Chương 349:
Một tháng sau một thương thuyền cập cảng Bách Phương, xuất hiện trên cầu cảng Hoàng Thông Bảo quan sát mọi thứ xung quanh.
Là cảng lớn nhất vương quốc Bách Phương là một cảng vô cùng phồn hoa, nhưng nó lại không gây kinh ngạc với Hoàng Thông Bảo.
“Nơi này có lẽ chỉ thua với thành Phú Phong.”
Hoàng Thông Bảo cảm khái một tiếng, mặc dù nhiều năm bị giam giữ trong phủ bá tước nhưng trước khi tới đây ông ta đã lên thuyền từ thành Phú Phong vì thế cũng biết được phần nào sự phồn hoa của cảng lớn nhất Đế quốc.
Vì thế lời đánh giá của ông ta đối với cảng Bách Phương có thể xem là một lời khen ngợi.
Phải nói cái này cũng không sai, dù sao Nam Tinh cũng không phải một quốc gia nhỏ hơn nữa vị trí lại vô cùng đắc địa cảng Bách Phương có thể trở thành cảng biển phồn hoa thứ hai sau Phú Phong là chuyện bình thường.
“Tiên sinh mời đi bên này.”
Xuống tàu cùng Hoàng Thông Bảo chính là Gia Tú, hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào trước những lời của Hoàng Thông Bảo mà lại đi lên trước dẫn đường cho ông ta.
Hoàng Thông Bảo thấy vậy cũng không nói lời nào nữa đi theo sau lưng Gia Tú
Đột nhiên lúc này một đoàn người ngựa tiến vào bến cảng, đoàn người ngựa này vậy mà được binh lính đi trước dẹp đường khiến cả Gia Tú cùng Hoàng Thông Bảo phải tránh sang một bên đường.
Gia Tú rất khó chịu, hắn đường đường là cận vệ của thân cận của bệ hạ vậy mà phải nhường đường cho đám người trước mắt. Nhìn sang Hoàng Thông Bảo, Gia Tú thở dài một hơi mang theo lão già này cũng không thể quá cao điệu nếu để người chú ý tới sẽ rất rắc rối.
Đặc biệt nếu gián điệp của Đế quốc thấy được sẽ càng trở nên rắc rối hơn, Nam Tinh mặc dù ở xa nhưng gián điệp của Đế quốc ở đây cũng không ít. Dù sao Nam Tinh cũng là mục tiêu tranh dành ảnh hưởng của Đế quốc với Thánh quốc hệ thống tình báo của hai siêu cường này làm sao có thể bỏ qua Nam Tinh.
“Này ngươi không để ta né tránh bọn họ sao?”
Đột nhiên Hoàng Thông Bảo ở bên cạnh lên tiếng chỉ về đoàn người phía trước.
Lời này nói ra khiến Gia Tú trong đầu có một dấu hỏi lớn.
“Cần thiết sao?”
Theo hắn mặc dù nơi này có gián điệp của Đế quốc nhưng cũng không tới mức phải che dấu Hoàng Thông Bảo đi làm như vậy sẽ chỉ mang tới chú ý chứ không được tác dụng gì. Dù sao Hoàng Thông Bảo cũng bị giam cầm trong phủ bá tước nhiều năm ở đây làm sao có người nhận ra ông ta được.
Hoàng Thông Bảo hài hước chỉ về hướng đoàn người ngựa nói.
“Đám người kia là quân cận vệ của Đế quốc, ai biết được bên trong có hay không người nhận ra ta.”
Gia Tú nghe vậy trừng lớn đôi mắt nhìn về phía đoàn người, hắn không chút do dự kéo Hoàng Thông Bảo ẩn sâu vào trong đám đông.
Mặc dù Gia Tú không biết lão già này nói có thật hay không nhưng tốt nhất nên cảnh giác.
Kỳ thực Hoàng Thông Bảo nói không sai, đoàn người này là đoàn người của Vương Ngọc Đại. Sau khi đàm phán hoàn tất với Long hơn nữa còn bị Long hung hăng cắn một khối thịt lão già này cũng không có bao nhiêu hứng thú ở lại Nam Tinh nữa, vì thế hôm nay hắn liền muốn trở về Đế quốc.
Gia Tú suốt thời gian qua đều ở trên biển hắn đương nhiên không biết Vương Ngọc Đại ngày hôm nay sẽ có mặt ở đây, nếu không hắn cũng sẽ không lựa chọn xuống tàu hôm nay.
Mặc dù số lượng người quen biết của Hoàng Thông Bảo ở Đế Quốc không nhiều nhưng thật không may Vương Ngọc Đại lại là một trong số đó, dù sao ông ta cũng là đại pháp sư hàng đầu Đế quốc có qua lại với bá tước Đỗ Duy là chuyện bình thường.
Lúc này Vương Ngọc Đại đang nhàm chán ngồi tựa vào xe ngựa, ánh mắt nhàm chán quan sát bên ngoài. Đột nhiên ông ta nhìn thấy hai bóng lưng đang ẩn vào trong đoàn người dường như đang cố ý né tránh gì đó, là một siêu phàm giả cao cấp ánh mắt của Vương Ngọc Đại rất tốt, trí nhớ cũng không tồi. Ông ta cảm thấy bóng lưng của một trong hai người kia có chút quen thuộc.
