Sát Thần Chí Tôn

Chương 384: C384: Thế cục lại biến dương chiêu phản công 2




- Cái gì?



Điền Thiệu chấn động.



Thế cục biến hóa, cũng không tránh khỏi quá kinh người a.



Dù một thời ba khắc không động được Dương Chiêu, nhưng lúc này hắn cũng phải co đuôi làm người a. Dương Chiêu này, dĩ nhiên dám ra tay phản kích?



Quân thứ ba, quân thứ bảy, đều là thế lực tâm phúc của Dương Chiêu. Nhất là quân thứ ba, chính đô thống là Tân Vô Đạo, Phó Đô thống là Luật Vô Kỵ.



Quân thứ ba này từ trên xuống dưới, bởi vì Luật Vô Kỵ chết, đối với Giang Trần có thể nói là thù sâu như biển.



Hôm nay nhận được mệnh lệnh, nguyên một đám nhất định là nghiến răng nghiến lợi, không chết không ngớt.



- Đô thống đại nhân, ngài vẫn là lảng tránh một chút đi. Hiện tại, trong Long Nha vệ, rất nhiều người đều đứng ra, tuyên bố muốn truy cứu trách nhiệm của đô thống đại nhân ngài, nói ngài...



- Nói cái gì?



Mặt Điền Thiệu đen lên.



- Nói ngài ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết ngoại nhân, đối phó đồng liêu Long Nha vệ.



Tên thuộc hạ kia ấp úng.



- Bọn họ đều ngậm máu phun người. Luật Vô Kỵ là tự mình muốn chết, chúng ta đều biết đến. Nhưng mà quân thứ ba cùng quân thứ bảy, đều là người của Dương phó tổng quản, bọn hắn kêu gào cổ động, rất nhiều người đều mơ mơ màng màng.



Điền Thiệu tức đến xanh cả mặt:





- Lật ngược phải trái, ngậm máu phun người, Long Nha vệ ta rơi vào trong tay những người này, quả nhiên là bi ai.



- Trần thiếu, chuyện tới nước này, cho dù Điền Thiệu ta chết, cũng sẽ không thỏa hiệp. Bọn hắn muốn trị tội ta cũng tốt, muốn giết ta cũng được, ta thà chết chứ không khuất phục. Ta cũng không tin, Thiên Quế Vương Quốc này còn không có công lý? Luật Vô Kỵ cấu kết ngoại tặc, chết không có gì đáng tiếc, dù giết ta, róc xương lóc thịt ta, Điền Thiệu ta vẫn nói… Luật Vô Kỵ, chết chưa hết tội.



Giang Trần cười nhạt một tiếng, phảng phất hết thảy, căn bản không có vượt qua dự liệu của hắn.



Vỗ vỗ bả vai Điền Thiệu:



- Điền huynh, an tâm một chút chớ vội, trời của Thiên Quế Vương Quốc, còn không có sụp xuống.



Điền Thiệu sững sờ, nhịn không được nói:



- Trần thiếu, một khi Long Nha vệ xuất động, thế không thể đỡ. Những người này của ngươi, chỉ sợ không cách nào che chở ngươi chu toàn. Dùng cách nhìn của ta, nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu. Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Nếu không, ngươi dẫn người đi chỗ Thái Phó đại nhân trốn thoáng một phát.



- Trốn thoáng một phát?



- Đúng, đúng, Thái tử điện hạ đang ở chỗ Thái Phó đại nhân. Chỉ cần nói động Thái Phó đại nhân, coi như là Dương Chiêu, cũng không dám giương oai.



Điền Thiệu nóng nảy, hắn cảm thấy hôm nay, cũng chỉ có Diệp thái phó mới có thể giải quyết.



- Không có gì phải trốn. Trước kia ta không vạch mặt, là muốn lưu một chút tình cảm cho vương thất, để cho vương thất đến xử lý Dương Chiêu. Miễn cho người ta nói Giang Trần ta đến Thiên Quế Vương Quốc không bao lâu, liền làm mưa làm gió. Hiện tại xem ra, tâm tư của ta là uổng phí rồi.



- Trần thiếu, ngươi...



Điền Thiệu nghe Giang Trần nói, tựa hồ còn chuẩn bị đại náo?



Thế nhưng mà, đối mặt toàn bộ Long Nha vệ, đừng nói Giang Trần, coi như là Thái tử điện hạ, cũng vô lực ngăn cản



- Điền huynh, ngươi không cần nói nữa. Đi, chúng ta tự mình đi tổng bộ Long Nha vệ một chuyến.



Giang Trần đứng lên, huýt sáo, một con Kim Dực Kiếm Điểu rơi xuống trước mặt Giang Trần.



- Trần thiếu, ngươi không phải làm thật chứ? Bây giờ ngươi đi tổng bộ Long Nha vệ, không phải chui đầu vào lưới sao?



- Chui đầu vào lưới?



Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc.



