Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 416: Tứ hoàng tử trốn.




Chương 416: Tứ hoàng tử trốn.

Dinh thự của tứ hoàng tử nằm ở phía bắc thành Kim Lăng.

Đây là một tòa biệt thự vô cùng sa hoa, tráng lệ vốn dĩ đã là dinh thự của chính vị hoàng tử này từ triều đại trước.

Trong triều đại của tiên vương khi trở thành chủ nhân của tòa dinh thự này tứ hoàng tử đã vô cùng yêu thích, còn đích thân trang trí cho chính tòa dinh thự của mình. Bởi vì nơi này trước đó cũng là nơi ở của tiên vương trước khi trở thành quốc vương, vì thế hắn luôn cho rằng tiên vương lựa chọn hắn trở thành người thừa kế tiếp theo.

Nhưng suốt năm năm qua sự yêu thích của tứ hoàng tử với tòa dinh thự được phụ vương ban tặng đã biến mất từ rất lâu.

Hiện tại tình cảm của hắn đối với tòa dinh thự này chỉ có căm ghét cùng hận ý, bởi vì nơi này đã trở thành một nhà tù giam cầm hắn, một nhà tù xa hoa sang trọng nhưng đầy lạnh lẽo cô độc.

Với một người nóng tính như tứ hoàng tử bị giam lỏng như thế này không khác nào là sự h·ành h·ạ tinh thần đối với hắn. Mục tiêu của hắn là vị trí quốc vương của Nam Tinh không phải là việc bị giam lỏng như hiện tại.

Nhưng hắn có thể làm sao, bên ngoài đều là người của quân cận vệ bao vây. Toàn bộ dinh thự đều nằm dưới sự kiểm soát của quân cận vệ, ngăn cản hắn với thế giới bên ngoài.

Choang!

Chiếc bình hoa quý giá vốn được tứ hoàng tử nâng niu bao nhiêu năm vỡ tung trên mặt đất, đứng ngoài cửa các hầu gái nghe tiếng đồ vỡ đêu đưa mắt nhìn nhau trong ánh mắt bọn họ không có một chút giao động nào tựa như đã quá quen thuộc với tình huống này.

Trong thư phòng của tứ hoàng tử nơi này nhìn qua phi thường trống rỗng không giống với thư phòng của một vị hoàng tử như hắn, ngoại trừ bộ ghế sofa giữa phòng cũng với bàn đọc sách thì thứ cuối cùng bên trong này lại chỉ có một bức tượng bằng đá.

Quả thật trước đây nơi này không như vậy, khắp nơi trong phòng đều là đồ nội thất quý giá do chính vị hoàng tử này sưu tầm. Nhưng trong sáu năm qua những đồ vật này lần lượt đều đã bị vị hoàng tử nóng tính này đập vỡ.

Ban đầu vẫn có thể bù đắp những vị trí thiếu thốn trong phòng, nhưng sau đó tứ hoàng tử đã không thể bù đắp cho những thứ đồ vật có giá trị.

Tài sản bằng tiền của hắn đều bị tịch thu, mỗi tháng hắn chỉ được cấp cho hai mươi lăm đồng vàng để sinh hoạt, sau khi trừ hết các chi phí sinh hoạt số tiền còn lại đã không đủ để có thể mua một đồ nội thất có giá trị cao. Vì thế trong suốt sáu năm qua dinh thự càng ngày càng trống vắng, càng ngày càng cô quạnh, càng ngày càng nhạt nhẽo. Thậm chí ngay trong thư phòng của mình nơi được tứ hoàng tử xem là biểu tượng cho thân phận cao quý đã xuất hiện những vết sứt mẻ trên đá lát sàn, nhưng nó vẫn ở đó và không bị thay thế.

Tất cả những thứ này đều chứng minh tứ hoàng tử đang quẫn bách như thế nào.

