Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 269: Chiến đấu trên đường phố (2)




Chương 269: Chiến đấu trên đường phố (2)

Cận thận từng bước tiến vượt qua những ngôi nhà cùng công sự hai bên đường, ánh mắt Dương Lục luôn kỹ càng quan sát cửa sổ của hoặc bất kỳ vị trí nào có thể làm điểm phục kích của kẻ địch, ngón tay hắn đã đặt lên cò súng chỉ cần có dấu hiệu cho thấy nguy hiểm liền sẽ bị hỏa lực của đội bọn hắn bao trùm ngay lập tức.

Áp sát vào tường hai bên cửa chính chờ tới khi mọi người đã sẵn sàng Dương Lục ra dấu tay cho người đối diện.

Người đối diện thấy dấu tay của hắn hiểu ý gật đầu, hắn chuyển người ra phía trước dùng chân đạp mạnh ra vào để nó vỡ bung ra.

Ngay lập tức Dương Lục dẫn đầu xông vào bên trong nòng súng của hắn quét một vòng xung quanh căn nhà không thấy bất kỳ ai bên trong.

“An toàn.”

Hắn lên tiếng ra hiệu tầng một an toàn không có nguy hiểm, những người phía sau cũng theo lên, bắt đầu càn quét những nơi còn lại trong căn nhà, một đội đi trước tiến lên theo đội hình cận thận ra soát tầng hai, ma pháp phòng thủ trên người họ đã gia cố lên cao nhất có thể chống chịu bất kỳ loại ma pháp nào.

“An toàn.”

Sau một lát âm thanh ra hiệu của đồng đội vọng xuống, xem ra ngồi nhà này không có người phòng thủ.

Bọn hắn tạm thời dừng lại trong căn nhà này bố trí điểm hỏa lực để hỗ trợ trong con đường phía trước. Vị trí của căn nhà này từ tầng hai có thể phóng mắt ra toàn bộ con đường, rất thích hợp bố trí hỏa lực chi viện cho lực lượng t·ấn c·ông.

Rất nhanh hai xạ thủ L-39 đã tiến vào vị trí của mình, xạ thủ của MK19 cũng được bố trí trên tầng hai.

Sau khi bố trí hoàn tất Dương Lục tiếp tục dẫn người của mình tiến về phía trước. Bởi vì không có điện đài liên lạc nên Dương Lục phải duy trì hoạt động trong tầm nhìn của lực lượng hỗ trợ, nếu là c·hiến t·ranh độ thị hiện đại việc này là một hạn chế cực kỳ lớn, thậm chí là điểm yếu chí mạng. Nhưng với một tòa pháo đài có diện tích không lớn hạn chế đó không phải quá lớn.

Cách khoảng hai mươi mét Dương Lục quay người lại ngước nhìn về phía tầng hai ngôi nhà, thấy đội trưởng nhà mình nhìn về phía này xạ thủ của L-39 cùng MK19 đều đồng loạt dơ ký hiệu tay lên ra hiệu cho đội trưởng mọi thứ đều ổn.

Dương Lục thấy vậy cũng ra dấu tay ra hiệu cho người ở trên hắn nhìn thấy, sau đó quay người lại tiếp tục tiến về phía trước. Việc này không có cách nào hắn phải đảm bảo từ vị trí của mình có thể nhìn thấy tầng hai ngôi nhà, như vậy bọn hắn mới được chi viện hỏa lực.



Xác nhận kết thúc Dương Lục tiếp tục cùng đồng đội của mình tiến về phía trước.

Nhưng bọn hắn còn chưa đi được bao xa một phát sàng nỏ đã bay tới sượt qua bọn hắn cắm lên trên mặt đất.

Sau đó Dương Lục cảm nhận được có ma pháp được kích hoạt.

“Nấp mau.”

Hắn hét lớn một tiếng rồi dẫn đầu nấp vào bên đường né tránh ma pháp bay tới.

Boom boom!

