Chương 186: Trong rừng
Trên con đường vắng người của lãnh địa bá tước Phù Khang một đội người ngựa đang phi nước đại, đội người này không nhiều chỉ có bảy người.
Bình thường nếu bọn hắn phi ngựa như thế này sẽ cực kỳ dễ bị chú ý, nhưng trên một con đường vắng vẻ không một bóng người như hiện tại thì còn ai chú ý tới bọn hắn.
Đội người ngựa này không ai khác chính là đội làm nhiệm vụ hộ tống Hoa Hướng Vinh.
Hoa Dung cưỡi ngựa chỉ đi sau Trương Khắc một đoạn, suốt quãng đường di chuyển hắn nhận ra một vấn đề chính là con đương này không dẫn về hướng bọn hắn tới, chính xác hơn con đường này không đi về phía đông nơi đáng lý ra bọn hắn phải hướng tới.
Mặc dù những người này là người của lục hoàng tử, nhưng trong lòng ông ta không khỏi nổi lên lo lắng, dù sao bọn họ mới chỉ quen biết chưa tới nửa tháng có thể hoàn toàn tin tưởng nhau thật sự rất khó khăn, huống chi hành động của đối phương lại kỳ lạ như vậy.
Liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình đang được bảo vệ tại trung tâm đội hình, Hoa Dung quyết định thúc ngựa tới bên cạnh Trương Khắc đang dẫn đoàn phía trước.
“Trương phó đội trưởng, đường này hình như không phải đi về hướng đông?”
Hoa Dung không vòng vo hỏi vào vấn đề, đây là việc liên quan tới an toàn của hắn và thiếu gia không thể lơ là.
Trường Khắc nghe vậy quay sang nhìn Hoa Dung nói.
“Ai nói chúng ta đi về phía đông!”
Lời này nói ra khiến Hoa Dung kinh ngạc, vội vã hỏi lại.
“Nếu không đi về phía đông chúng ta làm sao có thể trở về lãnh địa của hoàng tử điện hạ?”
“Hoa Dung tiên sinh ngài thực sự nghĩ chúng ta có thể vượt qua phong tỏa của các quý tộc kia để về tới lãnh địa sao?”
Trương Khắc không trả lời mà hỏi lại.
“Cái này!” Hoa Dung do dự, nghe Trương Khắc hỏi như vậy ông ta cũng nhận ra vấn đề, bọn hắn đang cách lãnh địa của lục hoàng tử khá xa, không nói một người đầu tây một người đầu đông nhưng cũng gần như vậy.
Nếu muốn trở về lãnh địa của lục hoàng tử bọn hắn phải vượt qua lãnh địa của những quý tộc khác cũng đang truy lùng thiếu gia. Hoa Dung cho dù tự tin như thế nào cũng không dám cuồng vọng tới mức tin rằng mình có thể thoát khỏi sự truy lùng của các quý tộc này.
Bây giờ Hoa Dung mới để ý suốt thời gian qua hắn chỉ quan tâm tới việc làm sao để cứu Hoa Hướng Vinh mà quên mất rằng sau khi cứu Hoa Hướng Vinh ra thì phải trở về như thế nào.
Bất quá Hoa Dung xem ra việc này không còn là vấn đề ông ta phải lo lắng nữa, rất rõ ràng đám người này đã chuẩn bị trước đường thoát.
“Trương đội phó chúng ta sẽ đi đâu, nhìn qua giống như chúng ta đang đi về phía nam?” Dù vậy Hoa Dung cũng rất muốn biết bọn hắn sẽ đi đường nào.
“Chúng ta sẽ đi về phía nam, tiến vào lãnh địa hoàng gia. Sau đó từ lãnh địa hoàng gia đi thuyền về lãnh địa.”
Tới bây giờ Trương Khắc cũng không cầu dấu giếm chuyện này.
“Nơi này có đường đi tới lãnh địa hoàng gia?” Hoa Dung nghe vậy rất bất ngờ, ông nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bọn hắn sẽ dùng cách này nhưng điều ông ta quan tâm hơn chính là nơi này thật sự có đường đi tới lãnh địa hoàng gia?
“Chúng ta sẽ dùng đường mòn xuyên qua núi, đường này cũng chỉ có thể cho một nhóm nhỏ người đi qua nhưng thế cũng là quá đủ cho chúng ta rồi.”
Trương Khắc trả lời.
“Đi qua núi rất nguy hiểm, hơn nữa thể trạng của thiếu gia...” Hoa Dung vẫn chưa thỏa mãn, ông ta biết vẫn có những đường mòn xuyên núi như vậy nhưng thực sự những đường này rất nguy hiểm, nếu không gặp thú giữ trong núi thì cũng có thể bị lạc đường, tệ hơn còn có thể rơi xuống vách núi. Còn chưa kể tình trạng cơ thể hiện tại của Hoa Hướng Vinh liệu có thể đi qua núi được không cũng là một vấn đề.
Trương Khắc nghe vậy cũng nhìn lại Hoa Hướng Vinh ở phía sau, tuy hắn vẫn có thể cưỡi ngựa nhưng rõ ràng nhìn cái thể trạng đó không ai dám chắc hắn có thể đi xuyên qua núi.
“Cái này tới nơi ta sẽ hỏi một chút.” Trương Khắc cũng không biết phải làm sao, mọi chuyện trong kế hoạch của bọn hắn đến bây giờ đều phi thường hoàn hảo nhưng khi nhìn tình trạng cơ thể của Hoa Hướng Vinh hắn thật sự có chút do dự.
