Vân Phong đảo.
- Cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn không được đâu!
Vẻ mặt của Hạ Thụy Hưng ngưng trọng, hắn đứng trên một ngọn núi trọc, hơi khom mình nhìn về gia chủ Hạ gia Hạ Thần Xuyên rồi nói:
- Mấy hòn đảo hoang này không có bất cứ khoáng mạch, không có núi linh dược, thiên địa linh khí lại thưa thớt vốn không thích hợp cho Võ Giả tu luyện. Sinh sống ở nơi này tu vi của chúng ta sẽ không tiến lên được chút nào.
Xung quanh Hạ Thần Xuyên vây quanh mười cao thủ chi thứ của Hạ gia, đa số là cảnh giới Niết Bàn, người người lộ ra vẻ thầm đồng tình.
- Hạ gia của chúng ta tốt xấu gì cũng là một trong mười lăm thế lực lớn của Vô Tận hải, hiện tại lại sa sút đến hoàn cảnh thế này, quả thực rất khó chịu nổi.
Một cao thủ của Hạ gia trầm giọng nói:
- Gia chủ, Hạ gia lúc này đang ở trong lúc then chốt nguy hiểm nhất, xin gia chủ sớm đưa ra biện pháp.
- Dùng hạnh phúc cả đời của Tâm Nghiên đổi lấy sự ổn định của Hạ gia là cực kỳ thỏa đáng
Hạ Thụy Hưng gật đầu:
- Gia chủ, thân là nữ nhi của Hạ gia, đáng lẽ phải hy sinh cho Hạ gia, Tâm Nghiên có tư cách này nên không thể chối từ! Nếu như tôi có nữ nhi hữu dụng như vậy thì vì đại nghiệp của gia tộc, tôi sẽ không mảy may do dự dâng nữ nhi lên!
Lời nói của Hạ Thụy Hưng như chém đinh chặt sắt.
Năm lão già trưởng lão cảnh giới Thiên Vị tóc trắng như tuyết của Hạ gia lần lượt đứng sau lưng Hạ Thần Xuyên, người nào cũng trầm mặc không nói.
- Cảnh giới Niết Bàn rồi.
Sắc mặt Hạ Thần Xuyên nhìn không tốt lắm lạnh lùng liếc mắt quét qua mọi người một lượt, cuối cùng quay đầu hơi khom mình hỏi năm trưởng lão của Hạ gia:
- Năm vị trưởng lão, Tâm Nghiên chính là hy vọng tương lai của Hạ gia chúng ta, với tiến cảnh của Tâm Nghiên thì trong tương lai, tu vi của nó tất sẽ vượt qua ta. Chỉ cần nó ở Hạ gia thì Hạ gia nhất định sẽ quật khởi một lần nữa. Nhưng nếu lúc này gả nó cho một thế lực không có ý tốt thì một đời của nó sợ rằng sẽ bị hủy đi.
- Tình thế của Vô Tận hải thay đổi trong nháy mắt, Ma nhân đã xâm nhập hàng loạt, chỉ sợ chúng ta không thể chờ thời gian dài như vậy.
Hạ Thụy Hưng cũng có vẻ mặt cung kính hướng về phía một lão già béo lùn mặt đầy nếp nhăn nói:
- Đại trưởng lão, nếu Hạ gia không bày tỏ thái độ, con nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ suy tàn. Dựa theo tình thế hiện tại, chúng ta phải liên minh với các thế lực khác nếu không thì chẳng bị Ma nhân giết cũng bị các thế lực biến thành vật hi sinh.
- Hạ Thụy Hưng nói cũng có đạo lý.
Đại trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu.
Sắc mặt Hạ Thần Xuyên khẽ biến.
Nguồn: http://Đọc Truyện"Vù!"Một thân ảnh màu xanh bỗng từ xa bay vút tới, trong nháy mắt hiện thân giữa đám đông.
- Nếu các người khăng khăng muốn hy sinh con, vậy thì con rời khỏi Hạ gia.
Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng, điệu bộ như muốn đoạn tuyệt.
- Làm càn!
Hạ Thần Xuyên lạnh lùng quát lên, khó chịu nói:
- Đại sự của gia tộc không phải do con tham dự, bất luận gia tộc quyết định thế nào, con cũng không được có ý kiến gì!
- Cha!
Hạ Tâm Nghiên cực kỳ phẫn nộ:
- Đây là đại sự cả đời con, con không cho phép các người quyết định bậy bạ cho con!
- Chính là vì tiểu tử Thạch Nham?
Hạ Thụy Hưng cười lạnh:
- Tâm Nghiên à, con nên phân rõ tình thế mới đúng, ta nhớ con trước đây vì gia tộc có thể hy sinh tất cả, tại sao quen tiểu tử đó đã đổi tính rồi? Dương gia đã xong rồi, Già La hải vực cũng mất rồi, Thạch Nham ở trong Chiến Trường Thâm Uyên cũng khó tránh khỏi cái chết, vì một người chết khổ sở kiên trì, cần gì chứ?
Lông mày Hạ Tâm Nghiên dựng đứng, mắt sáng toát lên sát khí bừng bừng
- Ai nói hắn đã chết?
Hừ một tiếng nàng lại nói:
- Dù cho ông có chết, hắn cũng không thể chết được!
- Hỗn xược!
Hạ Thụy Hưng giận tím mặt, lập tức nói với năm vị trưởng lão:
- Các vị trưởng lão, các vị thấy rồi đó, bây giờ nha đầu này phản rồi, ngay cả trưởng bối chúng ta cũng không để trong mắt. Cứ tiếp tục như vậy sợ là ai cũng quản không nổi nó, thà như thế không bẳng sớm gả nó đi là xong.
Năm vị trưởng lão của Hạ gia nghe hắn nói như vậy cũng lộ ra biểu tình suy ngẫm.
- Muốn cưới thì ông đi mà cưới!
Hạ Tâm Nghiên lười chả thèm nói, liếc mắt nhìn Hạ Thần Xuyên thật kỹ đột nhiên nói:
- Cha, con đi đây.
- Đừng làm loạn nữa.
Hạ Thần Xuyên nhíu mày, không vui nói:
- Chuyện còn chưa bàn xong mà.
- Thứ lỗi cho tôi nói một câu.
Vào lúc này, Chu Vũ đột nhiên khẽ khom mình, hướng về phía năm vị trưởng lão thi lễ sau đó mới nói:
- Tuy Dương Thanh Đế bị giam cầm ở Ma Vực Thứ Tư nhưng hiện tại không ai chứng minh được Dương Thanh Đế đã bị giết ở Ma Vực, mọi người đều biết sự lợi hại của huyết mạch Dương Thanh Đế, chỉ cần một ngày ông ta chưa chết, Dương gia sẽ có thể dễ dàng đông sơn tái khởi, tính khí của Dương Thanh Đế thì mọi người đều biết, cho nên chúng ta có cần phải cân nhắc kỹ lượng hay không."
- Cân nhắc?
Hạ Thụy Hưng cười lạnh:
- Dương Thanh Đế rất khó sống sót ra khỏi Ma Vực, cho dù ra được thì ông ta cũng không thể vì một tên Thạch Nham mà làm khó dễ Hạ gia chứ? Tiểu tử đó chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà Dương gia nhặt được ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó, hắn có thể có bao nhiêu sức ảnh hưởng chứ?
- Điều này cũng đúng.
Vài trưởng lão Hạ gia suy nghĩ một lúc đều nhẹ nhàng gật đầu.
Tình thế giằng co không giải quyết được, một nhóm người Hạ Thần Xuyên và Chu Vũ kiên trì ý kiến của bản thân, đám người Hạ Thụy Hưng lại không ngừng ồn ào muốn Hạ Tâm Nghiên chịu hy sinh.
Nhất thời người Hạ gia ở trên hòn đảo huyên náo không ngớt, trong thời gian ngắc khó có thể ngừng lại.
