Sắt Thép Ma Pháp

Chương 24





Lúc này một cuộc chiến đang diễn ra ngay bên ngoài điện của đức vua.
Mười lăm đại hiệp sĩ và pháp sư đứng tại lối vào đại điện, bộ giáp và kiếm trên người họ đã nhuốm đầy máu tươi, dưới chân họ nằm đầy thi thể không lành lặn của vệ binh hoàng gia.
Có thi thể đầu đã không còn trên cổ, có thi thể cũng mất đi cả tay chân, thậm chí có thi thể đã cháy đen, tất cả đều nằm dưới chân những hiệp sĩ cả người đã dính đầy máu kết hợp cùng ánh sáng chập chờn của những viên ngọc ma pháp xung quanh tạo nên một khung cảnh huyết tinh.
Trước mặt họ các hiệp sĩ hoàng gia tạo thành một trần hình lớn chặn ngay lối đi, những tấm khiên che trước người họ sáng lên ánh sáng của ma pháp, tạo thành trận hình phòng ngự.
Phía sau họ các pháp sư hoàng gia cũng đã chuẩn bị sẵn trận hình đón địch, mỗi pháp sư ở đây đều đeo trên mình một chiếc găng tay đang phát sáng.
Hiển nhiên những chiếc găng tay này đều là vật phẩm ma pháp đang chờ phát động.
Nhưng trên khuôn mặt của các hộ vệ hoàng gia giờ đây hiện lên sự lo lắng, hoang mang đặc biệt là khi họ nhìn về dưới chân của tên cầm đầu.
Chân của tên cầm đầu lúc này đang giẫm lên một thi thể.

Không, không phải! Cho dù nhìn giống thi thể nhưng ta vẫn có thể nghe được tiếng rên đau đớn, rõ ràng người này vẫn chưa chết.
Không biết đây là may mắn hay bị ai nữa!
Cơ thể người đó hiện tại ngoại trừ cái đầu thì chỉ có chân phải là còn trên thân, những bộ phận khác không biết đã đi đâu, có lẽ chúng đã nằm chung với các thi thể xung quanh.
Lúc này tên cầm đầu hướng mũi kiếm của mình xuống khiến nó từ từ đâm sau vào cơ thể của người nằm bên dưới.
Tiếng rên đau đớn của người đó kéo dài mãi cho tới khi mũi kiếm đâm toàn bộ vào người tiếng rên mới ngừng hẳn.
Có lẽ người này đã không còn đủ sức lực để hét lên mà chỉ có thể vô lực rên lên để những người xung quanh hiểu được hắn chết một cái chết từ từ và đau đớn.
Nhìn thấy thảm trạng của người kia, các hộ vệ hoàng gia đều cảm thấy ớn lạnh.
“Không được giao động, chúng ta là hộ vệ hoàng gia, đánh bại kẻ thù là nhiệm vụ của chúng ta.”
Nhận thấy tinh thần của thuộc hạ mình không được tốt một người hiệp sĩ giống như là chỉ huy hét lớn giúp mọi người bình tĩnh lại.
Người này chính là thống lĩnh của hoàng gia vệ đội Phùng Cương.

Chỉ thấy trên khuôn mặt đã hơn năm mươi của Phùng Cương lúc này tràn ngập ngưng trọng.
Vừa mới đây khi hắn đang nói chuyện với cấp dưới của mình thì nghe tiếng nổ lớn phát ra từ đại điện của đức vua, theo bản năng hắn dẫn theo cấp dưới của mình chạy tới đây.
Nhưng khi hắn tới nơi cảnh tượng lúc trước mặt đã khiến hắn trở nê sững sờ.
Phải biết những hiệp sĩ có thể gác ở điện đức vua đều là những hiệp sĩ cao cấp với kinh nghiệm chiến đấu đầy mình.
— QUẢNG CÁO —
Vậy mà chỉ trong một đòn ma pháp họ đã bị tiêu diệt.

