Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 413: Quay đầu.




Chương 413: Quay đầu.

Lý Diệu là một thuyền trưởng tàu vận tải của Đế quốc. Vốn dĩ hắn chỉ là một thuyền trưởng nhỏ chuyện nhận vận chuyển hàng hóa cho các thương nhân chưa từng có ý định tham gia c·hiến t·ranh gì đó.

Nhưng một tuần trước hải quân Đế quốc trưng dụng tàu của hắn để vận chuyện q·uân đ·ội. Lý Diệu đương nhiên không muốn tham gia c·hiến t·ranh gì đó, nguy hiểm còn không nói trong thời gian đó hắn còn không nhận được đơn hàng không kiếm được tiền đã thế còn phải trả lương cho thủy thủ trên tàu.

Không sai hải quân Đế quốc trưng dụng tàu của hắn nhưng lại không trả cho hắn một đồng nào, thậm chí toàn bộ chi phí vận hành của tàu đều còn phải từ hắn ra.

Mẹ nó lũ chó đó còn nói cái gì phục vụ Đế quốc là vinh hạnh của hắn! Tới lúc đó c·hết đói rồi còn vinh hạnh cái con mẹ gì.

Trong lòng thì nguyền rủa đám hải quân như vậy nhưng Lý Diệu cuối cùng cũng không còn cách nào khác phải nghe lệnh, dù sao nếu hắn không nghe lệnh thì tàu cũng không giữ được đám chó đó chắc chắn sẽ lấy tàu của hắn giao cho người khác điều khiển. Hơn nữa người làm ăn trên biển đắc tội với hải quân không bao giờ là hành động sáng suốt, ai biết được một ngày đẹp trời nào đó một con t·àu c·hiến tuyến treo cờ hải tặc xuất hiện xử lý hắn.

Vì thế mặc dù mỗi ngày đều đau mắng đám hải quân nhưng Lý Diệu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thành tàu chở quân cho bọn hắn.

“Hạ buồng số hai xuống, gia cố cho buồm chính.”

Đứng trên boong tàu Lý Diệu chỉ huy các thủy thủ của mình điều khiển tàu vượt qua những con sóng lớn.

Thời tiết như thế này phải cận thận nếu không tàu có thể bị sóng đánh chìm, còn chưa kể gió mạnh cũng có thể bẻ gãy cả cột buồm. Mặc dù trên tàu cũng có siêu phàm giả nhưng để đảm bảo an toàn tốt nhất chỉ nên căng một cột buồm, điều khiển tàu trong thời tiết như thế này rất khó phải phi thường cận thận.

Cũng may thế giới này có ma pháp nếu không lựa chọn tốt nhất của Lý Diệu chính là hạ toàn bộ buồm trên tàu xuống nếu không muốn cột buồm bị gió thổi gãy.

Bám lấy cột buồm giữ thăng bằng Lý Diệu tiếp tục lãnh đạo các thủy thủ của mình chống cự lấy gió bão, tàu này của hắn mặc dù có siêu phàm giả nhưng cũng chỉ có thể duy trì cho cột buồm cùng dây không bị đứt gãy, cũng không có mấy loại ma pháp trận phòng thủ kia vì thế chỉ có thể hứng chịu lấy nước mưa rơi xuống xối xả.

“Có người r·ơi x·uống b·iển ọe, có… ọe…có người r·ơi x·uống b·iển.”

Đúng lúc này có tiếng hét vọng lại từ sau lưng khiến Lý Diệu vội vã quay đầu lại.

Người hét lên không phải thủy thủ trên thuyền mà là một binh lính, hắn dựa vào lan can vừa nôn ẹo vừa cố gắng hét lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Hiển nhiên tên này đã say sóng lên boong tàu là để tống mấy cái thứ sắp tràn ra khỏi dạ dày hắn xuống biển.

Nhưng có lẽ vừa có người r·ơi x·uống b·iển khiến tên lính này không còn dám thò đầu ra ngoài nữa, thành ra cái đống hỗn tạp trong miệng hắn phun ra toàn bộ sàn tàu hòa cùng với nước mưa bắt đầu di chuyển khắp nơi trên boong tàu.



Nhìn thấy cảnh này không hiểu sao dạ dày Lý Diệu hơi co thắt lại, hắn nhịn cảm giác khó chịu cố gắng giữ thăng bằng đi tới bên cạnh tên lính.

“Là ai r·ơi x·uống b·iển.”

Nói rồi hắn hơi ngó ra ngoài muốn tìm xem người bị r·ơi x·uống b·iển ở đâu.

Từ vị trí này Lý Diệu hắn nhìn thấy được một bóng người đang cố gắng vùng vẫy giữa những cơn sóng cố gắng để có thể bơi theo tàu. Lý Diệu còn thấy người này đang liên tục vẫy tay như muốn tàu chú ý tới hớn, nhìn thấy vậy Lý Diệu nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

“Mọi người tiếp tục nhiệm vụ.”

“Sao...sao...ọe...cứu hắn...cứu hắn.”

Người lính vẫn cố gắng nhịn cơn buồn nôn nói.

Lý Diệu nhìn người linh dưới chân, thở dài nói.

“Thật có lỗi chúng ta không thể ra sức. Mong rằng các tàu phía sau có thể cứu hắn.”

Trong tình huống như thế này muốn cứu người gần như không thể, nếu không cận thận cả tàu và người đều sẽ làm mồi cho cá, Lý Diệu không thể mạo hiểm như vậy còn chuyện tàu phía sau cứu người cũng chỉ là câu nói an ủi mà thôi tàu của hắn đã là tàu cuối trong hạm đội còn đâu tàu phía sau.

