Chương 406: Tổn thất cuối cùng.
“Đại nhân! Chúng ta phải làm sao?”
Bên cạnh Phan Tốc Hải hạm trưởng hỏi.
Nhưng hắn không nhận được câu trả lời của Phan Tốc Hải mà chỉ thấy vị đô đốc của hạm đội phương đông này đang lâm vào trầm tư, nếu để ý hai bàn tay hắn đã nắm chặt, gân xanh nổi lên. Hiển nhiên trong lòng Phan Tốc Hải vô cùng giận giữ.
Thấy cảnh này mọi người xung quanh đều im lặng sợ Phan Tốc Hải trút cơn giận lên người mình. Cũng chỉ còn lại hạm trưởng có thể đứng bên cạnh hắn.
Suy nghĩ một lúc Phan Tốc Hải ra lệnh.
“Để hạm đội Thái Nguyệt áp sát vào cánh trái của chúng ta.”
Nếu đã không thể đuổi kịp đối phương như vậy cũng chỉ có thể chờ đối phương tìm tới chính mình.
Nhưng Phan Tốc Hải vẫn chưa tìm ra cách có thể t·ấn c·ông đối phương, tàu đối phương quá nhanh tầm bắn lại vượt trội hơn tàu liên quân phải làm sao mới có thể tiếp cận giao chiến với đối phương.
Lợi thế duy nhất chính là số lượng t·àu c·hiến của liên mình hoàn toàn vượt trội, nhưng chỉ có thể bao vây đối phương mới có thể phát huy được lợi thế này.
Nhưng làm sao để bao vây bọn hắn đây?
Nghĩ một lúc đột nhiên Phan Tốc Hải nhận ra vấn đề, hắn đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời nơi đó hiệp sĩ rồng lượn vòng xung quanh ngăn chặn hiệp sĩ rồng đối phương tiếp cận.
Quay sang hạm trưởng bên cạnh Phan Tốc Hải nói.
“Lệnh toàn bộ hiệp sĩ rồng mở rộng vùng kiểm soát. Bằng mọi giá phải ngăn chặn trinh sát của đối phương tiếp cận hạm đội.”
Sở dĩ hai bên có thể phát hiện hành động của nhau cũng bởi vì có hiệp sĩ rồng làm trinh sát, hiệp sĩ rồng của hai bên mặc dù có giao chiến nhưng rất khó có thể tận lực tiêu diệt một bên đặc biệt là khi bên còn lại chỉ tập trung né tránh.
Nắm giữ năng lượng tin tức như vậy hai bên đương nhiên rất khó thoát khỏi giá·m s·át của nhau chỉ có thể dựa trên ưu thế chỉ huy cùng khả năng tác chiến để thủ thắng.
Nhưng hiện tại nếu muốn bao vây đối phương như vậy phải khiến đối phương không thể phát giác được hành động của hạm đội, nói cách khác phải giữ trinh sát đối phương cách xa hạm đội.
Toàn bộ chiến trường xuất hiện trong đầu Phan Tốc Hải, hắn vội vã đổi ý nói.
“Để hạm đội Thái Nguyệt tiếp tục vòng xuống phía nam chặn đầu hạm đội đối phương. Tất cả hiệp sĩ rồng còn lại toàn lực phối hợp giữ trinh sát của đối phương tránh xa khỏi hạm đội.”
Hiệp sĩ rồng mặc dù tổn thất nặng sau lần t·ấn c·ông hạm đội Nam Tinh nhưng số lượng của bọn hắn vẫn nhiều hơn hiệp sĩ rồng của Nam Tinh, chỉ cần tận lực hẳn vẫn có thể ngăn chặn trinh sát của đối phương.
Chỉ huy Thái Nguyệt sau khi nghe yêu cầu của Phan Tốc Hải đôi lông mày nhíu lại, vừa rồi còn nói áp sát vào hạm đội hỗ trợ cho nhau bây giờ lại thay đổi muốn bọn hắn chuyển hướng xuống phía nam. Hừ hắn xem ta là chó hay sao mà muốn ra lệnh như thế nào thì ra lệnh.