Dẫu biết răng đòn ma pháp này có thể là tấn công bất ngờ nhưng nếu không phải một ma pháp đủ mạnh thì khó mà khiến gần như toàn bộ lực lượng canh gác ở đây bị tiêu diệt.
Những hộ vệ hoàng gia, những binh sĩ cao cấp nhất của vương quốc Nam Tinh nằm phơi thây trước cửa vào đại điện, còn người bạn của hắn một đại hiệp sĩ của vương quốc nằm bất động dưới chân kẻ tấn công, tay chân đã không biết đi đâu.
“Ngươi làm như vậy có ác quá không!”
Lúc này một người nữ đứng bên cạnh tên cầm đầu lên tiếng.

Khuôn mặt nàng lúc này hiện lên vẻ chua xót cùng thương tiếc như là để siêu độ cho những người vừa mới chết, trong khi cả người nàng toàn là máu và dưới chân là một thi thể không đầu.
Nghe được lời nói của đồng đội, tên cầm đầu cười lớn nói.
“Ác! Không ta không hề ác, ta chỉ đang tiễn chúng tới với đấng tối cao để ngài tha tội cho những kẻ vô thần này, đây là ban phước.

Chúng nên mang ơn ta mới đúng.”
Hắn nhìn về phía nữ hiệp sĩ nói một giọng điêu đầy chính nghĩa.
“Ta là đang cứu chúng!”
Nhìn vẻ đạo mạo đầy chính nghĩa của chỉ huy, nữ hiệp sĩ không nhịn được mà cười khẩy, nàng hướng ánh mắt về những kẻ vừa tới, nhìn chúng với ánh mắt thương cảm.

Khi bọn họ đang nói chuyện lại một đội hộ vệ nữa chạy tới, họ tạo thành thế bao vây những mười lăm người.

Nhưng mười lăm người này lại không tỏ ra lo lắng, họ thản nhiên để các hộ vệ hoàng gia bao vây.
“Không có nhiều thời gian, tốc chiến tốc thắng đi.”
Một pháp sư thấy quân lính càng ngày càng nhiều thì lên tiếng, họ tới đây là để giết vua Nam Tinh nếu kéo dài quá lâu sẽ gặp rắc rối.
“Mấy người các ngươi bảo vệ phía sau, còn lại theo ta.”
Đại hiệp sĩ cầm đầu quay lại ra lệnh cho bốn người khác bảo vệ các pháp sư phía sau, dù sao sức mạnh chủ yếu của pháp sư là tấn công tầm xa, năng lực cận chiến của họ không cao nếu bị bao vây thì họ khó mà xử lý.
Hắn vừa nói hết lời thì một loạt hỏa cầu từ xung quanh đã bay thẳng về phía mười lăm người.
Có vẻ các pháp sư hoàng gia cảm nhận được mười lăm ngươi muốn ra tay nên đã quyết định chiếm tiên cơ trước.
Hàng loạt hỏa cầu thiêu cháy tỏa ra sức nóng kh ủng bố thiêu cháy không khí xung quanh lao thẳng về phía mười lăm người.
Nhưng những người này không hề hoảng sở mà bình thản thi triển ma pháp phòng thủ.

— QUẢNG CÁO —
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên tục, khu vực xung quanh mười lăm người đã bị hỏa cầu thiêu cháy đến biến dạng, những thi thể không có sự bảo vệ cũng bắt đầu phát ra mùi cháy khét.
Nhưng đòn tấn công không hề dừng lại, liên tiếp các hỏa cầu nối đuôi nhau hướng về nơi mười lăm người đang đứng, chúng như muốn nuốt chửng toàn bộ khu vực biến mười lăm người kia thành tro tàn.
Những hỏa cầu liên tục bay ra từ tay các pháp sư hoàng gia, tạo thành một đòn tấn công phủ đầu lên những tên sát thủ.
Đòn tấn công bằng hỏa cầu kéo dài tới hơn hai phút, thì dừng lại, bóng tối lại kéo tới sau khi hỏa cầu cuối cùng nổ tung.
Toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, nếu không được chứng kiến không ai nghĩ nơi này vừa xảy ra một đòn hợp công ma pháp.
Tuy vậy Phùng Cương không hề mất cảnh giác đôi mắt ông vẫn dính chặt lấy nơi mà mười lăm người kia đứng, ông ta hiểu rằng những người đó không dễ dàng chết như vậy.


