Chương 226: Trốn!
“Vẫn chưa tìm được nàng ta?”
Âm thanh của Long rất lớn gần như là hét lên khiến những người trong phòng đều cúi đầu không dám ho he nửa lời.
Nơi làm việc mới của Long tuy không bằng phủ hầu tước nhưng cách âm vẫn rất tốt âm thanh trong phòng không vang ra bên ngoài nhưng những người trong phòng lại phải chịu cơn thịnh nộ của Long.
Cồ Lâm Biên, Phùng Cương và cả Luna nữa ba người nắm trong tay ba nguồn lực tình báo lớn nhất hiện tại của Long cùng một lúc nhận lệnh của hắn tìm cho bằng được Lý Hồng Ngọc.
Nhưng cuối cùng hơn một tháng trôi qua Lý Hồng Ngọc vẫn không thấy bóng dáng cứ như thể nàng ta bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Nhắc tới chuyện Lý Hồng Ngọc liền đau đầu, vốn dĩ Long nghĩ hắn có thể an tâm xử lý nàng ta, ai ngờ được khi hắn muốn gặp Lý Hồng Ngọc thì nàng ta đã biến mất cùng với Lý Duy Khánh chỉ còn hầu tước bệnh tất cùng hầu tước phu nhân cho dù tìm kiếm như thế nào Long cũng không tìm được nàng ta.
Long nhận định đây là một dấu hiệu nguy hiểm, đừng quên Lý Hồng Ngọc đang sở hữu một lượng kiến thức không nhỏ về cấu trúc hệ thống tình báo của hắn nếu để nàng tận dụng những kiến thức này nó sẽ trở nên quá nguy hiểm cho Long.
Nhìn mà xem cả ba hệ thống tình báo hắn có thể sử dụng đều không thể tìm thấy Lý Hồng Ngọc, Long nghi ngờ nàng ta đã bắt đầu sử dụng những kiến thức kia việc này quá nguy hiểm đặc biệt bên cạnh nàng ta còn có Lý Duy Khánh một người có ác cảm với hắn.
“Điện hạ chỉ là một nha đầu mới lớn thôi làm sao phải nghiêm trọng như vậy?”
Luna cảm giác mình bị oan uổng chỉ vì muốn tìm một nữ nhân liền xuất động cả mạng lưới của nàng cái thủ bút này cũng quá lớn. Lúc trước khi nhận được lệnh này nàng cũng không cho là chuyện gì to tát chỉ cần đối phó một chút là được, ai ngờ hôm nay lại bị Long chửi một trận như vậy nàng đương nhiên không phục dù sao nàng còn chưa ra lực đâu.
“Làm sao? Ngươi không phục? Không phục thì tìm nàng ta về đây đường đường tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới đừng nói cái này cũng không làm được.”
Lời của Long có vẻ như đã chọc vào tổ ong vò vẽ Luna liền không cho hắn sắc mặt tốt nói.
“Đúng vậy ta chính là không có năng lực không tìm nổi nha đầu kia ngươi có thể làm gì được đây?”
Luna mặc dù ký hiệp ước phục vụ dưới trướng Long nhưng nó không có nghĩa nàng phải nhìn sắc mặt của hắn.
…
Kỳ thực Lý Hồng Ngọc cùng Lý Duy Khánh suốt một tháng qua chưa từng rời khỏi thành Vĩnh Xuân cả hai đang ẩn mình tại một khu nghĩa trang nằm ở phía tây thành Vĩnh Xuân ở đây cả hai đóng giả làm hai anh em mồ côi được người trông nghĩa trang già thuê về giúp mình làm việc. Có lẽ bởi vì tính chất đặc biệt của công việc này khiến hai anh em rất ít khi rời khỏi nghĩa trang mọi người xung quanh cũng liền không chú ý tới hai người lạ xuất hiện.
Sở dĩ hai anh em không trực tiếp trốn đi bởi vì vào lúc đó quân của Long canh gác rất cẩn mật bọn hắn không tìm được cơ hội rời khỏi thành, tới khi tìm được cơ hội thì tuyết lại rơi khiến giao thông đi lại trở nên khó khăn, thời điểm này rất ít người hay thương đoàn lựa chọn đi xa nếu bọn hắn làm như vậy liền quá dễ gây ra chú ý, sau đó khi tuyết tan dường cái cũng trở nên lầy lội cũng khiến nhiều người ngại đi quá xa, nếu muốn rời đi chỉ có thể thông qua đường thủy.
Nhưng đường thủy lại được quân của Long kiểm soát rất chặt thành ra cả hai chỉ có thể lựa chọn ẩn mình tại nghĩa trang này.
Hôm nay sau thời gian chuẩn bị chính là thời cơ thích hợp để rời đi.
Ngồi trong xe hàng của một thương đoàn cùng với một vài người đi nhờ Lý Hồng Ngọc vẫn không sao hiểu nổi anh trai lại có ác cảm với lục hoàng tử như vậy.
“Ca! Chúng ta thực sự phải làm tới mức này sao? Còn cha mẹ bọn họ thế nào?”
