Sát Thần

Chương 209




Trong Thần sơn của Dương gia.

Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên ngồi xếp bằng đối mặt nhau, giữa hai người, Tụ hồn châu tinh quang phát ra tứ phía, từng tia lực lượng linh hồn tinh khiết xuôi theo cánh tay đến cổ một đường chảy vào trong não vực của hai người.

Trong Tụ Hồn châu, lực lượng linh hồn như dòng suối chảy đang giảm đi từng chút từng tí.

Thời gian trôi qua như cái chớp mắt, nửa năm đã qua.

Thạch Nham nín thở ngưng thần, trong đầu không biết từ lúc nào cũng đã sáng lên rực rỡ.

Dao động linh hồn cực kì mạnh mẽ từ bên trong não vực hắn truyền ra, từ từ khuyếch tán ra toàn bộ thạch thất.

Đã đến thời khắc mấu chốt.

Nửa năm qua, dựa theo phương pháp của Huyền Băng Hàn Diễm, hắn vẫn liên tục hấp thu lực lượng linh hồn trong Tụ Hồn châu, làm cho tinh thần lực của hắn vô cùng hùng hậu, năng lực tinh thần cảm ứng thậm chí có thể bao trùm phạm vi trăm dặm, khiến hắn biết rõ từng động tĩnh nhỏ trong phạm vi trăm dặm này.

Tinh thần lực được lực lượng linh hồn rót vào đã gia tăng lên vài chục lần, mức độ gia tăng cho đến hôm nay vẫn chưa giảm bớt.

Tinh thần lực tăng lên đột ngột, Thạch Nham chưa từng dừng lại vẫn liên tục chăm chỉ ngưng luyện tinh thần lực, dung hợp một ngàn luồng tinh thần lực theo quy luật đặc biệt thành một. Bên trong não vực của hắn, tinh thần lực giống như có hơn chục vạn sợi dây nhỏ, dưới sự không chế tinh thần của hắn, hơn chục vạn sợi tinh thần lực này, một ngàn sợi quấn lại với một ngàn sợi.

Hôm nay tinh thần lực trong đầu hắn sau khi hợp lại với nhau lần nữa dần dần biến thành mấy trăm sợi.

Sau khi mấy trăm sợi do tinh thần hợp lại dưới sự khống chế tinh thần hắn được đưa vào linh hồn lạc ấn. Sau khi đột nhiên có thêm linh hồn lạc ấn của hắn thì tinh thần lực vốn hơi thô to đột nhiên co rút lại cực nhanh!

Thạch Nham nhìn thấy rõ bên tinh thần lực bên trong não vực của mình đột nhiên phát sinh dị biến.

Từng luồng tinh thần lực lấp lánh dị quang, hào quang sáng chói, hắn nhìn thấy mỗi một luồng tinh thần lực đều từ từ co rút nhỏ lại, bên trong mỗi một luồng tinh thần lực đều có đầy tinh thần lạc ấn của hắn, có một từng đoạn nhân sinh kinh lịch và thể ngộ của hắn mấy năm nay.

Tinh thần chìm vào bên trong một luồng tinh thần lực âm thầm tìm hiểu kỹ, tựa như như đang xem phim, có thể nhìn thấy cảnh chính bản thân mình trong một khoảng thời gian nào đó.

Quá khứ tựa như ở trong đó được quay lại.

Từng luồng tinh thần lực khắc sâu kinh lịch nhân sinh của hắn, tựa như biến thành một đoạn phim thu nhỏ của cuộc đời hắn.

Trong quá trình này, linh hồn hắn dường như đã được thăng hoa, đắm chìm vào giữa những lực lượng tinh thần lực đó.

Vào khoảng khắc này.

Từng luồng điện quang từ bên trong những lực lượng tinh thần kia bắn ra, tinh thần lực dần dần trở nên không thể cảm ứng được rõ nữa.

