải mất bao nhiêu năm mới có một giáo hoàng mới lên thay, trong thời gian đó đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Có chăng trong giáo hội chỉ có thánh nữ là người duy nhất được thần linh lựa chọn, nhưng đừng nghĩ thần linh có thể tự do lựa chọn thánh nữ, những nhân tuyển cho vị trí thánh nữ tất cả đều được lựa chọn bởi các gia đình quý tộc và đưa tới trước mặt thần linh, ngoại trừ những người đó ra thần linh gần như không có lựa chọn nào khác.
Khác với giáo hội tại Naran nơi những vị trí cao nhất do đích thân thần linh chỉ định, giáo hội tại tân thế giới lại gần như nằm trong tay giới quý tộc.
Còn tại sao chư thần không đích thân kiểm soát giáo hội mà lại để như vậy thì không ai biết được, dường như có một thứ gì đó khiến chư thần không thể kiểm soát giáo hội ở tân thế giới
Vì thế như một lẽ hiển nhiên suốt sáu trăm năm qua quý tộc vẫn luôn lũng đoạn các vị trí trong giáo hội.
Đương nhiên Hồ Quang Diệu không lớn tới mức ó thể chen chân vào những vị trí quan trọng trong giáo hội, hơn nữa hắn cũng không có nhu cầu trở thành một linh mục.
Thứ Hồ Quang Diệu hứng thú hơn cả chính là bầu trời đêm đây sao kia, trong nhiều năm Hồ Quang Diệu đã quan sát bầu trời và nghiên cứu những vì sao.
Đêm nay cũng vậy Hồ Quang Diệu cũng đang quan sát các vì sao. Nhưng đêm nay khác với những đêm quan sát hàng chục năm qua của Hồ Quang Diệu, ông ta không còn quan sát bầu trời đêm bằng mắt thường hay ma pháp nữa nữa mà thay vào đó là thông qua một ống kính viễn vọng.
Ống kính này do chính tay Hồ Quang Diệu tạo ra sau khi biết về kính viễn vọng của Nam Tinh, khi nghe tới việc kính viễn vọng có thể nhìn xa Hồ Quang Diệu đã nghĩ tới dùng nó cho quan sát bầu trời. Sau khi nghiên cứu cuối cùng Hồ Quang Diệu đã tạo ra ống kính viễn vọng cho riêng mình.
Lúc này mắt của Hồ Quang Diệu đang tập trung nhìn vào ống kính, mất một lúc sau ông ta mới rời mắt khỏi kính viễn vọng cúi xuống dùng bút chấm một chấm vào tấm giấy da dê phía dưới.
Trên tấm giấy da dê này có vô số điểm chấn nhỏ và cũng có rất nhiều đường nối các điểm chấm với nhau. Đây chính là bản đồ sao do chính tay Hồ Quan Diêu vẽ nên, nhiều năm qua nó vốn đã không thể có thêm bất kỳ ngôi sao nào, nhưng hôm nay với sự trợ giúp của kính viễn vọng bản đồ sao lại một lần nữa được bổ sung.
Sau khi bổ sung xong vị trí ngôi sao mới được phát hiện Hồ Quan Diệu lại tiếp tục nhìn vào kính viễn vọng tiếp tục tìm kiếm những ngôi sao mà ông ta không thể thấy bằng mắt thường. Hồ Quang Diệu đã mê mẩn với tác phẩm này của ông ta, cuối cùng ông ta cũng có thể thỏa mãn ước mơ quan sát bầu trời của mình.
Cốc cốc!
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Hồ Quan Diệu vẫn không rời mắt khỏi kính viễn vọng tiếp tục quan sát dường như không hề nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Chờ đợi một lúc không thấy Hồ Quang Diệu trả lời tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này có hơi dồn dập.
Nhưng Hồ Quang Diệu vẫn không trả lời cho dù ông ta đã rời mắt khỏi kính viễn vọng, ông ta tiếp tục quan sát bản đồ sao của mình.
Không thấy Hồ Quang Diệu trả lời tiếng gõ cửa đã chuyển thành đập cửa, hơn nữa còn có tiếng người từ bên ngoài vọng vào.
“Quang Diệu mở cửa là ta!”
Lúc này âm thanh lớn mới khiến Hồ Quan Diêu để ý, ông ta tiện tay dùng một ma pháp đẩy ra chốt khóa lên tiếng.
“Vào đi!”
Rồi đôi mắt ông ta lại tiếp tục nhìn vào bản đồ sao của mình.
Những người tiến vào lại không bình tĩnh như ông ta, người này nhìn qua cũng cùng tuổi với Hồ Quang Diệu tiến vào phòng người này vội vã đi tới vừa đi ông ta vừa nói.
