Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 374: Mâu thuẫn mới.




Chương 374: Mâu thuẫn mới.

Bình Hải là một tỉnh thành lớn nằm ở phía nam của vương quốc Thái Nguyệt.

Bởi vì nằm sát biển nên Bình Hải rất phát triển về thương nghiệp khi sở hữu tới hai hải cảng lớn của vương quốc.

Chính vì vị trí đặc biệt này của Bình Hải mà trong suốt ba năm qua rất nhiều nhà máy của các doanh nghiệp Nam Tinh đã mọc lên ở đây.

Trong số đó có nhà máy của Ân Mộc.

Ân Mộc ban đầu chỉ là một thương nhân nhỏ chuyên thực hiện các chuyến buôn bán giữa Nam Tinh và Thái Nguyệt. Những chuyến hành trình gần giữa hai nước như thế này thường không đem lại lợi nhuận cao như các chuyến giao thương đường dài, nhưng đổi lại nó an toàn như vậy là quá đủ đối với Ân Mộc rồi.

Nhưng rồi một ngày có một người bạn tới tìm muốn cùng hắn xây dựng một nhà máy phân bón tại Thái Nguyệt.

Ban đầu Ân Mộc không có hứng thú với cái gì nhà máy phân bón hắn chỉ muốn an vị làm một tiểu thương nhân thôi nhưng bởi vì là yêu cầu của một người bạn hắn không tiện từ chối nói là sẽ suy nghĩ. Không biết suy nghĩ như thế nào nhưng hiện tại Ân Mộc lại đang là chủ của nhà máy phân bón trên lãnh địa của một vị bá tước.

“Bá tước đại nhân, không phải chúng ta vừa nộp thuế hai tháng trước sao? Tại sao bây giờ lại phải nộp thuế nữa.”

Hiện tại Ân Mộc đang đón tiếp chủ nhân của lãnh địa này tại nhà máy của mình, nhưng biểu cảm trên mặt Ân Mộc không có chút nịnh nọt nào như hắn thường sử dụng khi gặp mặt với các vị quý tộc, ngược lại là một biểu cảm hoảng loạn bất đắc dĩ như cha mẹ c·hết.

Bởi vì hôm nay vị bá tước này tới đây không phải điều gì tốt đẹp, nếu không cận thận có khi hắn sẽ mất luôn nhà máy cũng nên.

“Lần trước là thuế kinh doanh, bây giờ là thuế bảo vệ. Nếu ngươi không nộp thuế bảo vệ ta đây cũng không có cách nào bảo hộ nhà máy của ngươi an toàn.”

Vị bá tước ngồi tại chủ vị nói, những thớ thịt trên khuôn mặt đầy mỡ hắn run rẩy liên tục che luôn cả ánh mắt khiến không ai nhìn ra thái độ của hắn như thế nào, nhưng những lời nói của vị bá tước này lại tràn đầy tính đe dọa. Hiển nhiên nếu không nộp thuế cho ông ta vị bá tước này sẽ không ngồi yên.



“Bá tước đại nhân, không phải chúng ta không muốn nộp thuế cho ngài mà chúng ta không còn tiền nữa, mấy tháng qua chúng ta đã nộp tới mười một loại thuế khác nhau, ngay cả tiền duy trì hoạt động của nhà máy cũng bị lấy ra nộp thuế cho ngài rồi.”

Ân Mộc khổ sở cầu xin.

Đáng tiếc lời cầu xin của hắn không được vị bá tước này tiếp thu.

“Nói trắng ra là ngươi không muốn nộp thuế.”

Trong suy nghĩ của ông ta đám tiện dân này chính là đang tìm lý do để không phải nộp thuế chỉ vậy thôi.

Ân Mộc nghe vậy vội vã thanh minh.

“Không phải như vậy! Đại nhân ngài hiểu lầm rồi ta thật sự không còn tiền nữa. Hơn nữa thuế ngài nói là loại thuế gì vậy tại sao ta không biết về thuế này.”

Hắn nói cũng không sai, hắn chưa từng nghe về cái gì gọi là thuế bảo vệ trong thời gian kinh doanh ở đây cũng không có loại thuế đó, nhưng bây giờ vị bá tước này lại tới đây yêu cầu hắn nộp thuế bảo về. Đừng nói không có tiền cho dù có tiền hắn cũng không muốn nộp.

“Đây là loại thuế mới! Được rồi cuối cùng là ngươi không chịu nộp thuế phải không?”

Vị bá tước có vẻ đã mất kiên nhẫn với Ân Mộc.

“Không phải đại nhân! Thực sự ta không còn tiền nữa, xin ngài du di cho ta một thời gian.”

Ân Mộc cũng không thực sự dám làm trái lời vị bá tước này, dù sao đây là lãnh địa của một quý tộc hắn ta gần như có mọi quyền sinh sát trên vùng đất này đắc tội lãnh chúa không khác nào tuyên án tử cho việc kinh doanh của Ân Mộc.



“Hừ! Ta không có thời gian chơi với ngươi, nếu hôm nay ngươi không nộp thuế ta sẽ tịch thu nhà máy này.”

Bá tước đứng dậy rời đi chỉ để lại một câu như vậy.

Ân Mộc nghe liền sợ hãi đuổi theo muốn thuyết phục bá tước cho mình một ít thời gian nhưng hắn lại bị hộ vệ của bá tước cản lại.

Cuối ngày hôm đó nhà máy của Ân Mộc bị tịch thu hắn bị đuổi khỏi lãnh địa bá tước chỉ với hai mươi đồng vàng trên người.