“Thuyền trưởng các tàu phía trước đang chuyển hướng.”

Đúng lúc này hoa tiêu hét lớn thu hút Lý Diệu, hắn vội vã tiến về phía mũi tàu bỏ lại người lính đang tiếp tục nôn ẹo phía sau.

Bởi vì thời tiết khiến hoa tiêu không thể leo l·ên đ·ỉnh cột buồm, hắn chỉ có thể đứng trước mũi tàu làm việc.

“Có Chuyện gì?”

Đi tới trước mũi tàu Lý Diệu hỏi.



Thấy Lý Diệu tới hoa tiêu liền đưa tay chỉ các tàu phía trước nói.

“Ngài nhìn các tàu phía trước đang chuyển hướng.”

Bình thường các tàu sẽ giữ một khoảng cách khá gần để có thể liên lạc với nhau nhưng bởi vì biển động các tàu phải tách ra đủ xa để tránh v·a c·hạm.

Lúc này đuôi của các tàu phía trước xuất hiện ánh sáng chớp tắt.

“Ân! Hạm đội sẽ quay lại.”

Hoa tiêu quan sát ánh sáng nhanh chóng xác nhận mệnh lệnh của hạm đội.

Nghe hoa tiêu nói vậy Lý Diệu vui mừng, hắn lập tức hét lớn ra lệnh cho các thủy thủ trên tàu nói.

“Mọi người cố lên, chúng ta không phải đi đánh nhau nữa.”

Các thủy thủ trên tàu đều biết chuyến đi lần này bọn hắn là đi chiến đấu vì thế tinh thần của mỗi người đều không tốt. Ai cũng biết chiến đáu sẽ có n·gười c·hết, bọn hắn lại không phải lính nên ai cũng sợ hãi.

Bây giờ nghe thuyền trưởng nói không phải đánh nhau nữa mỗi người ở đây đều có tinh thần hẳn lên, tất cả đều muốn nhanh chóng quay lại tránh cho các vị đại nhân kia đổi ý.

Cứ như vậy tàu của Lý Diệu đi theo sau đuôi hạm độ bắt đầu quay đầu trở lại.

Lý Diệu không biết rằng sau lưng tàu của hắn từ phía đường chân trời có một con tàu đang phun ra khói đen xuất hiện.

Ngồi trong phòng của mình đọc lấy cuốn ‘đại tư tưởng’ đột nhiên tiếng điện thoại trong phòng vang lên.

Lê Hải vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách vươn tay phải ra nhận lấy điện thoại.

“Hạm trưởng hoa tiêu phát hiện một đội tàu lạ.”

Bên trong ống nghe truyền tới âm thanh của hạm phó.

“Tôi sẽ tới ngay.”



Cúp điện thoại Lê Hải đặt cuốn sách xuống rời khỏi phòng. Ngay khi hắn tiến vào đài chỉ huy hạm phó đã lập tức tới bên cạnh hắn báo cáo.

“Hạm trưởng đội tàu lạ hướng mười giờ cách khoảng tám kilomet.”

Từ vị trí này nhìn bằng mắt thường chỉ thấy được những chấm nhỏ, Lê Hải đương nhiên không hài lòng với tầm nhìn này, hắn đi ra boong chỉ huy dùng ống nhòm quan sát phía trước.

Trong ống nhòm là một đội tàu tám chiếc xếp theo đội hình hàng ngang nhìn xa hơn dường như còn có nhiều tàu khác.

“Đánh điện cho hạm đội! Phát hiện đội tàu lạ, khá lớn không phán đoán được quy mô.”

Hạ ống nhòm xuống Lệ Hải ra lệnh cho sĩ quan thông tin, rồi hắn lệnh cho hạm phó.

“Duy trì tốc độ.”

Một lúc sau đó sĩ quan thông tin trở lại mang theo mệnh lệnh tư lệnh.

“Hạm trưởng điện từ soái hạm! Tiếp tục theo dõi.”

Cũng vào lúc này Nguyễn Thành đang cũng với tham mưu của mình thảo luận về hạm đội vừa được phát hiện.

“Hạm đội của đối phương giống như đang quay đầu, chúng ta có thể chặn đầu đối phương tại vị trí này.”

Tham mưu nói. Quan sát hải đồ Nguyễn Thành thở dài.

“Ai ngờ được đối phương vậy mà đã vượt qua chúng ta. Nếu nhận ra chậm thêm chút nữa có lẽ sẽ trở thành t·hảm h·ọa.”

Đúng vậy hạm đội liên minh thậm chí đã vượt qua hạm đội liên hợp số hai một khoảng cách, nếu tiếp tục tiến tới rất có thể hạm đội liên minh sẽ thành công tập kích một cảng Bách Phương không được đề phòng.

May mắn bọn hắn vẫn kịp thời phát hiện đối phương sớm nếu không lần này sẽ có rắc rối lớn, cho dù đối phương có tiếp tục hành trình hay quay đầu cũng như vậy.

“Lệnh toàn bộ hạm đội tập hợp ở tọa độ 253, chúng ta sẽ đón đầu địch nhân.”

Nguyễn Thành quả quyết ra lệnh, thời tiết này có thể hạn chế tầm hoạt động của các hiệp sĩ rồng, là một thời tiết phù hợp đánh bất ngờ.