Mặc dù vậy hắn vẫn không từ bỏ thói quen đập đồ của mình mặc cho những đồ vật này đều phi thường giá trị, chỉ cần bán đi một thứ cũng có thể giải quyết tình trạng quẫn bách hiện nay của hắn.

Tứ hoàng tử biết điều đó, nhưng hắn không muốn làm như vậy hắn xem việc đó là sự đầu hàng của mình với tình huống hiện tại, một tình huống mà tứ hoàng tử cho rằng do Long gây ra cho hắn nếu hắn thật sự bán đi đồ vật trong dinh thự để giải quyết quân bách không khác nào hắn đầu hàng trước Long. Hắn thà phá nát đống này còn hơn là việc bán chúng.

Nhìn những mạnh vỡ vương vãi trên sàn tứ hoàng tử buồn bực gọi người hầu vào dọn dẹp.



Cũng vào lúc này một xe ngựa dừng trước cổng dinh thự, đương nhiên là nơi giam lỏng tứ hoàng tử nơi này không cho phép xe ngựa ra vào.

Một cận vệ binh tiến lên tra xét xe ngựa, nhìn thấy quản gia của dinh thự xuất hiện hắn lập tức hỏi.

“Trên xe chờ gì?”

Người quản gia nở một nụ cười thân thiết nói.

“Đây là đồ tứ hoàng tử mới đặt mua.”

“Đồ tứ hoàng tử đặt mua!”

Người lính cận vệ nghi ngờ nói. Hắn không thể không nghi ngờ từ khi được phân công tới đây hắn còn chưa từng thấy tứ hoàng tử mua đồ đâu, đương nhiên tứ hoàng tử chỉ bị hạn chế trong dinh thự cũng không phải nói hắn không thể mùa đồ.

Nhìn qua đồ được chở trên xe ngựa vô cùng lớn, ít nhất cũng phải năm người mới có thể bê được. Ở đây cũng có tới bảy người, hiển nhiên là những người được chuẩn bị để bê thứ này.

“Mở ra!”

Quân cận vệ ra lệnh. Quản gia cũng người bán cũng không có bất kỳ phản ứng nào mở nó ra, đồ vật bên trong là một bức tượng bằng đồng nhìn qua cao tới hơn hai mét được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ.

Kiểm tra một vòng quân cận vệ cũng cho những người này tiến vào, nhưng là người ngoài quân cận vệ đương nhiên sẽ không để bọn họ tự do hành động có năm người được cử đi theo bọn hắn.

Thời điểm những người này xuất hiện trong thư phòng của tứ hoàng tử bốn người hầu khác cũng đang ở trong phòng để dọn dẹp đống hỗn độn do tứ hoàng tử gây ra.

Đột nhiên xuất hiện một đống người khiến thư phòng trở nên ồn ào hẳn lên nhìn qua vô cùng hỗn loạn.

“Đặt ở đây, đặt ở đây!”

Tứ hoàng tử thấy bức tượng liền vội vã chỉ đạo những người này đặt bức tượng vào vị trí. Vị trí đứng của tứ hoàng tử khá xảo diệu hắn hoàn toàn bị che lấp khỏi tầm mắt của hai người cận vệ bởi bức tượng và những người xung quanh. Hơn nữa những người bê tượng này lại khá cao, khiến tầm mắt của cận vệ quân bị che lấp hoàn toàn.

Nhưng hai người cận vệ này lại không quá để ý, bọn hắn vẫn đứng yên tại chỗ chờ đợi, trong lúc đó âm thanh chỉ đạo của tứ hoàng tử vẫn liên tục vang lên,

Cuối cùng bức tượng cũng được đặt vào vị trí, mỗi người cũng lần lượt lui ra cùng với đó hai cận vệ quân cũng hành lễ với tứ hoàng tử rời đi.

“Cút đi, cút đi!”



Vị tứ hoàng tử này quay lưng với cận vệ quân như đang thưởng thức bức tượng, trong khi liên tục khoa tay múa chân như muốn đuổi tất cả mọi người rời đi vậy. Quân vệ quân thấy thái độ này cũng không hề nghi ngờ liền quay lưng rời đi.