Những v·ụ n·ổ liên tục nổi lên xung quanh vị trí vừa rồi của bọn hắn, ngôi nhà bên cạnh thậm chí bị đã b·ị đ·ánh sập, số lượng này nếu không kịp né tránh cho dù có ma pháp phòng thủ bọn hắn cũng ăn khó sống.

Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Dương Lục, khi thấy đống ma pháp ngoài kia. Hắn cảm nhận được trong đống ma pháp kia có không ít ma pháp cấp cao, cái này có nghĩa rằng đối phương sử dụng siêu phàm giả tiêu chuẩn.

Thở dài một hơi, hắn chuẩn bị lộ mặt quan sát tình hình phía trước nhưng khi Dương Lục hành động hắn cảm nhận được có ma pháp kích hoạt phía sau lưng.

Những người khác trong đội của hắn cũng cảm nhận được lập tức quay người lại, người đứng cuối khi vừa quay người lại đã thấy một mũi kiếm tới ngay trước mặt. Không cho người này bất kỳ cơ hội nào phản ứng, ma pháp phòng thủ vốn nên ngăn chặn kiếm của đối phương lại như một trang giấy mỏng manh bị lưới kiếm xuyên thủng cùng với cơ xác thịt của anh ta.

Ánh mắt bị che bởi lưng của đồng đội khiến Dương Lục không nhìn rõ chuyện gì xảy ra trước mắt, tất cả những gì hắn nhìn thấy chính là một lưỡi kiếm xuyên thủng ngực thuộc hạ của mình.

Hắn ngay lập tức phản ứng lui lại kéo dài khoảng cách dơ súng lên nhắm về phía kẻ địch.

Nhưng đối phương không cho hắn cơ hội, cơ thể của người lính bị đối phương sử dụng làm lá chắn hắn không rút thanh kiếm đâm xuyên cơ thể người lính ra mà dùng lực đẩy cơ thể người lính hướng về phía những nòng súng phía trước.

Dương Lục bóp cò phát đạn bắn về phía mục tiêu, đạn xuyên giáp p·hát n·ổ ngay trước lưng người lính luồng plasma bắn ra phá hủy ma pháp phòng thủ đánh lên cơ thể người lính.



Với khả năng xuyên giáp của đạn vốn dĩ có thể xuyên thủng cả ma pháp phòng thủ của siêu phàm giả tiêu chuẩn nhưng cuối cùng lại không thể tiêu diệt đối phương.

Nhìn cách đối phương vẫn đang hoạt động liền biết.

Những người còn lại phản ứng chậm hơn một chút nhưng vẫn kịp hướng khẩu súng của mình về phía đối phương chẩn bị bóp cò.

Nhưng bọn hắn còn chưa kịp bóp cò một âm thanh dẫm mạnh từ trên đầu truyền tới, Dương Lục vội vã nhìn lên liền thấy một tên hiệp sĩ đang cầm trên tay thanh kiếm của mình lao xuống từ trên tầng hai.

Đôi tay hắn phát lực một nhát kiếm chém tới dễ dàng phá vỡ ma pháp phòng thủ của một đội viên khác chém bay cánh tay của anh ta.

“Giết hắn, nhanh.”

Đội ngũ trở nên hỗn loạn, một số người muốn dùng súng b·ắn c·hết người này nhưng khoảng cách quá gần, đối phương cũng quá giảo hoạt luôn dùng những người phía trước che chắn. Trong con ngõ nhỏ cùng với khoảng cách gần như thế này bọn hắn không dám nổ súng lung tung có thể bắn nhầm đồng đội.

Ah!

Lại một người nữa b·ị c·hém ngã dưới kiếm của đối phương. Hai tên hiệp sĩ một tên khiến đội ngũ trở nên hỗn loạn, một tên thu gặt mạng sống của kẻ địch.

“Rút lui rời khỏi đây nhanh.”

Dương Lục hoảng hốt ra lệnh, trong không gian chật hẹp này lợi thế về v·ũ k·hí của bọn hắn mất hoàn toàn, bọn hắn phải rời khỏi nơi này.

“Tất cả dùng kiếm.”