Mấy lần Hạ Tâm Nghiên muốn đi đều bị Hạ Thần Xuyên ngăn lại, niệm tình cha con lại sợ cha gặp bất lợi nên nàng ta không thể không ở lại mà yên lặng xem kỳ biến.
- Có người đến.
Sau nửa giờ bàn bạc vẫn chưa có kết quả, ngay lúc này Hạ Thần Xuyên đột nhiên cảm ứng được gì đó, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, mặt đầy nghi hoặc.
"Vù vù vù!"
Âm thanh bóng người phá không lướt đi tốc độ cao nhẹ nhàng từ đằng xa truyền tới, lúc trong lòng người Hạ gia khó hiểu, Cổ Chính Phong của Cổ gia và Nhạc Phong của Thiên Trì Thánh Địa lại cùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Người Hạ gia lập tức ngậm miệng, nhìn Cổ Chính Phong, Nhạc Phong với vẻ kỳ lạ.
Lần trước, hai người này mang theo Cổ Ngọc và Phùng Hải muốn kết thông gia với Hạ gia, cuối cùng cụt hứng bỏ về. Mới có ba ngày, hai người lại trở lại, điều này làm người Hạ gia âm thầm cảnh giác, không biết ý đồ bọn họ đến đây, trong lòng có chút lo lắng bất an.
- Hai vị, lần này lại đến đây có việc gì?
Châu Vũ nhíu mày hỏi.
Cổ Chính Dương, Nhạc Phong cũng vẻ mặt quái dị, bước đến trước mặt Hạ Thần Xuyên khom mình hành lễ, từ trong túi áo mỗi người lấy ra một bức thư, hai tay cung kính đưa cho Hạ Thần Xuyên.
Hạ Thần Xuyên trong lòng đầy nghi hoặc, tiếp lấy lá thư nhìn qua, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm lại.
- Các ngươi có ý gì?
Hạ Thần Xuyên khẽ hừ một tiếng:
- Đây là sính lễ sao? Dường như ta chưa đáp ứng các ngươi điều gì? Mỗi nhà nhường năm hòn đảo tràn đầy linh khí, nếu đây là sính lễ, các ngươi ra tay quả là hào phóng, nhưng mà...
- Mỗi nhà nhường năm hòn đảo!
Ánh mắt Hạ Thụy Hưng sáng lên, không nhịn được khẽ hô lên, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Năm vị trưởng lão Hạ gia cũng âm thầm động lòng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tâm Nghiên không khỏi có thêm ý tứ khác.
Hạ Tâm Nghiên mơ hồ cảm thấy không ổn, trong lòng thầm hận, chuẩn bị sắc lúc nào cũng có thể rời đi.
- Hạ gia chủ hiểu lầm rồi.
Cổ Chính Dương lắc đầu cười khổ nói:
- Những hòn đảo này là ta nhận được lệnh của cha bảo ta đưa cho các người quản lý, không hề có ý nghĩ gì khác.
Nhạc Phong cũng gật đầu, ý bảo bên phía Thiên Trì Thánh Địa cũng có ý như vậy.
- Hai nhà các ngươi sao đột nhiên lại có lương tâm vậy?
Hạ Thần Xuyên cười lạnh:
- Ta lại không dám dễ dàng nhận lấy, không biết ta cầm bức thư này, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Hay là các ngươi thu lại đi.
Cổ Chính Dương, Nhạc Phong liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có phần xấu hổ, có lòng giải thích nhưng lại cảm thấy mất mặt, ngượng ngập cười gượng, vẻ mặt rất quái dị.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Gia chủ Hạ Thần Xuyên nhìn ra chỗ không đúng, lông mày hắn càng nhíu càng chặt:
- Dựa vào hiểu biết của ta về thủ lĩnh hai phương thì bọn họ tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nhường lại những hòn đảo này, nếu ta không nhớ nhầm, mười hòn đảo này đều là nơi tập trung tài nguyên của hai phương các ngươi, đổi lại là ta thì ta cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường cho người khác.
