Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 391:




Chương 391:

Đêm hôm đó trong sở chỉ huy của Đỗ Phong Nam xuất hiện một người lạ mặt.

Nhìn nhân viên của bộ nội an đi cùng mình dẫn theo một người lạ tiến vào sở chỉ huy Đỗ Phong Nam không khỏi nhíu mày nhìn người kia.

“Tướng quân đây là người của bộ nội an, hắn mang theo tin tức ngài cần.”

Người nhân viên của bộ nội an lên tiếng, giới thiệu người lạ mặt bên cạnh được hắn đưa vào sở chỉ huy.

Người lạ mặt sau khi được nhân viên giới thiệu cũng liền hành lễ q·uân đ·ội nói.

“Tướng quân ta tên Hòa Hưng là người của bộ nội an, ta mang tới tin tức ngài cần.”

Nói rồi hắn đưa ra bức thư bị niêm phong bằng con dấu của Lâm gia.

Tham mưu trưởng của Đỗ Phong Nam ngồi một bên nhận lấy bức thư. Còn hắn lại không vội vã mà chỉ về phía cái ghế gần đó nói.

“Ngồi xuống đi! Ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi.”

Hòa Hưng nghe vậy cũng không khách khí ngồi xuống nói.

“Tướng quân cứ hỏi, chỉ cần ta có thể trả lời ta chắc chắn không dấu diếm.”



Lời của Hòa Hưng nói rất rõ ràng, ngươi thích thì cứ hỏi nhưng ta có thể trả lời được hay không liền phải xem chính ta.

“Ừm! Ngươi thuộc cơ quan nào?”

Trong bộ nội an có rất nhiều cơ quan, hiển nhiên Hòa Hưng phải thuộc một trong những cơ quan đó.

Hòa Hưng hơi nhíu mày nhưng hắn vẫn trả lời.

“Có lẽ ngài cũng đoán được, tôi thuộc tổng cục an ninh chính trị. Còn tin tức chi tiết hơn, thật có lỗi tôi không thể tiết lộ.”

Tổng cục an ninh chính trị là một cơ quan đặc biệt, như đã biết hệ thống chính trị Nam Tinh hiện nay là một cấu trúc vô cùng rắc rối phức tạp, ngoại trừ phe cánh bình dân cùng một phần phe cánh quý tộc ra Long hoàn toàn không thể kiểm soát được các phe cánh khác trong nước. Vì thế cục an ninh chính trị được lập ra nhằm mục đích giúp Long giá·m s·át hệ thống chính trị trong nước, và đương nhiên có cả nhiệm vụ giá·m s·át các quý tộc trong nước nữa.

Nghe câu trả lời của Hòa Hưng, Đỗ Phong Nam cũng không có quá nhiều phản ứng, hắn đương nhiên biết đây là lời thật lòng của Hòa Hưng, thân phận của các gián điệp như Hòa Hưng là bí mật có thể tiết lộ từng đấy cho hắn đã là rất tốt rồi, nếu hắn còn hỏi thêm nữa thì sợ rằng chuyện này sẽ tới tai quốc vương mất.

“Tướng quân!”

Lúc này tham mưu cũng đã đọc xong nội dung bức thư, hắn giao bức thu cho Đỗ Phong Nam rồi nói.

“Phía Lâm Nhạc đã thuyết phục được lũ phản loạn ra tay trước khi bọn hắn hội quân với Thái Nguyệt.”

Nội dung trong bức thư đại khái chính là như vậy. Còn Lâm Nhạc tại sao làm vậy thì rất dễ hiểu rồi, Lâm gia hiện tại chính là sân sau của hoàng gia chủ của bọn hắn còn là tình nhân của Long thì thử hỏi tại sao.

“Trưa mai ư?”



Đỗ Phong Nam rời mắt khỏi thư nhìn về phía Hòa Hưng hỏi.

“Đúng vậy thưa tướng quân, lũ phản loạn dự định trưa mai sẽ t·ấn c·ông. Bọn hắn cho rằng thời điểm này binh lính của chúng ta đã có phần mệt mỏi sau một buổi xây dựng phòng tuyến, đây cũng là thời điểm các binh lính nghỉ ngơi ăn trưa lũ phản loạn cho rằng đây là lúc chúng ta chủ quan nhất.”

Hòa Hưng nghiêm túc trả lời lý do quân phản loạn lựa chọn thời điểm buổi trưa để phát động t·ấn c·ông.

Nghe vậy Đỗ Phong Nam không khỏi gật đầu, hắn cũng cảm thấy lý do này rất hợp lý, còn tại sao không t·ấn c·ông vào ban đêm thì rất dễ hiểu thời đại này không chuộng chiến đấu ban đêm, không nhìn rõ rất dễ khiến binh lính tự g·iết lẫn nhau. Cái lần phục kích ban đêm của nhị hoàng tử cũng chỉ là kế sách tạm thời được vẽ ra nhằm tìm cách khắc chế súng mà thôi, nó chỉ là trường hợp cá biệt không phải ai cũng lựa chọn cách đánh như vậy.

“Ngươi trở về nói cho Lâm Nhạc, ngày mai tận lực đừng để người của hắn xung phong tuyến đầu. Kiên nhẫn chờ đợi tùy cơ ứng biến.”

