Sát Thần

Chương 284




Vẻ mặt của Đế Sơn bình thản, lặng lẽ đứng trước mặt Thạch Nham, dang rộng đôi cánh màu đen, tầng tầng lốc xoáy lực lượng mắt thường có thể nhìn thấy được từ đôi cánh nơi sống lưng của hắn phát ra, bao phủ hoàn toàn không gian xung quanh Thạch Nham.

Từng vòng sáng đen như mực bất tri bất giác hiện ra bên cạnh Thạch Nham rồi chậm rãi khuếch tán ra bên ngoài.

Khí tức âm u, tà dị như thủy triều tích tụ lại thật dày đặc xung quanh Thạch Nham, không hề sợ Thần kiếm tập kích, không sợ một kích toàn lực của cao thủ Thần cảnh.

Hai mắt Cổ Tiêu bắn ra tia chớp, sắc mặt dần âm lãnh nghiêm túc:

- Dị tộc ư?

Đôi cánh đen của Đế Sơn rất dễ thấy, hắn vừa xuất hiện bại lộ thân phận của mình.

Tình thế của Vô Tận hải ngày càng phức tạp, hành động xâm phạm hàng loạt của Ma nhân đã vô cùng cấp bách. Vào giây phút mấu chốt như lúc này, sự xuất hiện của Đế Sơn quả thật là vô cùng nhạy cảm.

Nhất là Đế Sơn còn có tu vi Thần cảnh.

- Thì sao?

Đế Sơn tỏ ra thờ ơ rồi sau đó lạnh nhạt nói:

- Chúng ta đến từ Chiến Trường Thâm Uyên và thèm muốn vùng đất màu mỡ này rất lâu rồi. Trước kia vùng đất này cũng chính là vũ đài của chúng ta, chỉ là rời khỏi quá lâu nên mới bị nhân loại các người chiếm lấy. Bây giờ chúng ta trở về rồi, lẽ ra nên được hưởng một phần tài nguyên thuộc về chúng ta chứ.

Cổ Tiêu biến sắc, Vu Cầm cũng lắp bắp kinh hãi.

- Các ngươi cũng muốn chia một chén canh?

Cổ Tiêu hít sâu một hơi, bộ dáng không được tốt cho lắm:

- Vào lúc then chốt này, việc các ngươi đến đây thật sự rất khó giải quyết. Nhưng mà, chỉ bằng một mình ngươi muốn có thu hoạch gì ở Vô Tận hải còn lâu mới đủ!

Từng luồng kiếm ý vô cùng mạnh mẽ bỗng nhiên từ bên trong thân thể Cổ Tiêu bắn ra.

Kiếm mang năm màu rực rỡ chói mắt cứ như tia chớp giữa trời đang rít gào bay ra mang theo khí thế phá núi chẻ trời cực kỳ to lớn bắn thẳng đến Đế Sơn.

Từng đường kiếm mang càng nhỏ như những con rắn nhỏ tràn ngập giữa thiên địa.

Không trung bị kiếm mang xé rách thành mảnh nhỏ. Giữa tiếng gào thét chói tai, không gian xung quanh Đế Sơn nứt ra những khe hở năm màu vô cùng rực rỡ.

Từ trong những khe hở đó tràn ra lực hút muốn nuốt chửng vạn vật.

Vô số căn nhà gỗ tự dưng bị nhổ khỏi mặt đất rồi bay thẳng vào trong những khe nứt đó.

Dưới chân Tuyết Long sơn, những tảng đá như tòa núi nhỏ cũng không chịu nổi sức hút của những khe nứt mà không ngừng bay lên rơi vào những khe nứt không gian năm màu kia, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Thạch Nham hoảng sợ biến sắc.

Một kích của Võ Giả Thần cảnh quả nhiên kinh thiên động địa. Không ngờ có thể xé rách hư không, làm nứt ra những khe hở không gian nuốt chửng vạn vật.

Đáng sợ nhất là bên trong các khe nứt không gian đó lại có kiếm ý kinh thiên mà Cổ Tiêu đã phóng ra!

Dưới sự lôi kéo điều khiển của kiếm ý kinh thiên kia, những khe nứt không gian lại có thể bị Cổ Tiêu thúc giục dựa theo ý muốn của ông ta mà không ngừng thay đổi phương vị.

