Sát Thần

Chương 229




- Cái tên ngươi, làm ta sợ muốn chết.

Lý Phượng Nhi thè lưỡi, lộ ra biểu cảm tâm phiến tệ quán

- Xì, ngay cả Ngũ Sắc Thần Quang mà ngươi cũng có thể né, quả nhiên không phải người bình thường.

Nét mặt Dương Mộ cũng nhẹ nhõm, từ xa nháy mắt tới Thạch Nham, ý bảo Thạch Nham tìm cơ hội lui vào Vẫn Thạch trận.

"Vù vù vù!"

Tiếng rít chói tai, lại một lần nữa truyền đến.

Ngũ Sắc Thần Quang bị Thạch Nham tránh được đã quay trở lại, thế mà sau khi nghiền nát một tòa cung điện đằng sau lại từ phía sau Thạch Nham phóng tới.

- Ngươi không tránh nữa? Là thật sao?

Khóe miệng Tào Chỉ Lam có thêm nụ cười châm biếm

- Cho ta thấy dũng khí của ngươi đi.

- Tiểu Nham tử, đừng bị nàng kích động, Ngũ Sắc Thần Quang này do năm loại lực lượng thuộc tính khác nhau hợp thành, cho dù là Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp bình thường, sợ là cũng khó mà ứng phó được, không được lỗ mãng nha.

Dương Mộ quát.

Dương Kỳ, Dương Tuyết cũng đều khuyên ngăn.

Thạch Nham lại nhắm mắt lại.

Ngũ Sắc Thần Quang đã đi qua nhưng quay lại mang theo dao động năng lượng như hủy thiên diệt địa, từ phía sau Thạch Nham đánh tới.

"Ầm!"

Từng đoàn hỏa viêm, liên tục không ngừng từ thân thể Thạch Nham bay ra.

Hỏa viêm lực cực nóng của Địa tâm hỏa, nháy mắt đã biến khu vực phía sau Thạch Nham thành hải dương hỏa viêm, bên trong không khí truyền ra tiếng nổ mạnh "Bùm bùm", ngay bên trong hỏa viêm, lực lượng cực nóng cuồn cuộn có thể đốt cháy vạn vật bắt đầu khởi động.

Ngũ Sắc Thần Quang, liền rơi vào trong biển lửa do hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm tụ tập tạo thành.

"Xuy xuy xuy xuy!"

Bên trong biển lửa, phát ra tiếng vang kỳ dị, Ngũ Sắc Thần Quang ở biển lửa bên trong lại bị hỏa viêm lực đốt cháy.

Ánh sáng năm loại nhan sắc phát ra trong biển lửa, năng lượng của Ngũ Sắc Thần Quang bị biển lửa đốt cháy rất nhanh, lực lượng bị suy yếu nhanh chóng.

Địa tâm hỏa vạn năm lúc này đã được coi là Thiên hỏa, lực lượng của Thiên hỏa là kinh thiên động địa, có thể đốt cháy vạn vật.

Biển lửa do hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa tạo thành cũng mang theo thuộc tính của Thiên hỏa, viêm lực cực nóng kia đủ để đốt cháy vạn vật thành tro bụi.

Năng lượng thuộc tính khác nhau cũng không thể ngoại lệ.

Ngũ Sắc Thần Quang, rơi vào biển lửa rồi cứ bị hỏa viêm lực hóa thành tro tàn nhanh như vậy, chỉ để lại khói bụi ngũ sắc hơi sáng lạn.

- Ta nói rồi, ta sẽ không tránh nữa.

Thạch Nham rốt cuộc mở hai mắt, lạnh lùng nhìn Tào Chỉ Lam

- Bên trong Ngũ Sắc Thần Quang tinh thần lạc ấn của ngươi, tinh thần ý niệm ngươi có thể tập trung ta, dù sau đó bất luận ta tránh né thế nào, đều sẽ bị Ngũ Sắc Thần Quang của ngươi đuổi theo bám riết không buông, cho nên ta không hề tránh.

- Sao ngươi có thể cảm ứng được tinh thần ý niệm của ta?