Một loại năng lượng dao động kì dị bắt đầu từ bên trong lan ra, một loại biến hóa thần bí đang lặng lẽ không ngừng phát sinh ở bên trong.

Thạch Nham đột nhiên cảm thấy mình giống như có thêm vô số con mắt! Lại giống như có thêm nhiều linh hồn!

Cảm giác kì diệu bỗng nhiên xuất hiện trong lòng, hắn vẫn chưa kịp nhận ra thì những lực lượng tinh thần đó nhanh chóng ngưng tụ dung hợp lại với nhau.

Trong não vực, từng luồng Tinh Nguyên lực từ từ dung hợp lại thành một hải dương tinh thần.

Thức hải!

Từng tia thần thức tụ lại với nhau trong đầu hắn, tạo thành một thần thức hải dương đại khái cỡ hạt gạo rộng một mét vuông trong tri giác hắn.

Tinh thần nội thị, hắn có thể nhìn thấy được thức hải nho nhỏ này, ở trong đầu hắn tràn ngập dao động sinh mệnh mãnh liệt, bên trong thức hải đã khắc sâu toàn bộ kí ức của linh hồn hắn.

Ý nghĩ biến hóa, hắn có thể ở bên trong thức hải nhìn thấy mỗi một đoạn kinh lịch quá khứ của mình.

Chỉ cần hắn muốn xem, thức hải liền sẽ biến thành màn ảnh, giống như chiếu phim, thể hiện từng câu chuyện cũ của hắn ở trong đó một cách rõ ràng.

Trong thức hải, có tất cả nhân sinh của hắn, có lạc ấn sinh mệnh của hắn, giống như là sự thăng hoa của linh hồn hắn!

Dần dần, trong não vực hắn đã không còn ánh sáng lấp lánh, tất cả dường như chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Tụ hồn châu trong lúc bất tri bất giác đã ngừng lóe ra ánh sáng, không biết từ lúc nào bên trong Tụ hồn châu đã không còn chút lực lượng linh hồn nào.

Lực lượng linh hồn tinh khiết do mấy vạn hồn phách rèn luyện tạo thành, trải qua một khoảng thời gian bị hai người hấp thu đã không còn lại chút gì.

Thạch Nham bỗng mở hai mắt ra.

Tâm niệm khẽ động, thức hải tạo thành một dao động kỳ dị, thần thức phóng ra ngoài nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.

Nơi thần thức đi qua, lấy Thần sơn làm trung tâm, cỏ cây yêu thú, một đống cung điện, rất nhiều võ giả của Dương gia ở phụ cận, đủ loại cảnh tượng lần lượt chiếu vào trong thức hải.

Thức hải nhỏ bé, chia thành vô số hình ảnh, mỗi một hình ảnh đều hiện lên cảnh tượng tương ứng với bên ngoài.

Thạch Nham ngạc nhiên, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.

Thần thức phóng ra ngoài trong chớp mắt như vậy và sự biến hóa của thức hải, khiến cho hắn có cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Thần thức mà hắn phóng ra giống như là cái máy ảnh, vệ tinh không nhìn thấy không sờ được, thu lại toàn bộ cảnh tượng ở phụ cận, mà thức hải lại giống như màn hình lần lượt chiếu rõ những cảnh tượng đó, ngay cả đường vân hoa lá cũng đều nhìn thấy rõ.

Khóe miệng hiện lên nụ cười kỳ quái, Thạch Nham ngồi trên giường đá, ánh mắt thì lóe sáng.

Tu luyện võ đạo, sau khi thức hải hình thành thế mà lại có tác dụng kì diệu như thế thật quả là ngoài dự đoán của hắn.

Trước đây hắn cũng biết Võ Giả cảnh giới Niết Bàn có thể thông qua thần thức để cảm ứng nhất cử nhất động xung quanh, nhưng mà hắn cho rằng cái cảm giác đó chắc cũng giống như nhắm mắt sờ mó đồ vật, sẽ không rõ ràng chính xác bao nhiêu.