“Ngươi còn thời gian để ngồi đây, ngươi có biết nhà thờ đã can thiệp tới ngươi?”
Lời của ông ta rất vội vã, ông ta không hề bình tĩnh chút nào dường như đang rất lo lắng cho Hồ Quang Diệu.
Nhưng dường như Hồ Quang Diệu không hề để tâm tới những lời này ông ta vẫn tiếp tục quan sát bầu trời.
Thấy Hồ Quan Diệu không quan tâm, người này giận giữ bắt lấy vai Hồ Quang Diệu nói.
“Ngươi muốn c·hết sao?”
Hồ Quang Diệu bị làm phiền không hề giận giữ mà bình tĩnh nói.
“Còn chút thời gian hãy để ta hoàn thiện thứ này!”
Nói rồi Hồ Quang Diệu tiếp tục dùng ánh mắt quan sát lấy bầu trời đêm.
Người này nghe vậy sững lại một chút, những lập tức lo lắng nói.
“Quang Diệu ngươi nghe ta nói! Ta đã cầu xin chủ giáo, ngài ấy nói rằng chỉ cần người thừa nhận sai lầm và thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa chuyện này có thể bỏ qua.”
Nghe những lời này đột nhiên Hồ Quang Diệu ngẩng đầu lên nhìn bạn của mình nói.
“Lương Quốc Việt! Ngươi đã nhận sai rồi sao?”
Lời của Hồ Quang Diệu khiến Lương Quốc Việt giật mình, ông ta không biết nói gì có thể xấu hổ cúi đầu né tránh ánh mắt của bạn mình.
Thấy vậy Hồ Quang Diệu lại nở một nụ cười vỗ vai bạn mình nói.
“Không cần phải tự trách, ta hiểu được quyết định của ngươi.”
Lương Quốc Việt nghe vậy vui mừng nói.
“Như vậy người…”
Nhưng ông ta chưa nói hết câu đã bị Hồ Quang Diệu chặn lại, ông ta lắc đầu nói.
“Ta sẽ không nhận sai! Điều này vốn là chân lý làm sao ta có thể nhận sai, thế giới của chúng ta vốn dĩ xoay quanh mặt trời làm sao có chuyện mặt trời xoay quanh thế giới của chúng ta. Cho dù ta có nhận sai thì sao? Chân lý vẫn ở đó giáo hội không thay đổi được, thần linh cũng không thay đổi được.”
Lời vừa nói ra khiến Lương Quốc Việt hoảng hốt ông ta giận giữ về người bạn của mình nói.
“Quang Diệu! Ngươi nghe ta chân lý hay không không quan trọng, thứ giáo hôi cần không phải chân lý đó, đối với giáo hội giáo lý mới chính là chân lý ngươi hiểu không. Nghe ta Quang Diệu hãy thừa nhận sai lầm, ngươi c·hết thì được gì cơ chứ giáo hội sẽ không để thuyết nhật tâm lan rộng.”
Lương Quốc Việt cố gắng thuyết phục người bạn của mình.
Không sai lý do hai người rơi vào tầm bắn của giáo hội chính là thuyết nhật tâm do hai người cùng phát biểu. Cả Hồ Quang Diệu và Lương Quốc Việt đều là những người yêu thích thiên văn học và trong hàng chục năm quan sát bầu trời bọn hắn đều nhận ra vấn đề trong thuyết địa tâm.
Sau đó hai người đã đồng loạt phát biểu về thuyết nhật tâm, nhưng giáo hội làm sao có thể để yên cho những kẻ như Hồ Quang Diệu phủ nhận giáo lý của mình.
Ban đầu khi thuyết này mới được phát biểu giáo hội không quá để ý, nhưng khi nó bắt đầu mở rộng giáo hội đương nhiên không thể ngồi im.
Hiện tại cả Hồ Quang Diệu cùng Lương Quốc Việt đều bị tòa án dị giáo kết tội, Lương Quốc Việt đã nhận sai nên ông ta đã thoát khỏi đối với giáo hội việc này giống như những kẻ lạc lối được giáo hội cảm hóa trở về con đường cũ vậy rất có ý nghĩa tuyên truyền hơn là trực tiếp g·iết đi. Nhưng Hồ Quang Diệu thì khác ông ta vẫn không nhận sai, vẫn tiếp tục chống đối, Lương Quốc Việt tới đây chính là cơ hội của cùng giáo hội cho Hồ Quang Diệu nếu không dàn thiêu sẽ là nơi hắn phải tới cho dù hắn có là siêu phàm giả đi chăng nữa.