Đôi mắt đẹp của Tào Chỉ Lam liện tục lóe tia sáng kỳ dị

- Chỉ có Võ Giả cảnh giới Niết Bàn hình thành thức hải mới có thể thông qua thức hải, cảm ứng được tinh thần tập trung của ta. Tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, làm sao có thể nhận thấy được tinh thần tập trung của ta? Ta không thể hiểu được.

- Chuyện ngươi không rõ còn nhiều.

Đôi mắt đỏ thẩm của Thạch Nham hiện lên vẻ châm chọc khinh thường, chợt khẽ quát một tiếng:

- Phản sát!

Ba ảo ảnh yêu ma thật lớn từ bên ngoài cung điện bay vút vào, đột nhiên xuất hiện ở giữa đám Võ Giả truy sát kia, cùng lúc đó tinh thần ý thức của Thạch Nham ngưng tụ thành tinh thần phong bạo, kèm theo các loại cảm xúc tiêu cực lên bên trên, tinh thần phong bạo bắt đầu tàn sát tới chỗ đám người tập trung đông nhất.

Võ Giả cảnh giới Niết Bàn thức hải chưa thành, chỉ có thể dùng tinh thần lực, không thể hình thành công kích nhằm vào linh hồn.

Nhưng mà, Thạch Nham lại nhờ vào Tụ hồn châu, sớm trước một bước hình thành thức hải một cách kỳ diệu. Nhờ vào thức hải mà lúc trước hắn nhìn thấu tinh thần tập trung cực nhỏ của Tào Chỉ Lam, hiện tại lại bắt đầu lợi dụng tinh thần lực công kích để bắn phá những kẻ truy sát.

Chuyện hình thành thức hải, có nghĩa trên việc tiến hóa linh hồn thì Thạch Nham đã thành công hơn so với tất cả mọi người nơi này!

Có được thức hải, năng lực tinh thần cảm ứng của Thạch Nham có mặt khắp nơi, có thể dùng tinh thần công kích để tiến hành tập sát nhằm vào bất cứ linh hồn nào!

Thức hải vẫn chưa hề được vận dụng, lần này thừa dịp công kích của tinh thần phong bạo, đột nhiên bùng nổ ra!

Nơi tinh thần phong bạo đi qua, những kẻ truy sát mặt đỏ tai hồng, vốn không biết chính mình là ai, giơ lên thần binh lợi khí trong tay xuống tay tới đồng bạn bên cạnh.

Từng vòng tinh thần phong bạo, ảnh hưởng mười mấy kẻ truy sát, làm cho thần chí những kẻ truy sát thác loạn, tẩu hỏa nhập ma.

Thừa thời cơ này, Thạch Nham dùng tinh thần khống chế ba ảo ảnh yêu ma kia chỉ do lực lượng tiêu cực ngưng tụ thành, ở trong này di chuyển bay vút đi, xuyên qua thân thể những tên Võ Giả đó.

Mỗi khi một ảo ảnh yêu ma xuyên qua thân thể một người, thì sinh cơ của người nọ sẽ lập tức bị cắt đứt đột tử ngay tại chỗ.

Thạch Nham đột nhiên ở tại chỗ khoanh chân ngồi xuống.

Một bên dùng tinh thần khống chế ba ảo ảnh yêu ma thật lớn, một bên không ngừng tụ tập tinh thần ý thức kèm theo cảm xúc tiêu cực, tạo thành tinh thần phong bạo có thể khiến cho người ta mất đi lý trí, liên tục ảnh hưởng người bên địch giao chiến, khiến cho một đám những kẻ truy sát bắt đầu điên cuồng.

- Thần thức! Đây là thần thức!

Linh Thần Võ Hồn của Tào Chỉ Lam sau khi cảm ứng một hồi, rốt cuộc đã biết được đó là cái gì, nàng không nhịn được khẽ kêu lên, vẻ mặt kinh hãi.

- Cái gì?

Sắc mặt Cổ Linh Lung đại biến, lắc lắc đầu không dám tin

Thạch Nham- Tu vi tiểu tử này rõ ràng chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, làm sao có khả năng có được thức hải?

