Sắt Thép Ma Pháp

Chương 126





Bên cạnh phủ công tước có một căn biệt thự khá lớn, biệt thự này thuộc sở hữu của Lý gia.
Rất bình thường thôi công tước là quý tộc lớn nhất phương bắc thành Vĩnh Xuân là thành lớn nhất phương bắc là trung tâm của phương bắc trong thành Vĩnh Xuân có nhà của các quý tộc phương bắc cũng không sai.

Không chỉ Lý gia ngay cả các quý tộc khác cũng có nhà ở đây.
Lý gia chính được an bài tại nơi này sau khi tới thành Vĩnh Xuân, suốt những ngày qua cả gia đình bọn họ đều chỉ ở lại trong căn biệt thự này không ra khỏi nhà nửa bước.

Tất cả các nhu cầu của gia đình đều do người hầu cùng phủ công tước cung cấp.
Kỳ thực với đống tài sản trên danh nghĩa tại đây Lý gia hoàn toàn có thể sống xa hoa hết đời không cần lo lắng, nhưng công tước đã muốn hỗ trợ như vậy Lý Gia Lâm quả thực không tiện từ chối.

Cho dù ông ta biết những hỗ trợ này không phải miễn phí sẽ có ngày mình phải trả lại, nhưng không phải điều vị hầu tước này muốn sao.

Ông ta cùng con trai của mình cần một cơ hội để trở lại trung tâm quyền lực của phương bắc, cho dù khi trở lại địa vị của bọn họ đã không còn như trước nhưng ít nhất đây chính là cơ hội.
Trong phòng ngủ lớn nhất biệt thự, Lý Gia Lâm khuôn mặt gầy gò nằm trên giường lớn, Lý Duy Khánh cùng Lý Hồng Ngọc ngồi bên cạnh ân cần chăm sóc cho cha mình.
Lý Gia Lâm bây giờ đã gầy đi rất nhiều khuôn mặt đã hóp lại cho thấy sức khỏe ông ta đang ngày một giảm sút.


Cũng đúng thôi, phải chịu những tổn thương như vậy cho dù mục sư hỗ trợ chữa trị thì cơ thể của ông ta đã không thể trở lại như bình thường được nữa.

Những ngày qua ngoại trừ ngày đầu tiên tới thành Vĩnh Xuân công tước có xuất hiện gặp bọn hắn còn những ngày này ngay cả một cái bóng của công tước cũng không thấy.

Việc này khiến Lý Gia Lâm cùng Lý Duy Khánh trong lòng có chút không yên nhưng lại không thể làm gì, không có cách bọn hắn đều biết tình cảnh hiện tại của mình chỉ có thể chờ đợi công tước đại nhân mở lời.
Bất quá biết liền biết nhưng trong lòng cũng không thoải mái, đặc biệt gia đình bọn họ còn vì công tước mới xảy ra chuyện như vậy bây giờ công tước lại bỏ mặc không để ý.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được cho phép từ Lý Duy Khánh cửa nhẹ nhàng mở ra quản gia của bọn họ từ bên ngoài tiến vào thấy hầu tước đang nghỉ ngơi liền nhỏ giọng nói.
“Công tử, tiểu thư nhị hoàng tử tới thăm.

Phu nhân đã đón tiếp.”
Vị quản gia này vốn cũng là quản gia cũ tại phủ hầu tước đã phục vụ gia đinh bọn họ nhiều năm, Long giữ lời hứa rất tốt ngay cả quản gia cùng mấy vị thiếp thất của Lý Gia Lâm đều bị hắn đẩy đi cùng.

Bất quá những vị thiếp thất kia bây giờ cũng an phận hơn rất nhiều, dù sao người chưởng quản cái nhà này giờ là Lý Duy Khánh không phải hầu tước lão gia của bọn họ nữa.

Nghe lời của quản gia Lý Duy Khánh vội vã đứng dậy muốn đi ra ngoài tiếp nhị hoàng tử, bất quá khi hắn vừa nhìn ra ngoài cửa phòng liền đã thấy nhị hoàng tử Ngô Tử Khiêm đứng bên ngoài, phía sau hắn hầu tước phu nhân an vị đứng bên cạnh.
Lý Duy Khánh cùng Lý Hồng Ngọc thấy thế liền muốn hành lễ nhưng ngay lập tức bị nhị hoàng tử đánh gãy bằng động tác đưa ngón tay lên che miệng ý bảo Lý Duy Khánh giữ yên lặng rồi đưa ánh mắt về phía Lý Gia Lâm đang nghỉ ngơi.
Lý Duy Khánh thấy vậy cũng hiểu ý nhị hoàng tử hắn liền thuận theo hơi cúi đầu liền ngồi trở lại vị trí cũ, Lý Hồng Ngọc ở một bên thấy vậy cũng liền đứng lên hơi cúi đầu với nhị hoàng tử sau đó cũng ngồi trở lại.
Quản gia thấy thiếu gia cùng tiểu thư nhà mình biểu hiện như vậy liền biết phía sau mình có người, ông ta vội vã quay lại thấy nhị hoàng từ cùng phu nhân liền cúi người tránh qua một bên để hai người đi vào.
Nhị hoàng tử tiến vào phòng tìm một cái ghế ngồi xuống, hầu tước phu nhân bên cạnh cũng được quản gia hầu hạ ngồi xuống.