“Đại nhân chúng ta làm gì?”
Ngắt liên lạc với hạm đội Đế quốc, hạm trưởng soái hạm đứng bên cạnh không vui hỏi đô đốc nhà mình.
“Còn có thể làm sao nghe lệnh đi. Hừ! Lần này Giao Châu tổn thất lớn như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua, Phan Tốc Hải sớm muộn cũng phải chịu trách nhiệm cho tổn thất này nếu chúng ta không nghe lệnh chờ trở về sợ rằng cũng phải bị dính tới.”
Chỉ huy Thái Nguyệt nói, dù sao trong chiến đấu không nghe lệnh cũng là một tội lớn, đặc biệt là hiện tại khi hạm đội đã chịu tổn thất nặng tội này sẽ càng phóng đại hơn. Bây giờ hắn chỉ cần nghe lệnh liền được, sau này khi phía trên trách tội xuống cũng không tìm tới hắn, dù sao hắn cũng chỉ nghe lệnh làm việc ngươi còn trách cứ cái gì.
Cuối cùng hạm đội Thái Nguyệt vẫn quyết định thi hành mệnh lệnh của Phan Tốc Hải chuyển hướng xuống phía nam.
Cùng lúc đó hiệp sĩ rồng của liên quân cũng hành động phân tán ra xung quanh ngăn chặn hiệp sĩ rồng của Nam Tinh tiếp cận hạm đội.
Trên soái hạm Chu Huy nhận được tin tức trinh sát của bị xua đuổi đôi lông mày nhíu chặt.
“Tư lệnh chúng ta nên làm sao? Đã mười lăm phút rồi chúng ta không kiểm soát được hành động của đối phương.”
Hạm trưởng ở một bên hỏi.
“Cử tàu tới theo dõi đi! Dùng đội ba tàu.”
Chu Huy ra lệnh. Lần này hắn trực tiếp cử ba tàu tạo thành đội trinh sát có thể hỗ trợ phòng không cho nhau sẽ không lặp lại t·hảm h·ọa của tàu Xuyên Ninh.
Rất nhanh ba t·àu c·hiến tạo thành đội trinh sát thoát ly khỏi hạm đội, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước do thám hành động của hạm đội liên minh.
Ba t·àu c·hiến thoát khỏi đội hình hướng về phía trước đi tới đương nhiên không thể qua mắt được hiệp sĩ rồng của liên minh.
Nhận được tin tức này Phan Tốc Hải liền biết phía Nam Tinh muốn làm gì, hắn lập tức ra lệnh hạm đội mở rộng hình cánh cung, muốn bí mật bao vây ba tàu này trước khi bọn hắn có thể nhận ra.
Phối hợp với hạm đội, hiệp sĩ rồng của hạm đội liên minh phối hợp xua đuổi hiệp sĩ rồng của Nam Tinh ra xa ngăn cản trinh sát của Nam Tinh phát hiện.
Bởi vì để đảm bảo bí mật Phan Tốc Hải cũng để hạm đội của mình tạo một vòng vây rộng tránh bị phát hiện. Cuối cùng khi đội trinh sát phát hiện ra mình bị bao vây, vòng vây đã gần như khép lại.
Bởi vì vòng vây rất lớn khiến cho lực lượng bị phân tán rất mỏng phát hiện điều này đội trinh sát lập tức quay đầu hướng về phía hạm đội Nam Tinh chạy đi, vị trí này bởi vì đối diện với hạm đội liên minh nên cũng là nơi vong vây suy yếu nhất. bọn hắn muốn nhân cơ hội hạm đội liên minh chưa thu hẹp vòng vây đột phá ra bên ngoài.