Đây là lần đầu tiên Thạch Nham chính mắt nhìn thấy lực lượng khủng bố của Võ Giả Thần cảnh. Sự cường hãn mà Cổ Tiêu thể hiện ra khiến hắn thầm cảm thấy kinh sợ, trong lòng hơi lo lắng cho Đế Sơn.

Theo lời Vũ Nhu, Đế Sơn chính là đệ nhất cao thủ của Dực tộc, một thân tu vi tà dị khó lường, cơ hồ đến mức đoạt tạo hóa thiên địa.

Nhưng mà, dù sao Thạch Nham chưa từng nhìn thấy sự lợi hại thật sự của Đế Sơn. Mặc dù biết rõ thân thể của Dực tộc rất mạnh mẽ, cộng thêm lực lượng hùng hậu hơn nhiều so với cao thủ đồng cấp nhưng vẫn có chút lo lắng. Hắn sợ Đế Sơn sẽ bại trận dưới công kích mạnh mẽ của Cổ Tiêu.

Đế Sơn hơi híp mắt.

Đôi cánh màu đen vỗ lên nhẹ nhàng, từng vòng sáng đen như mực chậm rãi lan tỏa ra.

Các vòng sáng liên kết với nhau, vòng bao lấy vòng, ở giữa còn có các tia sáng đen không ngừng lấp lánh chuyển động đang lan ra xung quanh bốn phía.

Một luồng khí tức âm tà khát máu, lặng lẽ bao phủ ra ngoài.

Những vòng sáng đen kia dần dần tiếp các cận khe nứt không gian, hướng về kiếm mang xé rách không gian lan đi.

Đế Sơn ra tay như mây nhạt gió nhẹ, ung dung thong thả, nhìn không thấy có uy hiếp gì quá lớn.

Nhưng đột nhiên ánh mắt của Cổ Tiêu lại trở nên ngưng trọng!

Những vòng sáng đen chậm rãi tiến vào khe hỡ bị xé rách, bao lấy kiếm mang bên trong.

Các vòng sáng như có mắt, không ngời trong thời gian cực ngắn đã khóa chặt toàn bộ kiếm mang kiếm ý của Cổ Tiêu lại!

Sắc mặt Cổ Tiêu đột biến.

"Rắc!"

Một tiếng vang giòn tan, kiếm mang đầy trời bị nghiền nát hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất trong những khe nứt không gian kia.

Chỉ một lát sau, toàn bộ khe hở không gian hiện ra nháy mắt đã khép lại.

Những vòng sáng màu đen đang quay tròn ở bên trong khe hở không gian bỗng phình lên, sau đó lặng lẽ nổ tung phát ra nhiều tia sáng đen chói mắt.

Thân hình Cổ Tiêu khẽ run rẩy. Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh hãi rồi im hơi lặng tiếng lùi về sau một chút, sóng vai đứng với Vu Cầm.

Đế Sơn vẫn sừng sững bất động, chỉ là đôi cánh màu đen đã ngừng vỗ, lặng lẽ nhìn Cổ Tiêu, lại nhìn về phía Vu Cầm rục rịch muốn động, trong mắt hàm chứa vẻ chế nhạo lạnh lùng:

- Sao? Muốn liên thủ đối phó ta à?

Cổ Tiêu không trả lời, sắc mặc cũng không hề dễ coi chút.

Vu Cầm khẽ quát một tiếng, nếp nhăn trên mặt híp chặt lại, từng tia sáng trắng kỳ dị như vằn nước di chuyển trên khuôn mặt hiền từ nhưng đã già yếu nhăn nhúm!.

Thân hình bà ta ban đầu hơi khom dần đứng thẳng lên, y phục trên người tự tung bay.

Dưới ánh mắt chăm chú của Thạch Nham, nếp nhăn trên mặt của bà lão Vu Cầm tuổi bảy tám mươi lại nhanh chóng biến mất!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, gương mặt của bà ta lại hiện ra vẻ mềm mại trắng trẻo của thiếu nữ. Ngay cả cổ và vành tai cũng đang nhanh chóng biến hóa mạnh mẽ, da dẻ từ từ đầy bóng láng, đàn hồi co giãn hơn.