Không để ông ta kịp hồi ức lại hai bóng người đã biến mất khỏi tầm mắt, mặc dù tò mò không biết cái bóng lưng quen thuộc kia là ai nhưng cuối cùng ông ta cũng không hành động lỗ mãn, dù sao đây cũng là Nam Tinh không phải Đế quốc ông ta không phải muốn làm gì thì làm.
Thu hồi ánh mắt của mình Vương Ngọc Đại tiếp tục suy nghĩ về ảnh hưởng của lần đàm phán này đối với thế cục của Đế quốc và thế cục quốc tế.
“Vương Ngọc Đại có biết ngài?”
Ẩn mình vào một ngõ hẻm Gia Tú lên tiếng hỏi Hoàng Thông Bảo. Hắn đương nhiên biết người lãnh đạo của đoàn đại sứ lần này là Vương Ngọc Đại, tin tức này là hắn thu được từ Luna bên kia.
“Biết! Chúng ta còn khá quen thuộc, lão già kia thi thoảng cũng cùng ta và Đỗ Duy làm thí nghiệm.”
Hoàng Thông Bảo rất tự nhiên trả lời.
Nhưng câu trả lời này của ông ta lại khiến trong lòng Gia Tú nổi lên lo lắng, hắn sợ rằng Vương Ngọc Đại đã nhìn ra được Hoàng Thông Bảo.
Nhưng lo lắng cũng không thay đổi được gì, thờ dài một hơi Gia Tú dẫn theo Hoàng Thông Bảo rời đi.
….
Cũng vào thời gian đó công quốc Lát Va xảy ra một lần chính biến cung đình.
Nhị tước sĩ bởi vì bất mãn Lát Va đại công thiên vị đại tước sĩ đã dẫn tư quân của mình vào thành muốn ép đại công nhường tước vị cho mình. Người của nhị tước sĩ đã giao chiến với đội cận vệ của đại công tước, không hiểu tại sao vốn dĩ là đội cận vệ mạnh mẽ của đại công tước lại dễ dàng bại lui trước lực lượng của nhị tước sĩ.
Nếu không phải đại tước sĩ kịp thời dẫn quân của mình tới chi viện có lẽ phủ đại công đã thất thủ trước quân nhị tước sĩ. Trước cổng chính của phủ đại công nhị tước sĩ cùng đại tước sĩ xảy ra một trận chiến hai bên gần như đầu nhập vào toàn bộ lực lượng quân sự của mình.
Vốn dĩ hai bên ngang tài ngang sức không ai làm gì được ai, nhưng dưới sự trợ giúp của đội cận vệ của đại công tước đại tước sĩ thành công chiếm thế thượng phong.
Nhưng dù sao nhị tước sĩ cũng đã chuẩn bị từ lâu đại tước sĩ cùng đại công tước trong lúc vội vàng không có cách nào trấn áp được nhị tước sĩ.
Cuộc chiến diễn ra hơn ba ngày toàn bộ thủ đổ của công quốc rơi vào hỗn loạn, cuối cùng đại tước sĩ phải tra một cái giá vô thảm trọng mới thành công trấn áp được nhị tước sĩ.
Tưởng như mọi chuyện tới đây đã an bài nhưng không ai ngờ tới khi tất cả đã sắp kết thúc, đại tước sĩ sẽ trở thành đại công tước thì tam tước sĩ g·iết ra. Mặc dù thực lực của vị tước sĩ này không mạnh nhưng chuẩn bị nhiều ngày hơn nữa còn là đối phó với hai bên đã tổn thất nặng nề tam tước sĩ vẫn thành công tiêu diệt hai người anh của mình rồi ép đại công thoái vị thành công kế thừa vị trí đại công tước Lát Va.
Mặc dù dành lấy thắng lợi nhưng tổn thất của tam tước sĩ cũng không nhỏ ba vị tộc trưởng ủng hộ hắn đ·ã c·hết mất hai người trong cuộc chiến này.
Sở dĩ tổn thất lớn như vậy là bởi vì hai vị tước sĩ thấy được mình đã rơi vào bẫy của tam tước sĩ, bị dồn tới đường cùng hai người quyết định liên hợp chống lại tam tước sĩ. Mặc dù đã tổn thất nặng nề nhưng dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo hai vị tước sĩ đã khiến tam tước sĩ chịu tổn thất khổng lồ.
Bất quá cuối cùng tam tước sĩ cũng chiến thắng, thành công ngồi lên vị trí đại công.
Nhưng tam tước sĩ còn chưa hưởng thụ vị trí đại công được bao lâu hắn liền bị hạ độc c·hết, kẻ á·m s·át là bộ hạ trung thành của đại tước sĩ cũ không ai biết làm sao kẻ này thành công lọt vào phủ đại công, cũng thành công lách qua kiểm tra đồ ăn nghiêm ngặt hạ độc tam tước sĩ nhưng hành động của hắn khiến người thừa kết hợp pháp của công quốc Lát Va chỉ còn lại một người, chính là con gái thứ tư của Lát Va đại công.
Đến bây giờ mọi người mới chợt nhận ra người chiến thắng cuối cùng lại là vị nữ tước sĩ không mấy người chú ý tới này.