Sát Thần Chí Tôn

Chương 457




Lúc nói đến đây, thanh âm của Diệp Trọng Lâu vậy mà hơi có chút run rẩy. Trước kia Giang Trần một mực nói cho hắn biết, khi còn bé hắn từng gặp được một thế ngoại cao nhân, cùng hắn ở chung vài năm.

Cho nên, đối với Giang Trần hôm nay biểu hiện yêu nghiệt như vậy, lão gia tử cũng không có cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng giờ phút này, sự tình liên quan đến trùng kích Nguyên cảnh, lão gia tử thoáng cái không bình tĩnh rồi.

Nguyên cảnh a.

Đây chính là cảnh giới mà hắn trùng kích 60 năm cũng không thể tiến vào.

Đây là cảnh giới hắn rất có thể cả đời cũng không thể vượt qua.

Đây chính là cánh cửa có khả năng trở thành tiếc nuối chung thân của hắn.

Hai mắt không chuyển, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mặt mũi tràn đầy chờ mong. Nếu vị thế ngoại cao nhân kia nói lên sự tình Nguyên cảnh, vậy nhất định là kinh nghiệm rồi.

Bỗng nhiên tầm đó, Diệp Trọng Lâu phảng phất thấy được một cơ hội.

Phảng phất như người trong đêm tối bồi hồi vài thập niên, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng.

Kia sao có thể không làm hắn kích động?


Nhưng Giang Trần lại giả bộ như rất tự nhiên, nghĩ nghĩ mới nói:

- Vị tiền bối kia từng nói, Tiên cảnh nhập Nguyên, thật ra là ở trong Linh Hải, chắt lọc tinh hoa Linh lực, cô đọng Nguyên Anh. Cái gọi là Nguyên Anh, chính là tinh hoa Linh lực ngưng tụ thành thực chất, là Linh lực thăng hoa. Nguyên Anh Hóa Hình, hình thành các loại Pháp Tướng thần thông, đủ dời sông lấp biển.

Diệp Trọng Lâu gật gật đầu, những tin tức này, hắn cũng biết.

- Lúc ấy, vị tiền bối kia từng nói cho ta biết… Nguyên Anh hình thành, chỉ dựa vào luyện hóa tinh hoa Linh lực trong cơ thể, quá trình cô đọng sẽ thập phần gian nan, mười thì có chín, cuối cùng không cách nào hoàn thành. Còn chân chính cô đọng Nguyên Anh, không đơn thuần là dựa vào tinh luyện Linh Hải, còn phải tu luyện lực lượng tinh thần. Nguyên Anh không chỉ có chất, còn cần hữu thần. Nguyên Anh vô thần, nhiều nhất chỉ có thể coi là Giả Anh. Duy có lực lượng tinh thần, ngày ngày xem nghĩ, lúc nào cũng rèn luyện, mới có thể ở trong cơ thể ký kết ra Nguyên Anh chính thức. Khi hình thần kết hợp, trong nháy mắt vi diệu kia, Nguyên Anh tự thành.

Những lời này, mới là đồ vật hạch tâm, Giang Trần cố gắng dùng một loại khẩu khí thuật lại nói ra.

Nhưng mà, dù ngữ khí của Giang Trần tận lực bình thản, thế nhưng mà vào trong tai Diệp Trọng Lâu, lại không khác trống chiều chuông sớm, khiến người tỉnh ngộ, làm cho Diệp Trọng Lâu trong nháy mắt này, lâm vào hóa đá.

Phảng phất như Phật xướng đến từ Phật quốc, phảng phất Tiên âm đến từ cửu thiên, thoáng cái phá vỡ gông xiềng trong nội tâm, phá vỡ gông cùm xiềng xích ở phương diện ngộ đạo, bắn vào một đạo linh quang, rót vào trong đầu của hắn.

- Tinh luyện Linh Hải, tu luyện tâm thần. Nguyên Anh hữu thần, mới gọi Nguyên Anh. Nguyên Anh vô thần, chỉ tính toán Giả Anh... Lực lượng tinh thần, lực lượng tinh thần... Hình thần kết hợp, Nguyên Anh tự thành...

Những chữ này, như là ký tự thần kỳ, không ngừng cuốn vào trong đầu của hắn, không ngừng tan rã những chướng ngại nhận thức kia, không ngừng nhấc lên linh quang đốn ngộ ở trong đầu hắn.

- Đan Phi, ngươi thay lão phu tiễn Giang Trần tiểu hữu, lão phu muốn bế quan.

Đột nhiên hai mắt Diệp Trọng Lâu bắn ra tinh quang, phân phó Đan Phi, đồng thời đối với Giang Trần nói:

- Giang Trần tiểu hữu, lần này nếu lão phu thành công trùng kích Nguyên cảnh, ngươi có đầu công.

Giang Trần cười ha ha, hắn biết rõ, mình đề điểm, lão gia tử đã có chỗ lĩnh ngộ.