Đỗ Phong Nam dặn dò Hòa Hưng rồi ra lệnh tiễn khách.

Sau khi Hòa Hưng rời đi một lúc bộ chỉ huy của Đỗ Phong Nam lại trở nên đông đúc, các sư đoàn trưởng cùng lữ đoàn và tham mưu đều có mặt tại đây thảo luận kế hoạch tác chiến cho ngày mai.

Cũng vào thời điểm đó một đội hải quân khổng lồ xuất hiện tại vùng biển của Thái Nguyệt.

Nhìn từ xa những cánh buồm của hạm đội trải dài toàn bộ đường chân trời, lại gần hơn thì toàn bộ hạm đội khổng lồ này lấp đầy mặt biển không thấy cuối.

Nhưng nếu quan sát kỹ hơn liền có thể nhận ra tại đây chủ yếu đều là tàu chở hàng, lượng t·àu c·hiến lại không có quá nhiều. Nhưng chỉ cần từng đấy thôi cũng quá đủ để người sợ hãi, huống chi hạm đội này sau khi tiến vào vùng biển của Thái Nguyệt còn tiếp nhận thêm ba mươi tư t·àu c·hiến nữa của hải quân Thái Nguyệt tham gia.



Sau khi hoàn thành nhập vào hạm đội, từ soái hạm của hải quân Thái Nguyệt một con rồng mang theo hiệp sĩ của nó cùng một người khách bay lên hướng về trung tâm hạm đội bay tới.

Rất nhanh hiệp sĩ rồng đã tiến vào trung tâm hậm đội nhìn thấy lá cờ soái hạm được treo trên đỉnh cột buồm của t·àu c·hiến tuyến hiệp sĩ rồng vòng một vòng rồi hạm xuống sàn tàu.

Mặc dù sàn tàu rất lớn nhưng không dễ để hiệp sĩ rồng có thể hạ cánh, chỉ riêng ba cột buồm trên sàn tàu thôi cũng đã hạn chế rất lớn tới không gian dang cánh của rồng, phải là một hiệp sĩ rồng tinh nhuệ mới có đủ kỹ năng để hạ cánh trên sàn tàu này.

Hiển nhiên hiệp sĩ rồng là một người tinh nhuệ có thể hạ cánh trong tình huống này, đương nhiên rồi vì người hắn đang chở chính là đô đốc của hải quân Thái Nguyệt.

Bước xuống sàn tàu đô đốc của hải quân Thái Nguyệt được Phan Tốc Hải đón tiếp cùng với đô đốc của hải quân giao châu.

Đương nhiên rồi hạm đội phương đông làm sao có thể bỏ qua hành động lần này, cho dù bọn hắn không muốn đi Đế quốc cũng sẽ cử người khác đi.

Phải biết Nam Tinh chính là cái nôi của công nghệ v·ũ k·hí mới, lần này Đế quốc không tham gia chẳng lẽ để Thái Nguyệt cùng Giao Châu chia cắt những công nghệ này?

Làm sao có thể!

Chính vì thế lần này Đế quốc cử bốn mươi t·àu c·hiến của hạm đội đông hải tham gia. Đây đã là một phần tư sức mạnh của hạm đội đông hải rồi, không có cách tổn thất năm năm trước tới bây giờ hạm đội phương đông vẫn không thể khôi phục lại như cũ, có thể cử ra từng này tàu đã là cực hạn, số còn lại vẫn phải sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào, dù sao kẻ thù chính của Đế quốc vẫn là Thánh quốc.

Nhưng như vậy cũng là quá đủ, lần này tham chiến còn có hải quân của Thái Nguyệt cùng Giao Châu, tất cả cộng lại cũng có một trăm bốn mươi tám t·àu c·hiến gấp hơn bốn lần t·àu c·hiến của Nam Tinh.

Đã lên kế hoạch gần một năm làm sao Đế quốc không có điều tra về sức mạnh quân sự của Nam Tinh. Bọn hắn hiểu rõ Nam Tinh có bao nhiêu t·àu c·hiến, bọn hắn cũng biết t·àu c·hiến của Nam Tinh đều là tàu bọc thép.

Chưa từng có ghi chép nào về chiến tích của tàu bọc thép khiến Đế quốc không thể đánh giá sức mạnh của thứ v·ũ k·hí này, chỉ có một chút thông tin về việc t·àu c·hiến bọc thép đã từng tham gia một trận truy quét hải tặc.

Chính vì thế Đế quốc đưa ra đánh giá một tàu bọc thép có thể đối đầu với ba t·àu c·hiến bình thường, nếu là t·àu c·hiến tuyến con số này sẽ giảm xuống. Theo lẽ thường gấp ba là quá đủ, nhưng để đề phòng của ba quốc gia đều cùng thống nhất số lượng hơn gấp bốn.

Lần này Đế quốc cực kỳ nghiêm túc, không chỉ là để phong tỏa Thánh quốc còn là vì công nghệ mà đến. Các quan chức cao cấp của Đế quốc cho rằng chỉ cần có được những công nghệ này ngày Đế quốc trở thành bá chủ của thế giới không còn xa nữa.

Còn tại sao lại là bá chủ thế giới mà không phải chủ của thế giới thực ra rất đơn giản, rất nhiều pháp thánh vẫn còn ở đó, chắc chắn sẽ không để Đế quốc được như ý.