Chiều cao thân thể bà ta cũng được mạnh mẽ nâng lên năm sáu cm.

Chỉ một lúc như vậy, chủ nhân Thiên Trì Thánh Địa dường như một chân sắp bước vào quan tài không ngờ lại cải lão hoàng đồng, trở thành một thiếu phụ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi.

Da dẻ trên người trắng mịn mềm mại, đôi mắt đẹp toát lên sóng biếc dập dềnh, thân thể tràn trề sức sống.

- Thánh mẫu sắp động thủ rồi.

Trong tòa lầu nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp của Trác Nghiên Tinh biến sắc, thân thể khẽ run rẩy, trong mắt nàng đầy vẻ kinh hoảng.

- Hóa ra truyền thuyết là thật...

Tào Chỉ Lam nhỏ giọng lẩm bẩm

- Một khi ra tay lập tức hồi phục tuổi thanh xuân, bảo trì trạng thái đỉnh cấp, thần thông áo nghĩa của Thiên Trì Thánh Địa quả nhiên kinh thế hãi tục. Hôm nay tận mắt chứng kiến cũng xem như phúc trời ban cho, đáng tiếc bà ta cũng chiếm được chút lợi gì.

Phan Triết thầm đồng ý cười khổ gật đầu:

- Chỉ hy vọng tình hình sẽ không nghiêm trọng hơn.

- Chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng thêm mà thôi.

Tào Chỉ Lam lắc đầu, nàng lập tức phát hiện ra thứ gì đó, không nhịn được lại hô khẽ một tiếng, trên mặt đầy vẻ kinh dị.

Ba Võ Giả bên cạnh Phan Triết lần lượt đến từ Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia, ba người này giống hắn, cũng may mắn sống sót dưới thí luyện linh hồn của Thạch Nham.

Lúc này, ba Võ Giả này mặt mày sợ sệt, hình như bị lực lượng nào đó lôi kéo, bị mạnh mẽ kéo đi ra.

Thân thể bọn họ chầm chậm bay lên không, rất nhanh thoát ra khỏi khu vực kết giới linh hồn, xuất hiện trên hư không trước mặt Thạch Nham.

Dưới ánh mắt chăm chú của đám người Tào Chỉ lam, Cổ Linh Lung, Phan Triết, Hoa Mãnh, chỉ thấy Thạch Nham cười nhạt rồi giơ ngón tay chỉ về hướng ba Võ Giả đang bị lực lượng nào đó giam cầm nhỏ giọng quát:

- Nổ!

"Bùm bùm bùm!"

Ba tiếng vang xương sọ nổ tung, bỗng từ trên đầu ba Võ Giả đang trôi nổi giữa trời truyền tới.

Ba Võ Giả cảnh giới Địa Vị đang hoảng hốt lo sợ nháy mắt bị cắt mất sinh cơ. Thất khổng đổ máu, xương sọ bị nứt ra, máu tươi từ đỉnh đầu bắn tung tóe chết thảm ngay tại chỗ.

Cổ Tiêu, Vu Cầm giận tím mặt, đằng đằng sát khí.

- Đây chỉ mới là bắt đầu.

Thạch Nham bình tĩnh quay đầu. Từ xa nhìn về phía bọn người Cổ Linh Lung, Hoa Mãnh ở sau kết giới, hắn nhếch mép cười lạnh một cách tàn nhẫn rồi chìa tay chỉ ra xa.

Đột nhiên, hai nữ nhân Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tình cảm thấy một luồng lực lượng trói buộc toàn thân, không tự chủ phi thân bay lên.

Tào Chỉ Lam, Hoa Mãnh, Hoàng Nam và Hà Thanh Mạn sợ hãi biến sắc, ngơ ngác nhìn hai nữ nhân chầm chậm bay lên không.

Cái chết thảm của ba Võ Giả khiến bọn người Tào Chỉ Lam hiểu được tiếp theo có thể sẽ xảy ra cuộc thảm sát, lại nhìn nụ cười lạnh lùng của Thạch Nham, trong lòng người nào cũng thấy lạnh lẽo, cảm thấy toàn thân không còn sức lực.