Trên thực tế, dùng nhãn lực của Giang Trần, cũng nhìn ra tu vi của lão gia tử, kỳ thật sớm đạt tới cấp độ có thể đột phá Nguyên cảnh.

Sở dĩ một mực chậm chạp không có đột phá, là vì không có lĩnh ngộ tinh túy của Nguyên cảnh, không có ý thức đến rèn luyện Tâm lực, mà đem trọng tâm đặt ở tinh luyện tinh hoa Linh lực.

Lực lượng tinh thần không có đạt tới yêu cầu, mặc dù có thể cô đọng thành Nguyên Anh, đó cũng là Giả Anh, sau đó sẽ sụp đổ, nhiều lắm là nửa bước Nguyên cảnh, hoàn toàn không thể tính toán bước vào Nguyên cảnh chính thức.

Chỉ có hình thần kết hợp, mới có thể chính thức ký kết Nguyên Anh.

Lời nói này, trong lòng Giang Trần tỉ mỉ tinh luyện qua, mỗi một câu, đều đánh trúng chỗ hiểm, đối với lão gia tử mà nói, tuyệt đối có thể nói là lời vàng ngọc, cảnh tỉnh nhân tâm.

- Tiểu tử cáo lui trước, chúc lão gia tử sớm ngày đột phá, nâng cao một bước, ha ha.


Giang Trần cởi mở cười cười, đi ra ngoài.

Đan Phi một mực ở bên cạnh phụng dưỡng, không có chen vào.

Lần trước dưới đêm trăng, sau khi Đan Phi và Giang Trần nói những lời kia, dưới cây hoa quế đứng nửa đêm, chẳng những không có làm rõ tâm sự, ngược lại càng lún càng sâu, có xu thế không cách nào kềm chế.

Bởi vậy hôm nay, Đan Phi như hờn dỗi, cố ý không nói một chữ, cũng cố ý không đi đáp lời cùng Giang Trần, thậm chí ánh mắt cũng cố ý trốn tránh Giang Trần.

Lại không nghĩ tới, tiểu tử Giang Trần ghê tởm kia, nói chuyện làm cho lão gia tử thất thố như vậy, chính miệng xưng hô hắn là "Giang Trần tiểu hữu", cái này ẩn ẩn có xu thế cùng lão gia tử ngang hàng luận giao.

Chuyện này để cho tâm tình của Đan Phi, thoáng cái trở nên càng thêm phức tạp.

Vốn muốn tranh một hơi, không để ý tới Giang Trần, nhưng thấy Giang Trần nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, hai chân cuối cùng vẫn bất tranh khí phóng ra, bước nhanh đuổi theo.

- Giang Trần, ngươi chờ một chút.

Đan Phi lôi cuốn lấy trận trận gió thơm, từ phía sau đuổi theo, thân ảnh xinh đẹp thướt tha, trên dung nhan tuyệt sắc, phảng phất có vài phần phiền muộn.

- Đan Phi tỷ, lão gia tử muốn bế quan, ngươi dừng bước a, hảo hảo chiếu ứng lão gia tử.

Đan Phi nhẹ cắn môi, nhìn Giang Trần, trong mắt xuân quang lưu chuyển, chỉ là nhìn như vậy, ánh mắt dần dần có chút mê ly.

- Giang Trần, ngươi cái Tiểu Ma Vương này, đến cùng còn có bao nhiêu bí mật?

Giống như nỉ non, giống như nói mớ.

Giang Trần cười khổ:


- Đan Phi tỷ, ta...

Bỗng nhiên Đan Phi khoát tay áo, thở dài:

- Ngươi không cần giải thích, ngươi giải thích, khẳng định sẽ lừa gạt ta. Giang Trần, ta tình nguyện ngươi không nói, cũng không muốn ngươi coi ta như ngoại nhân, cầm một ít râu ria đến qua loa tắc trách.

- Ách... Không thể tưởng được Giang Trần ta, ở trong nội tâm Đan Phi tỷ, lại là hình tượng như vậy?

Giang Trần tự giễu cười cười.

- Tốt rồi, sự tình lão gia tử bế quan, một khắc cũng không thể chậm trễ. Đan Phi tỷ, dừng bước a.

Giang Trần nói xong, vẫy vẫy tay, hai chân điểm một cái, đạp vào Kim Dực Kiếm Điểu, hóa thành một đạo kim quang, biến mất ở trước Thái Phó biệt viện.

Đan Phi buồn vô cớ, nhìn phương hướng Giang Trần biến mất, thật lâu không nói câu nào.

Trở lại Giang phủ, Giang Trần tiêu trừ tất cả tạp niệm trong nội tâm. Cách đại tuyển bạt, thời gian cũng không xa.

Giang Trần quyết định, trước đem Linh Dược lấy được lần này, lợi dụng một bộ phận.

Việc cấp bách, là để cho đại quân Kim Dực Kiếm Điểu, toàn bộ đạt được tăng lên, tấn thăng đến Linh phẩm.