- Điền huynh, ngươi cảm thấy ta là người không có lý trí như vậy sao? Hơn nữa, ngươi cảm thấy trốn tránh, có thể trốn được sao?



- Vậy lúc này cũng không cần đi cứng đối cứng a.



Điền Thiệu gấp đến độ dậm chân.



- Cứng đối cứng?



Giang Trần cười cười.



- Điền huynh, cuối cùng, Long Nha vệ không phải Dương Chiêu làm chủ, mà là Thượng Quan Dực. Ngươi cảm thấy, muốn trị tội ngươi, là Thượng Quan Dực sao? Ngươi cảm thấy, quân thứ ba cùng quân thứ bảy, là Thượng Quan Dực điều khiển sao?



- Chẳng lẽ nói... là Dương Chiêu?



- Nói nhảm, nhất định là Dương Chiêu vận dụng tư quyền, tiên hạ thủ vi cường. Chỉ cần giết ta và ngươi, chết không có đối chứng, như vậy Thái tử muốn vặn ngã hắn, liền không có bất kỳ khả năng. Dương Chiêu này, chúng ta đã đánh giá thấp phách lực của hắn, cũng đánh giá thấp dã tính của hắn. Xem ra, người có chỗ dựa, quả nhiên sẽ càng cuồng. Đổi lại người bình thường, lúc này khẳng định thành thành thật thật ra vẻ đáng thương. Dương Chiêu hắn, vậy mà trực tiếp phản công, điều này cũng cho ta có chút kinh hỉ.



Điền Thiệu không thừa nhận cũng không được, Giang Trần nói có chút đạo lý. Cũng hiểu được đi tìm Thượng Quan Dực Đại tổng quản nói tinh tường, là rất tất yếu.



Nhưng mà, đi như vậy, hắn vẫn cảm thấy cùng chui đầu vào lưới không có gì khác nhau.



- Điền huynh, ngươi sợ cái gì?



Giang Trần thấy Điền Thiệu do do dự dự.



- Điền đô thống trong trí nhớ của ta, cũng không phải người là lo trước lo sau a.



Một câu nói kia, trực tiếp kích phát ý chí chiến đấu của Điền Thiệu, nhiệt huyết thoáng cái bị điểm đốt. Giang Trần còn không sợ, Điền Thiệu hắn sợ cái gì?



Chết trứng chỉ lên trời, bất tử vạn vạn năm.



Lúc này, là nam nhân, nên nghênh khó mà lên. Biết rõ núi có hổ, cũng sẽ không chùng bước.



- Tốt, Trần thiếu, Điền Thiệu ta nhận thức ngươi, là đời này kiêu ngạo. Dù đầm rồng hang hổ, ta cũng đi với ngươi. Ha ha, Long Nha vệ to như vậy, có lẽ ta không phải đô thống cường đại nhất, nhưng ít ra muốn làm đô thống có gan nhất.



Điền Thiệu cười ha ha, tâm tình thoáng cái rộng mở trong sáng, ý chí chiến đấu sục sôi.



- Tốt, đây mới là Điền Thiệu ta nhận thức.



Giang Trần cười cười, phân phó thuộc hạ:



- Tất cả mọi người, đóng chặt môn hộ, không cần để ý ngoại giới khiêu khích, chờ ta trở lại. Nếu như có địch nhân, cũng không cần đối địch. Nếu bọn hắn dám trùng kích Giang phủ một bước, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.





Giang Trần phân phó xuống dưới, gọi vài con Kim Dực Kiếm Điểu, cùng Điền Thiệu cưỡi đi, lao thẳng tới tổng bộ Long Nha vệ.



Tâm tình Điền Thiệu kích động, hắn căn bản không nghĩ đến, người ổn trọng như Điền Thiệu hắn, vậy mà sẽ có cử động xúc động như thế.



Trong lúc nhất thời, Điền Thiệu giống như về tới thời đại thiếu niên của mình. Tuổi trẻ khinh cuồng, nhiệt huyết bành trướng.



Dưới mắt, chỉ có hai người bọn họ, lao thẳng tới tổng bộ Long Nha vệ.



Loại hào hùng vạn trượng này, không phải là nhiệt huyết thiếu niên hắn đánh mất đã lâu sao?



Đột nhiên, Điền Thiệu cảm thấy, dù rơi vào trong tay Dương Chiêu, kia cũng không uổng cuộc đời này rồi.



Không bao lâu, Giang Trần cùng Điền Thiệu liền đến trên không tổng bộ Long Nha vệ.



- Long Nha vệ Đại tổng quản Thượng Quan đại nhân ở đâu? Giang Trần bái kiến.



Thanh âm của Giang Trần vang lên, như sấm sét giữa trời quang, rơi vào tổng bộ Long Nha vệ.



Cái gì?



Tổng bộ Long Nha vệ, lập tức bạo động.



Giang Trần…



Nhất là Dương Chiêu cùng tâm phúc của hắn, đang điểm tướng điểm binh, chuẩn bị lao tới Giang phủ, một mẻ hốt gọn Giang phủ.