Đương nhiên hắn không quên nhắc nhở đồng đội của mình chuyển sang v·ũ k·hí mới, nhiệt ma kiếm đã được trang bị cho bọn hắn mỗi người một thanh.

Rút thanh đoản kiếm được treo sau eo ra Dương Lục xuyên quan những đồng đội đang rút lui vung kiếm lên ngăn đón kẻ địch.

Thấy Dương Lục cầm một thanh đoạn kiềm ngắn nhỏ tiến tới tên hiệp sĩ nở nụ cười chế nhạo chém về phía hắn.

Keng!

Hai thanh kiếm va vào nhau, nhiệt ma kiếm thành công chặn lại kiếm của tên hiệp sĩ, ánh sáng nỏ đỏ của kim loại đang càng lúc càng mạnh. Bởi vì cần thời gian để tụ nhiệt nên độ nóng của nhiệt ma kiếm lúc này vẫn không thể nung chảy thanh kiếm trước mặt.

Hiệp sĩ rất bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng một thanh kiếm ngắn mỏng manh như vậy không thể chống lại cú chém mang theo ma pháp của hắn, nhưng cuối cùng thanh kiếm này lại thành công chặn được

Nhưng hiệp sĩ rất nhanh đã làm ra phản ứng hắn rút lại thanh kiếm, ma pháp trên kiếm lại được kích hoạt một phát chém ngang hông về phía Dương Lục.

Tới lúc này chênh lệch giữa siêu phàm giả tiêu chuẩn và siêu phàm giả học đồ đã lộ ra, tốc độ của hiệp sĩ hoàn toàn vượt trội tốc độ của Dương Lục, hắn không thể làm ra phản ứng trước hành động của đối phương.

Lưỡi kiếm đã sát tới một bên hông của, Dương Lục đã tưởng tưởng tới hình ảnh cơ thể mình bị chia làm hai phần.

Keng!

Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chỉ còn chút nữa là chém bay eo của Dương Lục một thanh nhiệt ma kiếm khác đã chen vào chống đỡ ngay trước eo của hắn.

Lực v·a c·hạm khiến thanh nhiệt ma kiếm bị đẩy lui va lên eo của Dương Lục, may mắn nhiệt ma kiếm là kiếm một lưỡi phần lưỡi cùn không thể gây tổn thương cho eo.

Nhưng không giống như vừa rồi làn này có lẽ hiệp sĩ đã chuyển sang một loại ma pháp mới có khả năng xuyên giáp, lưỡi kiếm của nhiệt ma kiếm b·ị c·hém vỡ ngay lập tức, ma pháp tụ nhiệt trên kiếm cũng bị vô hiệu hóa.

Đòn t·ấn c·ông bị chặn hiệp sĩ lấp tức nhấc chân lên, ma pháp trên giày được kích hoạt một cú đạp thẳng vào người đang che chắn cho Dương Lục.

Người này cho dù là siêu phàm giả học đồ nhưng lại không có chút lực chống cự nào dễ dàng bị đạp bay ra sau va phải một người khác mới may mắn dừng lại.

Hành động này đã khiến Dương Lục có thời cơ phản công, một nhát chém hướng thẳng về phía vai trái người hiệp sĩ này hắn ngay lập tức rút lại thanh kiếm chắn phía vai trái của mình, tốc độ của một siêu phàm giả học đồ hoàn toàn không thể thoát khỏi mắt hắn, thế phòng thủ của hắn đã được thiết lập ngay trước khi lưỡi kiếm chém tới. Hắn tự tin sau khi chặn được cú chém này hắn sẽ xử lý được tên ruồi muỗi trước mắt.

Nhưng đây là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời hắn, bởi vì thanh kiếm hiệp sĩ vốn dĩ nên chặn lại nhát chém của đối phương lại như một tờ giấy mỏng b·ị c·hém đứt đôi, bởi vì điểm tựa của thanh kiếm là vai của nên khi hiệp sĩ còn chưa kịp nhận ra khác thường cả người đã b·ị c·hém từ vai xuống eo kết thúc sinh mạng của hắn.