Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 411: Quyết tâm.




Chương 411: Quyết tâm.

Cảm ơn tổng tư lệnh tặng quà.

...

Lương Đình đứng trên đỉnh đồi dùng ống nhòm quan sát tòa thành đằng xa trong lòng không khỏi cười lạnh.

Trong tầm nhìn của hắn trên tường thành là lít nha lít nhít bóng người, giống như đang có một đội quân khổng lồ đóng giữ trong thành vậy nhìn rất dọa người.

Đội quân này cũng không sai tất cả đều là tráng niên nam nhân rõ ràng có tố chất trở thành lính. Nhưng trên khuôn mặt của những người lính này lại có vẻ hoảng hốt, lo sợ hiển nhiên những người này không được đào tạo đầy đủ có lẽ chỉ lâm thời được tuyển dụng trở thành lính. Còn chưa kể trên tay những người này cũng không phải là súng thú v·ũ k·hí đang được phổ biến khắp thế giới mà là kiếm cùng cung những thứ v·ũ k·hí đáng lẽ không nên xuất hiện tại Nam Tinh nữa.

Cái này kỳ thực rất khó khăn toàn bộ v·ũ k·hí của Tần gia đều đã mất trong trận đại bại vừa rồi, số v·ũ k·hí còn lại không đủ để trang bị cho toàn quân trong thành vì thế kiếm cùng cung những v·ũ k·hí vốn dĩ đã bị vứt vào kho lại bị lấy ra trang bị cho các binh lính tạm thời.

Kỳ thực những người lính này cũng rất may mắn, nếu sáu năm trước trong tình trạng này sợ rằng v·ũ k·hí trên tay bọn họ không phải là kiếm cung mà chỉ là gậy gộc cùng cuốc xẻng. Thậm chí trên tường thành người đứng cũng chưa chắc là thanh tráng niên mà có lẽ là người già cùng thiếu niên cũng nên.

Cũng may v·ũ k·hí nóng ra đời khiến tình huống thay đổi, các quý tộc không có đủ v·ũ k·hí để trang bị cho binh lính khiến việc quân số bị giới hạn, cuối cùng vẫn còn rất nhiều thanh tráng niên không được cử ra chiến trường mới khiến hiện tại Tần gia vẫn còn đủ thanh trang niên điều động phòng thủ tường thành.

Còn bọn họ có thể phòng thủ tường thành trước hỏa khí hay không đã không thuộc phạm trù Tần công tước phải quan tâm, dù sao đối với ông ta c·hết nhiều c·hết ít chỉ cần có thể khiến hoàng gia tha cho gia tộc ông ta liền được, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa.

“Xem ra Tần gia đã không còn bao nhiêu lực lượng nữa, đến cả đơn binh v·ũ k·hí bọn hắn cũng không thể trang bị cho quân thủ thành.”

Lương Đinh vừa quan sát tường thành vừa nói.

“Đại tá ngài cũng không nên đề cao đám quý tộc này như vậy, bọn hắn thậm chí còn không thể tự sản xuất súng làm sao có thể trang bị đầy đủ v·ũ k·hí cho binh lính.”

Đứng ở một bên tham mưu của hắn lên tiếng.

“Ngươi nói cũng đúng! Ta quá coi trọng bọn hắn.”



Lương Đình nghe vậy cũng gật đầu nói, rồi hắn quay sang hỏi tham mưu của mình.

“Tình hình lãnh địa thế nào?”

Nghe câu hỏi của chỉ huy nhà mình tham mưu nhún vai buồn bực nói.

“Hệ thống quản lý của khu vực đã sụp đổ, chúng ta đang thực hiện quân quản nhưng việc này khiến tốc độ của chúng ta bị chậm lại. Ta đã yêu cầu chính phủ cử quan viên tới tiếp quản, nhưng sẽ phải chờ vài ngày.”

Lương Đình nghe vậy lại nhìn về phía thành chính của Tần gia nói.

“Thực ra không cần rắc rối như vậy, trong tòa thành kia hẳn có rất nhiều quan viên quý tộc. Bắt bọn chúng về tạm thời sử dụng cũng không sao, dù sao cũng chỉ là tạm thời.”

“Cái này! Không phải mệnh lệnh là áp giải bọn chúng về Kim Lăng sao?”

Tham mưu hỏi.

“Ngươi cũng không thể bắt hết toàn bộ đống đó về Kim Lăng phải không, chỉ cần Tần gia cùng cùng đám gia tộc thân cận là được những kẻ khác có thể tạm tha.”

Lương Đình nói. Dù sao trong mệnh lệnh từ bộ tư lệnh cũng chỉ yêu cầu bắt giữ những kẻ này.

Đúng lúc này một binh sĩ tiến tới hành lễ với hai người.

“Báo cáo có người tự xưng sứ giả của Tần gia tới nói muốn đàm phán.”

Nghe vậy cả Lương Đình cùng tham mưu của mình đều liếc nhìn nhau, rồi hắn quay sang nói với binh sĩ.

“Bảo hắn trở về đi! Chúng ta sẽ không chấp nhận đầu hàng.”



Đây đương nhiên không phải ý của Lương Đình mà là mệnh lệnh trực tiếp từ Long.

Không chấp nhận bất kỳ yêu cầu đàm phán nào, phải tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ các đại quý tộc.

Mệnh lệnh của Long chính là như vậy đấy.