Nhưng mà, hiện giờ hắn cũng hình thành thức hải có được thần thức, lần đầu tìm hiểu đã có cảm xúc xúc động khó diễn tả.

Hắn tin tưởng năng lực hiện tại của hắn, nếu hắn sinh ra ở thế giới kia, hắn có thể được gọi là thần linh.

Người ở tại chỗ nhưng có thể thấy rõ động tĩnh nhỏ ở cách trăm dặm, có thể quan sát thấy rõ mọi thứ, đây quả là có thể so với vệ tinh ở thế giới đó.

Còn không chỉ đơn giản như thế!

Thức hải lại biến hóa, từng luồng thần thức bỗng ngưng luyện tạo thành công kích, đâm mạnh lên vách tường óng ánh bên cạnh.

Trong không khí, thiên địa linh khí lượn lờ tạo thành sương mù trắng, rõ ràng bị một lực lượng nào đó không nhìn thấy nào đó đánh vào, giữa trung tâm sương mù trắng có một vùng chân không, tạo thành một chùm dao động lực lượng bắn mạnh ra ngoài.

"Phốc…"

Ba đợt thần thức công kích đánh lên vách tường óng ánh truyền ra tiếng va chạm có thể nghe thấy được.

Sắc mặt Thạch Nham vui vẻ, niềm vui trong mắt càng nhiều hơn.

Quả nhiên thần thức đã thành, có thể trực tiếp tiến hành linh hồn công kích địch nhân.

Thần thức và tinh thần lực không giống nhau, tuy rằng mắt thường đều không nhìn thấy được, nhưng thần thức có thể tạo thành linh hồn công kích cực kỳ mạnh mẽ.

Mềm, có thể như sợi tóc, cứng, lại có thể biến thành cương châm trực tiếp phá hoại linh hồn!

Thạch Nham ngồi yên trên giường đá, khóe miệng cười khẽ, không ngừng vận dụng thần thức và lực lượng của thức hải tạo các biến hóa mà hắn biết, thử nghiệm từng lần một.

- Chúc mừng ngươi, ngươi đã hình thành thức hải, có được thần thức.

Trong chiếc nhẫn truyền ra ý niệm của Hàn Băng Hỏa Diễm.

- Nhưng mà hình như ngươi đã chia sẻ toàn bộ lực lượng linh hồn trong Tụ hồn châu cho ngươi và nữ nhân của ngươi rồi! Một ohần ngươi đã đáp ưng cho ta làm sao bây giờ?

Thạch Nham cười khổ

- Thật xin lỗi, trong lúc tu luyện ta không nhớ chuyện này. Vô tình là lực lượng linh hồn bị chúng ta dùng hết rồi. Chuyện này, ngươi không phải nói ta dùng không bao nhiêu lực lượng linh hồn sao? Tại sao lại dùng nhiều như vậy?

- Ngươi dùng hết sáu thành, nữ nhân kia dùng bốn thành.

Huyền Băng Hàn Diễm suy nghĩ một chút, nói:

- Tiềm lực của ngươi lớn, dùng nhiều hơn lực lượng linh hồn so với ta tưởng tượng, ta vốn nghĩ rằng ngươi nhiều nhất chỉ cần ba thành là đủ. Nhưng không có đoán được ngươi hấp thu hết sáu thành lực lượng linh hồn, làm cho thức hải của ngươi mở rộng đến thế, thức hải hiện giờ của ngươi không những hình thành mà còn có được không ít lực lượng thần thức, đều do ngươi hấp thu hết sáu thành. Mà nữ nhân kia của ngươi tu vi cao hơn ngươi, trong đầu nàng ta cũng rắc rối quái dị, lại hấp thu hết bốn thành, ta thật sự đã thiệt thòi nặng.

- Việc này, ngươi không phải đã từng nói, máu của ta có thể khiến cho Tụ hồn châu lại khôi phục năng lực hấp thu linh hồn sao.