Thời điểm lũ sát thủ thi triển ma pháp phòng thủ không chỉ Phùng Cương mà những người ở đây cũng cảm nhận được sức mạnh vượt trội của chúng.
Họ hiểu rằng đòn tấn công phủ đầu của mình không thể gây ra quá nhiều thiệt hại cho những kẻ này
Đúng như họ dự liệu một loạt lưỡi kiếm gió phóng ra từ nơi lũ sát thủ đứng hướng thẳng về phía đội hiệp sĩ đang chắn trước đường vào cung điện của đức vua, phía sau những lưỡi kiếm gió sau lên sát thủ lao ra từ đống tro bụi hướng thẳng về phía bọ họ.
“Phong thủ.”
Nhận thấy nguy hiểm người chỉ huy hét lớn ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Ngay lập tức những chiếc khiến của các hiệp sĩ hợp lại với nhau tạo thành một ma pháp phòng thủ liên hợp, những lưỡi kiếm gió đánh lên lớp phòng thủ tuy không thể phá vỡ được ma pháp phòng thủ nhưng đã khiến chúng rung động rất lớn, hiển nhiên ma pháp phòng thủ đã mất rất nhiều năng lượng mới đỡ được đòn tấn công này.
Ngay sau đó những lưỡi kiếm gió lại một lần nữa lao tới, lần này chúng phát ra từ những thanh kiếm trên tay lũ sát thủ, đòn ma pháp này không mạnh bằng những lần trước nhưng nó cũng không yếu, quan trọng nhất là chúng sẽ khiến ma pháp phong thủ bị suy yếu không kịp hồi phục.
Trong chiến đấu nếu ngươi muốn phá phòng thủ của một hiệp sĩ và pháp sư trừ khi ngươi có đủ sức mạnh để một đòn phá tan chúng nếu không cách duy nhất ngươi có thể làm là duy trì tấn công liên tục dần dần giảm đi sức mạnh của ma pháp.
Ngay sau khi đòn ma pháp chạm vào lớp ma pháp phòng thủ thì những thanh kiếm trên tay các đại hiệp sĩ đã vung tới, mỗi người đều hai tay cầm kiếm tạo thành tư thế chặt gỗ vung vào lớp phòng thủ, họ lần lượt thay nhau tấn công vào lớp phòng thủ khiến nó ngày một yếu đi.
“Ma pháp tấn công.”
Nhận thấy lớp phòng thủ đang dần yếu đi Phùng Cương ra lệnh cho các hiệp sĩ hoàng gia tung ra đòn tấn công ma pháp của họ.

Sở dĩ hiệp sĩ hoàng gia phải sử dụng ma pháp tấn công bởi vì các pháp sư hiện đang phải giao đấu với pháp sư của kẻ địch, chênh lệch về đẳng cấp đã phải sử dụng số lượng để tạm thời bù đắp, khiến các pháp sư không thể phân tâm trợ giúp quân mình.
Nhận được mệnh lệnh từ chỉ huy các hiệp sĩ hoàng gia đều vung kiếm của mình về phía tên đại hiệp sĩ đang đánh tới, một loạt ma pháp tấn công đánh tới tên sát thủ đang vung kiếm khiến hắn phải thu mình lại phòng thủ.
Nhưng đây lại là quyết định sai lầm của người chỉ huy.
Cách chiến đấu này của họ chỉ dùng được khi đối mặt với một người có chiến lực vượt trội, nhưng giờ đây có tới sau người mang chiến lực vượt trội ở trước mặt họ.