Mọi chuyện diễn ra rất bình thường, cho tới khi đám người rời đi cũng không có chuyện gì xảy ra.

Cho tới khi bữa tối tới một hầu gái tiến tới thư phòng gõ cửa.

“Bẩm điện hạ bữa tối đã sẵn sàng.”

“Đưa vào phòng ta.”

Tiếng tứ hoàng tử vọng ra từ trong phòng, người hầu gái này nghe vậy liền đáp lời rời đi.

Sau một lúc các người hầu đẩy xe mang đồ ăn tới, bọn hắn tiến vào thư phòng bắt đầu trình bày đồ ăn trên bàn, suốt quá trình này tứ hoàng tử đều vô tình hay cố ý quay lưng với bọn hắn.

Có một người hầu gái quan sát được một bên mặt của tứ hoàng tử nhưng đột nhiên trong đôi mắt hầu gái này ánh lên sự nghi ngờ.

Cho tới khi rời khỏi phòng ăn sự nghi ngờ này vẫn tồn tại trong đầu hầu gái.

“Tiểu Xuân có chuyện gì vậy?”

Bên cạnh hầu gái trưởng thấy hành động kỳ lạ của tiểu Xuân không khỏi thắc mắc.

“Ah! Đại nhân là như vậy, vừa rồi ta thấy có một nốt ruồi trên má tứ hoàng tử. Ta nhớ rằng tứ hoàng tử không có nốt ruồi trên má.”

Nghe lời này hầu gái trưởng không khỏi nghi ngờ, nàng cũng nhớ tứ hoàng tử không có nốt ruồi trên má. Đột nhiên nàng quay sang hỏi những người khác.

“Các ngươi vừa rồi có thấy mặt tứ hoàng tử?”

Các hầu gái nghe vậy đều nhìn nhau như muốn hỏi người bên cạnh mình có nhìn thấy hay không, nhưng cuối cùng tất cả đều lắc đầu.

Thấy vậy hầu gái trưởng dường như nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nàng vội vã chạy đi tìm kiếm quân cận vệ.



Không tới mười phút sau tin tức tứ hoàng tử bỏ trốn đã tới tai Long, lúc này hắn còn đang dùng bữa với Hoa Nguyệt Ánh.

Sau khi ra lệnh trùy bắt, hắn quay sang nhìn mỹ nhân bên cạnh hỏi.

“Nàng cảm thấy là ai giúp hắn trốn thoát?”

“Tại sao không phải do hắn tự trốn thoát?”

Hoa Nguyệt Ánh tò mò hỏi.

“Ta không nghĩ một tên như hắn có thể tự mình trốn thoát!”

Long nói, hắn cho rằng với tính cách cùng đầu óc của tứ hoàng tử hắn không có khả năng tự mình trốn thoát.

Nghe vậy Hoa Nguyệt Ánh lâm vào trầm tư, cuối cùng nàng tò mò đoán.

“Có lẽ là đám quý tộc!”

“Không chi tiết được hơn sao?”

Long rất hứng thú hỏi.

“Ngài quá đề cao tiểu nữ rồi!”

Hoa Nguyệt Ánh bĩu môi cười nói, rồi nàng tiếp tục hỏi.

“Không biết bệ hạ có đoán được là kẻ nào?”

Những gì Hoa Nguyệt Ánh nhận được lại là một cái lắc đầu.

“Ta cũng không biết!”

“Ngay cả ngài cũng không đoán ra, làm sao tiểu nữ có thể đoán ra được.”

Long nghe vậy nhướng mày nhìn Hoa Nguyệt Ánh thú vị nói.

“Rất biết nịnh!”

“Thật sao tiểu nữ nghĩ đây là điều hiển nhiên mới đúng!”

Hai người nhìn nhau đều đồng loạt nở một nụ cười, dường như chuyện tứ hoàng tử bỏ trốn không phải điều gì đó to tát vậy.