Thạch Nham cũng có chút xấu hổ

- Như vầy đi, chờ Tụ hồn châu khôi phục ta, ta sẽ tiếp tục tập hợp lực lượng linh hồn, lần sau ta sẽ chia lực lượng linh hồn chia cho ngươi, như vậy được chứ!

- Ừm, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Huyền Băng Hàn Diễm cũng đành chịu

- Đã như vậy ta còn có cách gì, hy vọng ngươi nhớ kỹ giao ước của chúng ta là tốt rồi.

Thạch Nham gật đầu, một lời đáp ứng.

- Nữ nhân của ngươi đã sắp tỉnh lại.

Huyền Băng Hàn Diễm truyền tin. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong lòng Thạch Nham vui mừng, lập tức ngừng câu thông với Huyền Băng Hàn Diễm, ngưng thần nhìn về Hạ Tâm Nghiên.

Lông mày khẽ giât giật, đôi mi dài rung nhẹ, đôi môi đỏ mộng khẽ nhúc nhích, tựa như sắp từ trong mộng tỉnh lại.

Thạch Nham vẻ mặt chăm chú, thế mà trong lòng có chút khẩn trương.

Dần dần dao động linh hồn trên người Hạ Tâm Nghiên dần dần khôi phục ổn định, khuôn mặt mềm mại yêu kiều của nàng cũng từ từ trở nên hồng hào.

Dù là lúc này, nàng vẫn ung dung xinh đẹp lộng lẫy, trên thân người thoát ra một khí tức trang nhã, uy nghiêm không thể xâm phạm.

Nhìn phong thái của nàng ấy, ánh mắt Thạch Nham dịu dàng, khóe miệng cũng tràn đầy nụ cười.

Không biết trải qua bao lâu Hạ Tâm Nghiên cuối cùng từ từ mở hai mắt, đôi mắt sáng mê hoặc lòng người, lấp lánh như sao trời, sâu sắc biển lớn, cứ lẳng lặng nhìn chằm Thạch Nham.

- Lại nhìn thấy ngươi, thật tốt!

Khóe miệng nàng ấy vẽ ra đường cong tao nhã, hé miệng cười, nhẹ giọng nói.

- Tâm Nghiên, nàng không sao rồi.

Thạch Nham hít sâu một hơi, trên mặt vẫn còn nụ cười dịu dàng, bước xuống giường, chìa tay về hướng Hạ Tâm Nghiên nói:

- Bước xuống tản bộ xem thử có gì khác thường không, không để lại tai họa gì mới tốt.

Hạ Tâm Nghiên cười lên thật đẹp, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại nghe theo vươn tay ngọc ra mặc cho Thạch Nham nắm lấy, từ trên giường đá bước xuống.

Thân người hoàn mỹ, dáng vẻ thướt tha bước đi được mấy bước bên trong thạch thất, trên gương mặt xinh đẹp đầy tiếu ý dịu dàng nói:

- Ta chẳng những không sao, còn bước vào cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên.

Thạch Nham ngạc nhiên, lập tức kinh hỉ nói:

- Chúc mừng nàng.

Hạ Tâm Nghiên nghẹ nhàng gật đầu, cười như không cười nhìn chằm chằm vào hắn : "Ước định giữa chúng ta vẫn còn, trước khi ngươi chưa đánh bại ta, hãy thành thật lại cho ta…

Nói xong, nàng rút ngọc thủ đang bị Thạch Nham nắm về, khẽ dương mày khiêu khích nói:

- Ngươi phải nỗ lực nha, không nỗ lực, ta sẽ không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì….

- Yên tâm, nàng sẽ không đợi lâu đâu.

Thạch Nham há miệng cười to, mặt đầy tự tin

- Không bao lâu nữa, ta sẽ vượt qua nàng!

- Khoác lác.

Hạ Tâm Nghiên nhếch miệng, khẽ cười nói:

- Đừng chỉ nói khoác suông, hãy sớm chứng minh cho ta thấy đi.

- Ta sẽ!