- Có thể không nói rõ nguyên nhân được không?
Nhạc Phong cười khổ.
- Không nói rõ nguyên nhân, ta kiên quyết không dám nhận.
Hạ Thần Xuyên lắc đầu.
- Được rồi.
Nhạc Phong thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói:
- Đây là Thánh mẫu của chúng ta và gia chủ Cổ gia bồi thường cho Dương gia, vốn phải do Thạch Nham nhận lấy nhưng hắn khăng khăng giao cho Hạ gia các ngươi, cho nên, cho nên chúng ta đành phải đến đây.
Toàn bộ người Hạ gia ngây ngẩn.
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Hạ Thụy Hưng có vẻ không dám tin, há to miệng:
- Các ngươi không lầm chứ? Nếu ta không có hiểu sai, ngươi nói Thạch Nham uy hiếp hai phương các ngươi, khiến mỗi phương các ngươi phải giao ra năm hòn đảo? Hắn... hắn lấy gì uy hiếp các ngươi? Làm sao hắn lại có thể uy hiếp các ngươi?
Hạ Thần Xuyên cũng âm thầm chắt lưỡi, không ngừng lắc đầu. Hiển nhiên hắn không dám tin tưởng điều vừa nghe.
- Thánh mẫu của ta và gia chủ Cổ gia cùng đi một chuyến đến Tuyết Long đảo gặp Thạch Nham của Dương gia. Sau đó, liền truyền xuống mệnh lệnh này cho chúng ta, bảo chứng ta nhường hòn đảo cho Hạ gia các ngươi.
Nhạc Phong cúi đầu ủ rũ, ngừng một lát lại nói bổ sung:
- Không chỉ Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia, nghe nói, nghe nói ngay cả Đường Uyên Nam của Tam Thần Giáo cũng đáp ứng điều kiện của hắn, cắt nhường năm hòn đảo của Tam Thần Giáo.
Người của Hạ gia trợn tròn mắt hết cỡ.
- Tâm Nghiên. Vẻ mặt của Hạ Thần Xuyên cực kỳ cổ quái, gương mặt kinh hãi nhìn Hạ Tâm Nghiên:
- Tiểu tử đó, tiểu tử đó có sức mạnh lớn như thế sao?
Hạ Tâm Nghiên hơi ngỡ ngàng, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Rất lâu rồi con chưa gặp hắn, con cũng không biết.
- Tâm Nghiên, Chu thúc phục con rồi.
Chu Vũ thở dài
- Xem ra, Hạ gia chúng ta không ai có ánh mắt tinh tường hơn con.
Năm vị trưởng lão của Hạ gia âm thầm gật đầu, cũng cùng nhau khen ngợi nàng ta, mặt mày hớn hở.
- Chính là như vậy!
Cổ Chính Phong khom mình, thái độ cực kỳ thân thiện
- Hy vọng các người nhanh chóng báo tin tức đã nhận được đảo cho Thạch Nham, nếu không sẽ làm hắn hiểu lầm. Cha ta đã dặn dò, không được để hắn sinh ra bất cứ hiểu lầm nào, các ngươi cần nói rõ ràng, chúng ta chưa từng uy hiếp các ngươi điều gì.
Hạ Thụy Hưng gật đầt như mất hết hồn vía. Bây giờ trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác như đang mơ.
- Nhất định phải nhanh chóng truyền tin cho Thạch Nham, chúng ta không muốn hắn hiểu lầm.
Nhạc Phong cũng dặn dò một câu, lúc đó mới rời đi.
Hạ Tâm Nghiên như lọt vào trong mây mù, vẻ mặt mù mờ.
Nàng không biết trong hai năm ngắn ngủi, rốt cuộc Thạch Nham sử dụng phương pháp gì mà làm cho Cổ Tiêu và Vu Cầm, hai người nổi tiếng bủn xỉn ở Vô Tận hải lại chịu nghe theo chi phối.