— QUẢNG CÁO —
Nhận thấy các hiệp sĩ hoàng gia không còn tập trung vào phòng thủ, những lũ sát thủ nhanh chóng bắt lấy cơ hội tấn công vào lớp phòng thủ đang suy yếu của họ mà không thèm quan tâm đồng đội bị các hiệp sĩ hoàng gia tấn công.
Quyết định của bọn chúng quả thật rất chính xác, lớp ma pháp phòng thủ bị đánh tan chỉ trong chốc lát, đội hình các hiệp sĩ hoàng gia đã bị đánh vỡ, bây giờ là một cuộc hỗn chiến.
Sức mạnh của đại hiệp sĩ nhanh chóng được phát huy khi mà các hiệp sĩ hoàng gia không còn trận hình để đối đấu với lũ sát thủ, chúng nhanh chóng chiếm thế thượng phong khi các hiệp sĩ hoàng gia không có chiến lực tương đương để đối đầu với họ.
Tiếng la hét, tiếng kim loại cắt vào da thịt vang lên khắp nơi, những tên sát thủ như tử thần đang gặt hái đi những sinh mạng vô tội.

Phùng Cương cũng nhận ra sai lầm của mình, nhưng đã quá muộn, hắn rút thanh kiếm bên người ra nhảy vào cuộc hỗn chiến, dù sao hắn cũng là một đại hiệp sĩ có thể phần nào giảm đi áp lực cho các thuộc hạ.
Quả nhiên áp lực của các hiệp sĩ hoàng gia giảm đi rất nhiều khi Phùng Cương tham chiến, nhưng ngược lại áp lực của hắn trở nên rất lớn khi một hắn một lúc phải đối đầu với hai kẻ địch có đẳng cấp tương đương mình.
Hiển nhiên Phung Cương khó mà đối đầu được cùng lúc với hai kẻ địch cùng đẳng cấp, hắn nhanh chóng lâm vào thế yếu.
Hai tên sát thủ bám trụ lấy Phùng Cương khiến hắn không có thời gian chỉ huy thuộc hạ của mình, hắn dần bị ép lui lại nhưng thủy chung vẫn giữ được phòng thủ của mình.
Nhưng rất nhanh Phùng Cương không thể lùi được nữa, ngay sau lưng hắn là các pháp sư hoàng gia đang chật vật chống lại pháp sư đối phương.
Nếu để lũ sát thủ tiếp cận thì với năng lực cận chiến yếu kém của các pháp sư đây sẽ là thảm họa.
Phùng Cương muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, hắn cố gắng dụ hai kẻ địch của mình tới gần nhau sau đó dồn lực chém một kiếm về phía cả hai.
Kết quả đúng như hắn mong đợi, cả hai bị đẩy lui, nhưng Phùng Cương không ngờ được ra kẻ địch thứ ba đang chiến đấu gần đó nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhận thấy Phung Cương dồn lực cho đòn tấn công đẩy lùi hai đồng đội của mình mà quên mất phòng thủ kẻ này ngay lập tức bắt được thời cơ dồn lực chém thẳng về phía hắn.
Lúc Phùng Cương nhận ra thì đã quá muộn, thanh kiếm đã tới sát cổ hắn.
Nhưng thanh kiếm vẫn chưa kịp chạm vào cổ Phung Cương thì một đạo ánh sáng từ xa bay tới đánh về phía kẻ tấn công khiến hắn phải thu tay về phòng thủ.
Là Mộ Dung Tuấn cùng Hoàng Cảnh Dung, hai người vừa từ đại điện chạy ra thì thấy cảnh này, liền ra tay trợ giúp.
“Bệ hạ đâu? Sao các người không đi cùng bệ hạ?”
Phùng Cương lên tiếng sau khi Hoàng Cảnh Dung tới bên cạnh.
“Bệ hạ không đi, người lệnh chúng ta đột phá ra ngoài hộ tống nhị hoàng tử rời khỏi vương đô, người sẽ ở lại thu hút kẻ địch.”
“Các ngươi bảo ta bỏ mặc bệ hạ.”
Phung Cương nổi giận lên tiếng.
Nhưng Mộ Dung Tuấn lai chỉ lạnh lùng nói.
“Đây là lệnh từ bệ hạ.”
Phùng Cương không biết nói gì, khuôn mặt mang đầy sự tức giận cùng bất đắc dĩ nhìn hai người.
Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn về phía đại điện phía sau, cắn răng cùng Hoàng Cảnh Dung và Mộ Dung Tuấn lao ra ngoài..