Tào Chỉ Lam vẫn chưa trả lời, cũng bắt chước Thạch Nham ngồi xuống, Huyễn Không giới trên tay chợt lóe lên tia sáng, một cái trống trận da đỏ hiện lên trong lòng bàn tay nàng.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Tào Chỉ Lam đối diện Thạch Nham, đôi chân đẹp dài thẳng, hai tay trắng thuần đang gõ từng cái lên trống trận kia.

Tiếng trống trận, hình như có lực lượng thần bí có thể làm hỗn loạn thần thức, một tiếng trống trận vang lên giống như cái dùi đâm mạnh vào trong đầu Thạch Nham, chui vào bên trong thức hải của Thạch Nham, khiến hắn không thể ngưng luyện tinh thần ý thức lại tạo thành công kích.

Trống trận này rõ ràng là chuyên môn nhằm vào thức hải của Võ Giả cảnh giới Niết Bàn.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Tiếng trống kỳ dị, vang vọng trong đây, một đám Võ Giả bị tinh thần phong bạo của Thạch Nham ảnh hưởng mà trở nên điên cuồng, khi tiếng trống vang lên ánh mắt dần dần khôi phục thanh tỉnh, chậm rãi tỉnh táo lại. Thạch Nham biến sắc, bỗng chốc đứng lên, gật đầu về phía Dương Mộ:

- Lui.

Ba ảo ảnh yêu ma do lực lượng tiêu cực ngưng tụ thanh, bởi vì thức hải Thạch Nham hỗn loạn, mà biến thành hơi mất đi khống chế, bắt đầu phân tách thành từng luồng khí trắng mờ quấn tới đám người Cổ Linh Lung.

Tinh thần phong bạo mất đi hiệu lực, ngay cả ảo ảnh yêu ma do lực lượng tiêu cực ngưng tụ thành cũng khó có thể khống chế tốt, đồng thời cảm giác mỏi mệt bên trong thân thể hắn cũng càng lúc càng nặng hơn, lực cắn trả của Bạo Tẩu nhị trùng thiên hình như đã bắt đầu lặng lẽ phát tác.

Dưới tình hình này, Thạch Nham quyết định thật nhanh, biết chiến tiếp sợ là sẽ bị đối phương giết chết.

- Lui!

Dương Mộ quát trầm, bả vai va chạm, mang Dương Kỳ lui vào Vẫn Thạch trận.

Hắn sợ Dương Kỳ lại ngẩn người, trước tiên mang hắn tiến vào trong, sau đó mới kêu đám người Lý Phượng Nhi cách đó không xa:

- Đi thôi!

Cảm thụ được cảm giác mỏi mệt bên trong thân thể tràn ra mạnh mẽ như thủy triều, Thạch Nham cũng không dám cậy mạnh, vội vàng rút lui ra phía sau.

Một thân ảnh thân uyển chuyển bận áo giáp màu lửa đỏ, bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Thạch Nham hơi hơi sửng sốt, bỗng phát hiện thân ảnh xinh đẹp kia chính là Hà Thanh Mạn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Mạn lạnh lùng, thi triển ra võ kỹ sắc bén, giao chiến một chỗ với Dương Tuyết.

Khi Dương Mộ hét to lên một tiếng, Hà Thanh Mạn hừ lạnh một tiếng động tác càng sắc bén hơn, bộ dáng như phải lưu lại Dương Tuyết.

- Muốn chết!

Thạch Nham vừa vặn lui nhanh đến hướng Dương Tuyết, nhìn thấy rõ động tác sắc bén trên tay Hà Thanh Mạn, hừ lạnh một tiếng, nâng tay lên, Tinh Nguyên ngưng luyện tạo thành Sinh Ấn bỗng nhiên bắn ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hà Thanh Mạn đang tập trung giao chiến với Dương Tuyết, thình lình phát hiện phía sau truyền đến dao động mạnh mẽ, sắc mặt khẽ biến quay đầu liền phát hiện Sinh Ấn của Thạch Nham đánh tới.

Trên khuôn mặt kiều mỵ của Hà Thanh Mạn hiện ra một biểu tình kỳ quái, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thạch Nham, đột nhiên bứt ra khỏi Dương Tuyết thối lui đến bên kia.