Nhìn về phía tòa thành sau lưng trong ánh mắt Ân Mộc toát lên hận ý, hắn thuê lấy một chiếc xe ngựa chở mình rời khỏi nơi này.

Một ngày sau Ân Mộc tới thị trấn Vân Hải bến cảng phồn vinh nhất của Bình Hải.

Có mặt tại một tòa nhà lớn trong thị trấn Ân Mộc ngồi trong phòng khách hồi hộp chờ đợi.

Một lúc sau một nữ nhân tiến vào phòng Ân Mộc vội vã đứng lên. Nữ nhân ra hiệu cho hắn không cần phải hành lễ rồi cả hai cùng ngồi xuống.

“Ân Mộc tiên sinh chuyện của ngài đã được trình báo lên hội, chúng ta sẽ hỗ trợ ngài xử lý chuyện này. Có điều tiên sinh cũng biết tình huống của ngài khá khó khăn hội không đảm bảo được có thể lấy lại nhà máy cho ngài.”

Sau khi ngồi xuống nữ nhân lên tiếng.

Ân Mộc nghe vậy trong lòng vẫn giữ hy vọng nói.

“Cảm ơn hội hỗ trợ, ta sẽ hết sức để cống hiến cho hội.”



Hội mà hai người nói đến chính là hội thương nhân của Nam Tinh tại Thái Nguyệt.

Như đã nói khi các thương nhân Nam Tinh có được công nghệ bọn họ phân tán ra khắp nơi trên thế giới để xây dựng nhà máy kinh doanh và ở mỗi quốc gia họ tới các thương nhân Nam Tinh đều liên kết lại cũng với nhau để hỗ trợ và bảo vệ quyền lợi cho mình.

Thị trấn Vân Hải chính là nơi hội thương nhân Nam Tinh tại Thái Nguyệt đặt trụ sở, bọn hắn thường xuyên hỗ trợ các thương nhân Nam Tinh khi có mâu thuẫn các thế lực địa phương.

Nhưng nếu mâu thuẫn với các lãnh chúa địa phương thì cho dù là hội cũng rất khó xử lý, dù sao đây là thời đại phong kiến phân quyền nơi mà lãnh chúa địa phương có quyền lực gần như tuyệt đối, nói lý với bọn họ là điều cực khó.

Trong những cuộc mâu thuẫn như vậy các thành viên của hội chỉ có thể cố gắng giảm tổn thất xuống thấp nhất có thể vì thế cho dù hội có quyết định hỗ trợ Ân Mộc đi chăng nữa họ cũng phải nói trước với hắn rằng rất khó để có thể lấy lại nhà máy.

Đối với các thương nhân hoạt động tại nước ngoài những hội nhóm như thế này là điều cần thiết, bão đoàn sưởi ấm là bản năng của con người.

Chính như đã nói để giúp xử lý các vấn đề xảy ra như của Ân Mộc, mà tác dụng khác nữa là khi liên kết lại bọn hắn sẽ dễ dàng tìm kiếm được nhiều tài nguyên hơn nhanh chóng mở rộng thế lực của mình ra khắp nơi tại bản địa.

Chỉ cần cho bọn hắn một thời gian thôi bọn hắn sẽ phát triển chân rết của mình ra khắp nơi tại bản địa, những hệ thống này sẽ liên kết với nhau phát triển chân rết ra khắp thế giới và đầu não của hệ thống chân rết này chính là Nam Tinh.

Từ đó Long thậm chí không cần phải tiêu tốn nguồn lực khổng lồ để phát triển hệ thống tình báo hay ảnh hưởng của mình ra thế giới mà chỉ cần hậu thuẫn cho các thương nhân này là được. Chỉ cần Long còn kiểm soát nguồn sống của bọn hắn những thương nhân này sẽ không thể thoát khỏi tay Long.

Năm ngày sau một bản kiến nghị được đệ trình lên vị quý tộc quyền lực nhất trong vùng, một trong năm vị công tước của vương quốc Thái Nguyệt.

Nhưng bản kiến nghị này lại như hòn đã tơi vào biển vậy không gây ra chút gợn sóng nào. Hiển nhiên điều này đã khiến hiệp hội rất bất mãn, tình huống tịch thu nhà máy của thương nhân là một hành động rất quá đáng. Những lần trước xung đột với lãnh chúa địa phương chỉ dừng ở mức tổn thất nhỏ mọi người nhắm mắt cho qua liền được, nhưng thời gian gần đây xung đột ngày càng tăng từ các yêu cầu vô lý về thuế cho tới việc tịch thu nhà máy đã rất nghiêm trọng.

Ân Mộc không biết rằng nhà máy của hắn bị tịch thu đã là một hành động đẩy mẫu thuẫn giữa quý tộc địa phương và các thương nhân trong nội bộ Thái Nguyệt lên tầm cao mới.

Không nhận được câu trả lời từ công tước, ngay cả vị bá tước kia cũng không có câu trả lời các thương nhân Nam Tinh đã quyết định dừng mọi giao dịch với lãnh địa của vị bá tước này, bất kỳ thương đoàn nào giao dịch với lãnh địa của vị bá tước sẽ vào danh sách đen của hội thương nhân.

Bọn hắn phải hành động cứng rắn hơn để bảo vệ lợi ích của mình nếu còn để như vậy nữa sợ rằng đám quý tộc tham lam kia sẽ lấy sạch gia tài của bọn hắn.