Chu Huy biết tin đội trinh sát bị bao vậy cũng liền vội vã cử thêm ba tàu nữa khẩn cấp đi giải cứu, hắn cũng không muốn mất ba t·àu c·hiến ở đây.
Phát hiện ý đồ của hạm đội Nam Tinh, Phan Tốc Hải cũng lập tức hạ lệnh cho các tàu gần đó chi viện trong khi hạm đội tăng nhanh tốc độ thu hẹp vòng vây.
Dù sao tầm bắn của pháo hạm tàu khu trục chắc chắn vượt trội hơn so với pháo ma pháp, đội trinh sát lợi dụng ưu thế này trước khi tiến vào tầm bắn của t·àu c·hiến liên minh đã gây cho bọn hắn tổn thất không nhỏ. Nhưng cuối cùng vòng vây vẫn đang càng lúc càng thu hẹp bọn họ không thể sử dụng chiến thuật du kích nữa chỉ có thể căng lên ma pháp phòng thủ lao vào tầm bắn của pháo ma pháp.
Lại nói tới ma pháp phòng thủ của t·àu c·hiến Nam Tinh, bởi vì chiến thuật được xác định ban đầu là lợi dụng tầm bắn cùng tốc độ để thả diều đối phương vì thế ưu tiên hàng đầu của các kỹ sư khi thiết kế t·àu c·hiến là tốc độ cùng uy lực của pháo. Ngược lại khả năng phòng thủ như bọc thép cùng ma pháp phòng thủ lại chỉ là thứ yếu. Bọc thép cùng lắm có thể chịu đựng thiêu đốt từ long tức nhưng khi đối mặt với pháo ma pháp phòng ngực của tàu lập tức lộ ra không đủ.
Không giống như tàu hải tặc, t·àu c·hiến của các quốc gia đều được trang bỉ hàng chục khẩu pháo ma pháp, có thể độ chính xác không cao nhưng bù lại chính là số lượng. Chỉ thấy trên mặt biển vô số ánh sáng từ pháo ma pháp như mưa bắn ra hướng về phía ba t·àu c·hiến bay tới.
Nước biển xung quanh ba t·àu c·hiến liên tục bị thổi bay pháo ma pháp bắn trung nổ ra từng cột nước, thi thoảng vẫn có lấy vài phát đạn bắn trúng ma pháp phòng ngự nếu không phải tốc độ của tàu khu trục đủ nhanh sợ rằng không chỉ có trúng từng đấy phát đạn.
Nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi, chỉ với ba phát đạn ma pháp bắn trúng tàu dẫn đầu ma pháp phòng thủ đã vỡ, tới phát thứ tư khi bị dính trực tiếp một phát đạn ma pháp một v·ụ n·ổ nổi lên bên thân tàu.
May mắn vị trí trúng đạn nằm khá cao, nước biển không thể rò rỉ vào, phát đạn cũng không bắn trúng nồi hơi hay hệ thống động lực nào, tàu vẫn có thể tiếp tục giữ tốc độ đi tới.
Hai tàu phía sau thấy vậy liền lập tức tiến lên thay thế làm nhiệm vụ dẫn đầu, tiếp tục đi tới. May mắn lúc tiến vào tầm bắn của pháo ma pháp khoảng cách cùng chỉ có 1,5 kilomet với tốc độ của tàu khu trục không tới ba phút liền có thể vượt qua. Trong lúc này mặc dù ba t·àu c·hiến không chìm nhưng cuối cùng vẫn chịu không ít tổn thương. Thậm chí một tàu trong đó vì tổn thương quá nặng tới khi hội hợp với hạm đội cũng đã không thể tiếp tục duy trì được nữa dẫn chìm xuống.
Thấy t·àu c·hiến thứ hai của hạm đội tổn thất Chu Huy không hỏi đau lòng, hắn bắt đầu sinh long thoái ý, hơn nữa chiến quả hiện tại đã phi thường tốt không cần phải cố gắng ở lại làm gì cả. Vì thế Chu Huy quyết định ra lệnh rút lui.