Dương Tuyết vẫn giao thủ với nàng, thấy rõ có cơ hội tốt, lại thật khác thường không có hạ sát thủ, ngược lại đột nhiên lui vào Vẫn Thạch trận.

Thạch Nham ngạc nhiên.

Dương Tuyết rõ ràng buông tha, nếu nàng không vội lui vào Vẫn Thạch trận, mà đánh ngược lại Hà Thanh Mạn đang bận né tránh Sinh Ấn đánh tới, tuyệt đối ngăn không được một kích sau đó.

- Thật nhiều chuyện!

Dáng người nổi bật của Hà Thanh Mạn như gió thoáng qua, né qua Sinh Ấn của Thạch Nham, nhỏ giọng khẽ mắng một câu.

Thạch Nham sửng sốt.

Nhìn chằm chằm vào hai mắt Hà Thanh Mạn, nhớ lại hành động khác thường của Dương Tuyết trước đó, Thạch Nham bỗng nhiên hiểu ra.

Hai nữ nhân này, hóa ra là vẫn đang diễn trò!

Hai người nhìn như đấu đá kịch liệt, kỳ thật chưa từng hạ sát thủ, chỉ ở trước mặt mọi người làm làm bộ dáng mà thôi.

Thạch Nham hiểu ra, nhưng sắc mặt lãnh khốc, lạnh lùng nói:

- Cút ngay!

Thi triển ra Ô Quang Thuẫn, thân thể thạch hóa, Thạch Nham giống như lợi kiếm xẹt qua bên cạnh Hà Thanh Mạn bên, nhanh chóng chạy tới Vẫn Thạch trận.

Hà Thanh Mạn nâng tay, từng luồng tinh quang sắc bén, từ bên trong năm ngón tay nàng cùng bắn lên phía sau lưng Thạch Nham.

Tinh quang nhìn như sắc bén, nhưng bắn lên người hắn lại không có lực lượng tập kích quá mạnh mẽ, nếu không phải Thạch Nham chủ động phá vỡ Ô Quang Thuẫn thì một kích này của Hà Thanh Mạn, ngay cả Ô Quang Thuẫn đơn nhất của hắn cũng không thể phá vỡ.

Nữ nhân này, xem như là có chút nhân tình.

Qua một kích này, rốt cuộc Thạch Nham khẳng định Hà Thanh Mạn tuy rằng cũng đến Chiến Trường Thâm Uyên này, nhưng mục đích không giống với đám Tà Khôi, cũng không phải thật sự muốn giết bọn hắn.

Thân ảnh Thạch Nham bỗng lóe lên rồi biến mất ở chỗ đám mây bụi dày đặc nhất, Dương Mộ cười lớn một tiếng, cuối cùng lách mình đi.

Sắc mặt đám người Phan Triết khó coi, cùng những Võ Giả truy sát muốn đi vào Vẫn Thạch trận.

- Trước tiên đừng đuổi theo!

Tào Chỉ Lam khoang chân ngồi tại chỗ, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu, giải thích nói:

- Nơi đó có trận pháp, khá hung hiểm, người Dương gia có thể tiến ra tiến vào bình yên vô sự, là bởi vì bọn họ đã phá giải trận pháp kia. Nhưng các ngươi mạo muội tiến vào, tắc sẽ bị trận pháp công kích.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Cổ Linh Lung nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói:

- Chẳng lẽ mặc kệ không đuổi sao? Hừ, ta còn tưởng cô lợi hại lắm chứ, không phải cũng không làm gì được tiểu tử Thạch Nham kia sao? Còn nói giao cho cô đối phó, ta không nên tin tưởng cô, nếu là ta lên nhất định có thể giết hắn!

- Cổ tiểu muội, muội đã có lòng tin, vậy kia lần sau ta đưa hắn cho muội trước là được.

Tào Chỉ Lam cũng không tức giận, cười nhạt, nói:

- Nhưng bây giờ, mọi người đều an phận chút, chờ ta phá giải trận pháp kia cho các ngươi trước đã được không?

Mọi người trầm mặc, đều gật đầu đồng ý.