Hắn quan sát hầu tước một lát ra vẻ quan tâm nhỏ giọng hỏi.
“Hầu tước thế nào rồi?”
“Bẩm điện hạ lão gia nhà chúng ta đã khôi phục lại vết thương, có điều sức khỏe của lão gia bây giờ đang rất yếu.” — QUẢNG CÁO —
Hầu tước phu nhân trả lời, nàng là vợ cả của hầu tước đương nhiên là người thích hợp nhất trả lời câu hỏi này, hơn nữa trên danh nghĩa bây giờ nàng cũng là người quản gia cho tới khi hầu tước khỏe lại.

Còn hầu tước có thể khỏe lại hay không là một vấn đề khác.
Lời của hầu tước phu nhân khiến không khí trong phòng trầm xuống, mọi người đều trầm mặc, hầu tước phu nhân cùng con trai con gái đều là lo lắng cho hầu tước không biết phải nói gì, còn nhị hoàng tử lại thập phần ù sầu.
Phải biết nhị hoàng tử đang muốn lợi dụng ảnh hưởng của hầu tước tại lãnh địa để quấy cho nơi đó long trời lở đất lên khiến cậu em trai của hắn không rút tay ra được.

Nhưng bây giờ sức khỏe của hầu tước như thế này làm sao có thể xử lý được những chuyện kia.

Nhị hoàng tử không nhịn được nhìn về phía Lý Duy Khánh, trong lòng thở dài một hơi.
Lý Duy Khánh cho dù là thế tử cũng chỉ là thế tử ảnh hưởng cùng các mối quan hệ của hắn không thể so sánh với chủ nhân thực sự của lãnh địa là hầu tước, còn chưa kể những mối quan hệ trong bí mật của hầu tước mới thực sự là thứ cần thiết nhất.

Lý Duy Khánh có muốn cũng không thể nào đạt được mục tiêu như mong đợi của hắn.
Long không ngờ được những hành động của hắn lại gây ra khó khăn cho nhị hoàng tử.
Mặc dù vậy nhị hoàng tử cũng không thể nói ra ngoài, hắn thở dài biểu cảm tức giận.
“Ta không ngờ được tên đó lại làm ra chuyện như thế này.

Ở đây ta gửi lời xin lỗi của mình tới hầu tước và gia đình vì đã để chuyện như vậy xảy ra, ta hứa sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, đòi lại công đạo cho mọi người.”
Nhị hoàng tử hứa những lời này đương nhiên không phải để trưng, cho dù thế nào đi nữa hắn cũng cần mượn lực của hầu tước, cho dù ông ta vĩnh viễn không tỉnh lại cũng được chỉ cần con trai ông ta nhận định lời hứa này như vậy cũng đủ, cho dù không được như kỳ vọng thì có còn hơn không.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó nhị hoàng tử hỏi thăm vài câu liền cùng với Lý Duy Khánh rời khỏi biệt thự đi tới phủ công tước.
Cho tới khi nhị hoàng tử rời khỏi biệt thự Lý Gia Lâm mới mở mắt ra.

Hầu tước phu nhân ở một bên thấy vậy không có gì bất ngờ, nhưng Lý Hồng Ngọc lại vội vã hỏi thăm cơ thể cha mình, nàng tuy trải qua nhiều chuyện nhưng kinh nghiệm vẫn còn rất ít không biết được vừa rồi cha mình là giả vờ ngủ.

Cho tới khi hầu tước phu nhân tìm lý do để nàng ra ngoài Lý Hồng Ngọc mới không yên lòng rời đi.
Nhìn con gái rời đi hầu tước phu nhân mới thở dài nói.
“Ông thật quyết định như vậy sao?”
Hầu tước ánh mắt nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ điều gì, câu hỏi của hầu tước phu nhân cũng không khiến ông ta chú ý tới vợ mình.
“Cơ thể của ta, ta biết.

Ta đã không còn nhiều thời gian nữa nếu bây giờ mọi chuyện đều do ta giải quyết sau khi ta chết các ngươi sẽ như thế nào.

Để Duy Khánh tiếp nhận công việc này, có sự hậu thuẫn phía sau của ta thằng bé sẽ dễ dàng nắm giữ quyền lực hơn.

Bây giờ đã không còn là thời đại hòa bình nữa, không thể sử dụng quá trình kế thừa thông thường của gia tộc.

Chúng ta muốn tiếp tục tồn tại phải thay đổi.”
Hầu tước tuy nhiều năm buông thả, nhưng ông ta dù sao cũng là một quý tộc lớn thứ hai của phương bắc, để có thể duy trì được sức ảnh hưởng của gia tộc như vậy ông ta cũng không phải người đơn giản.

Vì thế hầu tước cũng biết tình hình hiện tại ông ta phải thay đổi, đặc biệt khi ông ta biết mình sắp chết ông ta phải xây dựng thế cho con trai của mình nếu không cho dù Lý Duy Khánh có giỏi như thế nào cũng gặp rắc rối với tình trạng hiện tại của gia tộc..