Mặc dù với mệnh lệnh này tổn thất sẽ rất lớn khi các quý tộc sẽ liều c·hết chống cự nhưng Long vẫn quyết định làm như vậy bởi vì đây là cơ hội để hoàn toàn tiêu diệt thế lực của các đại quý tộc. Nếu chỉ vì lo ngại tổn thất mà để những quý tộc này tiếp tục sống sót thì sẽ để lại mối họa trong tương lai, tới lúc đó muốn xử lý bọn hắn sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

Đau dài không bằng đau ngắn, thà chịu tổn thất hiện tại để tiêu diệt bọn hắn còn hơn là để tới sau này, khi đó sợ rằng tổn thất sẽ càng thảm trọng hơn nữa.

Tần Phi đang chờ đợi trong doanh trại của sư đoàn, bởi vì không có nơi dành riêng để tiếp khách hắn chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi chịu đựng những ánh mắt tò mò không mấy thân thiện của những binh lính đi qua khiến trong lòng Tần Phi rất khó chịu.

Bình thường mỗi khi đám tiện dân này thấy một quý tộc như hắn đều phải cung kính hành lễ nếu không muốn bị trừng phạt, có bao giời hắn phải chịu dựng ánh nhìn đầy vô lễ của đám tiện dân như vậy. Nếu không phải nơi này là doanh trại của q·uân đ·ội hoàng gia có lẽ hắn đã bão nổi.

Tần Phi tự an ủi mình phải nhận nhịn, chỉ cần qua được lần này hắn sẽ từ từ tính sổ với đám lính kia. Tin tưởng tới lúc đó một quý tộc như hắn có thể dễ dàng ép c·hết bọn hắn như ép c·hết một con kiến, cho dù bọn hắn có là q·uân đ·ội hoàng gia đi chăng nữa.

Lúc này Tần Phi thấy được người lính vừa rời đi báo tin quay lại, hắn vội vã tiến tới người lính hỏi.

“Thế nào! Tướng quân của các ngươi đâu?”

Vừa hỏi Tần Phi vừa liếc nhìn phía sau người lính như muốn tìm bóng dáng của Lương Đình, hoặc ít nhất là một người có ăn mặc giống một vị tướng.

“Thật có lỗi Tần Phi đại nhân. Đại tá yêu cầu ngài rời đi, chúng ta không chấp nhận đàm phán.”

Tần Phi nghe người lính nói vậy giật mình vội vã nói.

“Ngươi nói cái gì, ngươi điên sao. Không! Thật có lỗi, có thể tướng quân không cảm nhận được thành ý của chúng ta. Xin hãy truyền đạt lại cho tướng quân Tần gia sẵn sàng bỏ ra mọi giá chỉ cần có thể tha cho Tần gia.”



Tần Phi không hiểu cái gì là đại tá, những hắn cũng đoán được phần nào đây là chỉ tướng chỉ huy của đội quân này. Hắn vội vã giải thích mong người lính có thể truyền đạt lại thành ý của Tần gia cho Lương Đình.

Nhưng người lính nghe vậy lại không kiên nhẫn nói.

“Tần đại nhân đây là lệnh của đại tá xin ngài hiểu cho.”

Thấy người lính không kiến nhẫn trong lòng Tần Phi càng nóng nảy, đột nhiên trong đầu hắn hiện ra một chú ý.

Lấy ra trong người hai đồng vàng bí mật đặt lên tay người lính Tần Phi nhe giọng nói.

“Xin giúp ta chuyển lời với đại tá. Chỉ cần tha cho Tần gia chúng ta sẵn sàng giao ra toàn bộ tài sản cùng đất đai, thậm chí là q·uân đ·ội.”

Nhưng người lính lại không động, hắn nhìn Tần Phi trong đôi mắt như đang đấu tranh. Thấy vậy Tần Phi vội vã móc ra toàn bộ tiền còn lại trong người mình tổng cộng tám đồng vàng đặt vào tay người lính nói.

“Người anh em xin hãy giúp ta truyền lại lời này cho tướng quân. Chỉ cần lần này có thể thành công ta cam đoan sẽ không thiếu ngươi chỗ tốt.”

“Được rồi! Xem như lần này là ngoại lệ, ta có thể giúp ngươi truyền lời nhưng có được hay không liền không phụ thuộc vào ta.”

Người lính thu mười đồng vàng trên tay lại làm như thở dài nói. Mười đồng vàng nha đây đã là gần hai năm thu nhập của hắn rồi làm sao có thể không động tâm đi được, cũng chỉ là truyền lời thôi không phải cái gì cấm quá hời rồi.

“Đúng đúng! Ta hiểu, ta hiểu.”

Tần Phi gật đầu lia lịa, bây giờ hắn cũng không thể không khách khí với tên lính trước mặt. Nhưng trong lòng hắn lại khinh bỉ không thôi, chiêu này lúc nào cũng có tác dụng.

Có điều Tần Phi lại không biết rằng ngay khi người lính thuật lại lời của hắn cho Lương Đình sắc mặt của Lương Đình lại không vui chút nào.

“Ta đã bảo đuổi hắn đi nghe không hiểu sao?”

Nhìn thấy sắc mặt chỉ huy nhà mình như vậy người lính liền vội vã xin tha rồi rời đi.

Lần này trở về hắn còn mang theo người cưỡng ép đuổi Tần Phi đi mặc cho hắn có cố gắng hò hét tới mức nào. Đương nhiên mười đồng vàng kia sẽ không được trả lại rồi, đây là tiền công truyền lời của hắn nha.