- Đừng!

Hà Thanh Mạn khổ sở van xin:

- Thạch Nham, đừng mà! Ta biết ngươi có thể nhìn thấy chúng ta, buông tay đi, đừng giết các nàng!

Thạch Nham không chút động lòng, ánh mắt lạnh lùng vô tình.

Thân thể yêu kiều của Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh run rẩy, không kềm được nỗi sợ hãi trong lòng, trơ mắt nhìn Thạch Nham càng lúc càng gần, dần dần xuất hiện suy nghĩ vô lực tuyệt vọng.

- Tiểu Linh Lung!

- Tình Nhi!

Cổ Tiêu, Vu Cầm trợn mắt hết cỡ, cuối cùng trở nên hoảng loạn, không nhịn được kinh hô lên.

- Ba tên vừa giết kia có thể thân phận quả thực không đủ nặng, ta nghĩ hai người này chắc là cũng đủ rồi.

Vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt, nhìn Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh nhẹ nhàng lắc đầu thản nhiên nói:

- Đáng tiếc, chưa kịp giao lưu với các ngươi...

- Tiểu tử, ngươi thắng rồi!

Cổ Tiêu chán nản thở dài, kiếm khí sắc bén toàn thân trong nháy mắt biến mất vô hình.

Khuôn mặt trắng trẻo bóng láng của Vu Cầm khẽ run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn lại đầy nếp nhăn, hồi phục lại bộ dạng già nua bảy tám mươi tuổi.

Nhưng vẻ mặt hiền hậu lại không giả trang được nữa.

Vu Cầm giận dữ nhìn Thạch Nham quát lên:

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?

- Muốn thế nào sao?

Thạch Nham nghiêm túc nghĩ ngợi trong chốc lát, bỗng lắc lắc đầu:

- Ta vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng mà, các ngươi nếu có thể thành thật an phận lại, ta nghĩ bọn họ chắc là vẫn có thể sống tiếp.

Trong mắt Cổ Tiêu, Vũ Nhu tràn đầy tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Bọn họ không phải không muốn cứu Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh nhưng Thạch Nham không động đậy, Đế Sơn cũng không có biểu hiện gì, cũng không hề bộc lộ một tý lực lượng nào.

Điều này nói rõ, kẻ mang Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh ra ngoài là người khác!

Cổ Tiêu, Vu Cầm đều là cao thủ Thần cảnh, hai người cũng đang âm thầm cảm ứng nhưng vẫn không phát hiện được khí tức của người đang ẩn núp.

Điều này làm hai người âm thầm kinh hãi, hơn nữa lại không biết người đang ẩn nấp có hạ cấm chế gì trên người Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh hay không, cho nên mới không dám mạo hiểm, chỉ có thể dưới sự uy hiếp của Thạch Nham mà chịu thua không cam tâm.

- Chúng ta sẽ không động thủ nữa.

Sắc mặt Cổ Tiêu khó coi cam đoan.

Vu Cầm bất đắc dĩ gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Vậy là đúng rồi.

Thạch Nham ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười, phất phất tay về phía sau chỗ nào đó ra hiệu cho ai đó mang hai mỹ nữ như hoa tựa ngọc về lại chỗ cũ.

Dưới ánh mắt chăm chú của Cổ Tiêu, Vu Cầm, Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh giống như tượng gỗ chầm chậm di chuyển về phía sau rồi đột nhiên biến mất một cách kỳ dị.

Cổ Tiêu, Vu Cầm lại biến sắc, sự cảnh giác trong mắt càng gia tăng.

- Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ.

Chờ hai nữ nhân kia trở lại tiểu lâu, Thạch Nham mới thong thả chắp tay lần nữa, vẫn thái độ cung kính như trước:

- Mời hai vị tiền bối an tọa.

Nói là mời ngồi, nhưng không có cái ghế nào.

Trong lòng Cổ Tiêu, Vu Cầm hừ lạnh một tiếng liền ngồi xếp bằng xuống mặt đất cứng, sắc mặt oán giận lạnh lùng nhìn Thạch Nham, không biết rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.

- Chúng ta nói chuyện bồi thường đi.

Thạch Nham mỉm cười nói.