Lý Hồng Ngọc nhỏ giọng hỏi Lý Duy Khánh tiếng của nàng chỉ đủ để Lý Duy Khánh nghe thấy những người ở chung với bọn họ chỉ nghe được vài tiếng xì xào.
“Nhà đầu an toàn là trên hết chúng ta không thể mong chờ vào lòng tốt của lục hoàng tử.”
Lý Duy Khánh luôn có một sự thù địch không nhỏ với Long vì thế hắn không dám đặt an toàn của gia đình vào lòng tốt của Long, nếu không phải cơ thể cha hắn đã không thể di chuyển Lý Duy Khánh cũng không để ông lại bất quá đây cũng là yêu cầu của hầu tước cùng hầu tước phu nhân hiện tại nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Lý Hồng Ngọc.
Trong khi hai người đang nói chuyện đột nhiên đoàn xe dừng lại.
“Các vị đại nhân không biết có chuyện gì?”
“Kiểm tra an ninh.”
Lý Hồng Ngọc nghe được âm thanh vọng vào từ phía trước đoàn xe, nàng đoán được bên ngoài đang có lính của lục hoàng tử đang kiểm tra đoàn xe.
Đột nhiên cửa xe bị mở ra một người lính cầm M1 hét lớn.
“Tất cả mọi người xuống xe.”
Tiếng hét rất lớn trong giọng điệu còn mang theo đe dọa cùng ánh mắt không mấy thân thiện của người lính này khiến mọi người trong xe đều sợ hãi vội vã chạy đi xuống.
Hai anh em là hai người xuống cuối cùng, cơ thể Lý Hồng Ngọc còn có chút run rẩy mặc dù nàng vẫn không tin lục hoàng tử sẽ xuống tay với mình nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn trong hoàn cảnh này nàng không sợ hãi mới là chuyện lạ.
Lý Duy Khánh cũng cảm nhận được tinh thần của em gái không tốt liền vòng tay qua đập lên vai nàng trấn an.
Có anh trai ở bên đương nhiên cảm giác an toàn sẽ lớn hơn, mặc dù vẫn còn sợ nhưng ít ra nó đã giảm đi rất nhiều.
Mọi người đều được tập hợp thành một hàng ngang bên cạnh đoàn xe trong khi chờ những binh lính kia lục soát đoàn xe hai người lính khác cũng bắt đầu tra hỏi thông tin của mọi người.
Nội dung tra hỏi cũng không có gì đặc biệt gồm tên, quê quán, và tại sao lại muốn rời khỏi.
Những câu hỏi này cả hai đều đã được chuẩn bị nên rất dễ vượt qua kiểm tra, bất quá Lý Hồng Ngọc lại khiến người lính chú ý biểu hiện của nàng có chút kỳ lạ.
“Đại nhân em gái tôi lần đầu trải qua chuyện này xin ngài thông cảm.”
Thấy có vấn đề Lý Duy Khánh liền vội vã giải thích, bính lính nghe vậy liếc nhìn Lý Duy Khánh sau đó lại liếc nhìn Lý Hồng Ngọc một lượt sau đó cũng không quan tâm nữa.
Kiểm tra xong đoàn xe cũng không có vần đề gì liền được rời đi.
Những tưởng mọi chuyện cứ như vậy trôi qua nhưng ngay chiều hôm đó khi đoàn xe vẫn đang vượt qua còn đường vẫn còn chưa khô hẳn sau khi tuyết tan hướng về phía tây lại một lần nữa bị đoàn xe bị chặn lại.
Lần này người của đối phương không nhiều chỉ năm người, đương nhiên vẫn như lần trước mọi người đều phải xuống xe. Nhưng Lý Duy Khánh cảm giác được những người này khi nhìn tới hắn cùng em gái ánh mắt có chút khác lạ bọn hắn hình như vừa nhìn cả hai vừa nói chuyện gì đó.
Kinh nghiệm của Lý Duy Khánh cho thấy chuyện này không ổn chút nào, hắn liếc mắt ra hiệu cho chủ thương đoàn đang đứng ở đối diện.
Người này thấy vậy liền gật đầu ra hiệu cho thành viên thương đoàn của mình xung quanh rồi tiến đến tên đội trưởng với khuôn mặt lấy lòng.
Đám thành viên thương đoàn thấy cảnh này tay đều cho vào trong quân áo, bọn hắn còn như có như không bao vây lấy năm bính lính kia.
Đội trưởng của năm người nói gì đó với chủ thương đoàn bất quá trong khi đội trưởng này đang nói thì bàn tay phải từ trong áo của chủ thương đoàn rút ra mang theo đó là một con dao sắc bén đâm thẳng về phía người đội trưởng.
Khoảng cách gần như vậy dao găm chính là vua, khẩu M1 trên tay quá công kềnh, đội trưởng còn chưa phản ứng con dao sắc bén đã n·gập s·âu vào lông ngực hắn.
Những người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì những con dao sắc bén khác liên tiếp tới trước mặt bọn hắn, hai binh lính ở phía xa đang kiểm tra hàng hóa thấy cảnh này vội vã dơ súng lên hướng về đám người chủ thương đoàn bóp cò.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng vang lên trên con đường vắng người hướng về vùng đất phía tây.
----
Mai đặt vip nhé!