Tới giữa trưa đoàn người đi tới một ngôi làng nằm ngay dưới chân núi, bình thường thấy người lạ vào làng người trong làng đều sẽ có phần đề phòng nhưng ngôi làng này lại hoàn toàn khác bọn hắn vẫn ai làm việc này không quan tâm tới những người Trương Khắc tựa như đây là chuyện rất bình thường.
Đoàn người đi tới phía sau ngôi làng, ở đó có hai nam nhân đã chờ sẵn, cả hai đều đã vào trung niên có ngoại hình rất già diặn người bên trái trẻ hơn mặc một bộ đồ màu xám, ánh mắt cùng với nụ cười khá sắc bén rõ ràng là một người từng lăn lộn trong xã hội nhiều năm. Người còn lại nhìn khá chấc phác làn da rám nắng cùng đôi lông mày rậm khiến ông ta tỏa ra một cảm giác đe dọa, quần áo ông ta mặc chỉ che đi một phần cơ thể để lộ ra hai bàn tay cùng với lồng ngực đầy cơ bắp.
Trương Khắc xuống ngựa hành quân lễ với nam nhân mặc đồ trắng. Hóa ra người này là một thành viên của lực lượng tình báo, còn người bên cạnh là một thợ săn, trên núi này có thể coi là lãnh địa của hắn. Không chỉ vậy thi thoảng ông ta còn nhận việc dẫn người qua núi thông qua đường mòn vì thế nên làng này có không ít người lạ ra vào thôn dân xung quanh cũng quen với chuyện này.
…
Trong một khu rừng rụng lá của mùa đông, đây vốn dĩ là thời điểm khu rừng im ắng nhất trong năm khi nhiều loài động vật đã ngủ đông còn chim chóc thì bay về phương nam tránh rét.
Nhưng hôm nay khu rừng này lại náo nhiệt một cách lạ thường.
Đoàng đoàng đoàng!
Bất kỳ người hiện đại nào ở đây đều có thể nhận ra âm thanh này, bởi vì đây là âm thanh của súng một loại v·ũ k·hí vô cùng quen thuộc với người hiện đại.
Trong một không gian như thế này tiếng súng quả thật vang rất xa và rất dễ phân biệt, đương nhiên không có những đàn chim bay lên khi tiếng súng nổ vào thời điểm này trong năm nhưng điều đó không có nghĩa tiêng súng không thu hút sự chú ý.
Bởi vì rừng đã rụng lá nên tầm nhìn trong rừng cũng thoáng đãng hơn rất nhiều, chính trong khu rừng thoáng đãng này tiếng bước chân dồn dập vang lên rất rõ ràng, tựa hồ những đôi chân này đang rất vội vã.
Đôi dày bọc giáp dẫm trên những mảnh lá khô Phù Ngọc Dùng đang cùng năm người khác dùng tốc độ nhanh nhất hướng về vị trí tiếng súng chạy tới.
“Tiểu thư xin ngài lùi lại sau, phía trước có thể có nguy hiểm.”
Chạy bên cạnh Phù Ngọc Dung một hiệp sĩ đề nghị, nhưng Phù Ngọc Dung dường như không quan tâm lời của hắn vẫn tiếp tục chạy ở phía trước không hề có ý muốn dừng lại.
Thấy vậy hiệp sĩ vượt lên chắn phía trước Phù Ngọc Dung.
“Tránh ra.” Phù Ngọc Dung âm thanh bên trong tràn đầy sát khí ra lệnh nhưng hiệp sĩ vẫn chắn trước người nàng không hề có ý định nhường đường.
“Tiểu thư xin ngài thứ lỗi đây là lệnh của nam tước đại nhân chúng ta không thể làm gì khác.” Hiệp sĩ rất kiên định trả lời.
Sau khi nam tước biết tin Hoa Hướng Vinh được cứu ông ta đã ngay lập tức thông báo cho các quý tộc xung quanh và cả công tước nữa, như một cách thể hiện lòng trung thành những quý tộc này ngay lập tức điều quân đoàn ma pháp trong tay ra tiến hành truy bắt.
Nam tước Phù Khang đương nhiên không đứng ngoài cuộc chơi, ông ta cũng cử ra mười người tham gia vây bắt.
Phù Ngọc Dung đương nhiên cũng muốn đi, sau khi dùng miệng lưỡi của mình thuyết phục nam tước nàng đã được tham gia vào cuộc vây quét này, đương nhiên với điều kiện phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Những ngày qua bọn hắn đã tiến hành vây quét đẩy đối phương vào khu rừng này, tiếng súng vừa rồi gần như chắc chắn xuất phát từ đối phương, rất có thể những kẻ này đang giao chiến với lực lượng vây quét vì thế ngay khi nghe thấy tiếng súng bọn hắn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới tiếp viện.
Bất quá bởi vì trong đội ngũ có Phù Ngọc Dung nên chỉ huy của đội này hiện tại cực kỳ lo lắng, đối phương có năng lực g·iết c·hết siêu phàm giả nếu cứ để tiểu thư đi đầu như vậy cho dù nàng là hiệp sĩ hắn cũng không dám chắc được, vì thế hắn quyết định ngăn Phù Ngọc Dung lại buộc nàng phải trở lại phía sau đội hình như vậy mới muốn làm gì thì làm.
Phù Ngọc Dung siết chặt thanh kiếm trên tay nhìn người không có ý định nhượng bộ trước mặt đột nhiên phía đằng xa lại vang lên tiếng súng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng dù vậy hiệp sĩ vẫn không nhường đường kiên quyết buộc Phù Ngọc Dung phải trở lại cuối đội hình.
Phù Ngọc Dung thực sự rất gấp vì thế nàng cố nén lại cơ giận của mình trở lại cuối đội hình sau đó bọn hắn mới tiếp tục xuất phát hướng về nơi tiếng súng phát ra chạy tới.