Sát Thần Chí Tôn

Chương 3134




Giang Trần nhìn qua tám huynh đệ cự thạch nhất tộc, cười nói:

- Tám người các ngươi cứ yên tâm làm công tác đã được phân phó đi. Chỉ cần các ngươi làm việc cho tốt, đến lúc đó tiền đồ của các ngươi bổn thiếu chủ có thể sắp xếp được.

Nghe Giang Trần nói như vậy, tám huynh đệ này mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà vẫn không dám vi phạm lời của Giang Trần, cũng không có nói thêm gì nữa.

Giang Trần lần nữa lên đường, đi vào địa bàn Thiên Thiền cổ viện.

Thông qua trận pháp truyền tống, lại một lần nữa đi vào Đông Duyên đảo. Hiện tại Giang Trần đã từng có một lần kinh nghiệm qua lại, cho nên đối với việc nắm chắc truyền tống trận này càng thêm rõ ràng.

Truyền tống lúc này so với lúc trước nhẹn hõm hơn nhiều.

Giờ phút này mấy gia hỏa Lỗ Triệt ở Đông Duyên đảo, quản lý tất cả rõ ràng. Về phần Yến Vạn Quân trở lại tổng bộ Yến gia vẫn chưa thấy về.

Lỗ Triệt nhìn thấy Giang Trần trở về, cũng vui mừng quá đỗi.

Nhưng mà khi Lỗ Triệt nhìn thấy thần điểu Chu Tước bên người Giang Trần, sắc mặt Lỗ Triệt hơi đổi, hiển nhiên hắn cũng cảm nhận được loại khí tức đáng sợ phát ra từ trên người thần điểu Chu Tước.

Trong lúc nhất thời, Lỗ Triệt cũng cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cảnh giới thần đạo, thần điểu Chu Tước này không ngờ lại đột phá thần đạo.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lỗ Triệt tràn ngập kính sợ.

Giang Trần cười ha hả:

- Trong khoảng thời gian ta rời khỏi đây, tình huống của Đông Duyên đảo thế nào? Tình huống bên ngoài thế nào?


Lỗ Triệt vội nói:

- Tình huống bên ngoài thế nào thuộc hạ cũng không quá rõ ràng. Nhưng mà Đông Duyên đảot rong khoảng thời gian này thái bình vô cùng. Hoàng thất Hồi Xuân đảo vực kia không có việc gì sẽ tới xun xoe. Khách khí vô cùng.

Giang Trần đối với tư cách của Hồi Xuân đảo vực cũng không cảm thấy bất ngờ. Hồi xuân đảo vực với tư cách là thế lực nhị, tam lưu, thực sự quá muốn đi lên bên trên.

Năm đó vì muốn vỗ mông ngựa Đa Văn thần quốc, mời những đệ tử thế gia trong Đa Văn thần quốc tới Đông Duyên đảo thí luyện, khi đó mới chế tạo ra thảm án lần trước.

Chuyện kia, Hồi Xuân đảo vực có thể nói là gặp xui xẻo, thê thảm không thôi.

Nhưng mà chuyện này cũng không có làm mất đi quyết tâm truy cầu tiến tới của Hồi Xuân đảo vực. Từ khi bọn họ biết rõ Giang Trần là người nối nghiệp của Vĩnh Hằng thánh địa, tâm tư nịnh bợ của bọn họ không ngờ lại bắt đầu lung lay.

Uy danh hiển hách của Giang Trần hôm nay đã truyền khắp ngõ ngách của Vạn Uyên đảo. Hồi Xuân đảo vực mặc dù có chút vắng vẻ, nhưng mà một chút năng lực tình báo này vẫn có.

Cho nên bọn họ vô cùng khát vọng nịnh nọt Giang Trần.

Giang Trần đối với loại thái độ này của Hồi Xuân đảo vực cũng không phải quá mắc chán ghét. Thế giới võ đạo, việc nịnh nọt đều là bình thường trong nhân sinh.

Năm đó khi còn ở Đông Duyên đảo, Hồi Xuân đảo vực nịnh nọt Đa Văn thần quốc. Thực sự khiến cho Giang Trần gặp một chút phiền toái. Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, sự kiện kia kỳ thực cũng làm cho hắn nhân họa đắc phúc.

Nếu như không có chuyện kia, mình sao có thể tiến vào khu vực hạch tâm của Đông Duyên đảo? Làm sao có thể nhận được truyền thừa của chủ nhân Bùi Tinh đời thứ nhất Đông Duyên đảo này? Không nhận được truyền thừa của Bùi Tinh thì làm sao nhận được đại bộ phận tin tức của Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận?

Cho nên nói, có chút thời điểm, quỹ tích của con người có lẽ thực sự là do ông trời sắp xếp.

Tổng hợp lại, Giang Trần đối với Hồi Xuân đảo vực này kỳ thực cũng không có địch ý gì. Nhất là hiện tại tài nguyên hắn thiếu, hắn cảm thấy trên người Hồi Xuân đảo vực có lẽ cũng nên đào móc một chút.


Nhắc tào tháo, tào tháo lập tức tới ngay.

Ngay khi Lỗ Triệt đang nói tới Hồi Xuân đảo vực, Hoắc Thân vương của Hồi Xuân đảo vực và Đinh tổng thủ kia lại một lần nữa tới bái phỏng.

- Thiếu chủ, gặp hay không?

Lỗ Triệt hỏi.

Giang Trần cười ha hả:

- Trước kia bọn chúng đến ngươi xử lý thế nào?

Lỗ Triệt nghiêm mặt nói:

- Mỗi lần bọn họ tới đều tặng đồ. Đồ vật của bọn chúng thuộc hạ thu, nhưng mà chưa từng cho bọn họ tiến vào đảo.

Giang Trần gật đầu:

- Ngươi làm không tệ, đây mới là thuộc hạ hợp cách của ta. Nếu như các ngươi tự tiện để cho bọn chúng vào đảo, đó là không hiểu chuyện.

Lỗ Triệt vội nói:

- Thuộc hạ không dám.


- Tốt, nói cho bọn chúng, lần này bổn thiếu chủ quyết định gặp bọn chúng một lần.

Nếu như là lễ vật đưa tới cửa, Giang Trần cảm thấy, không có việc gì vẫn nên gõ một vài lần. Loại chuyện lừa đảo này cũng không phải mỗi ngày đều có cơ hội.

Hoắc Thân vương và Đinh tổng thủ trước đây đã tới Đông Duyên đảo nhiều lần. Chỉ là mỗi lần bọn họ tới đều thương tiếc mà về.

Lễ vật đã đưa ra ngoài, nhưng mà thủ hộ giả trên đảo đều nói Giang Trần thiếu chủ không ở trên đảo. Chỉ lấy đồ, căn bản không tiếp đãi bọn ho.

Chuyện này khiến cho bọn họ rất là phiền muộn.

Lần này bọn họ cũng ôm tâm tính thử xem may mắn, lại tới thử thời vận. Chỉ là không thể tưởng tượng được, Giang Trần thiếu chủ lại có mặt, hơn nữa lại tiếp kiến bọn họ.

Chuyện này khiến cho Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

Lại nói, Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ đều có tu vi không thấp. Thế nhưng trước mắt Giang Trần, một chút tính tình bọn họ cũng không dám có.

- Bái kiến Giang Trần thiếu chủ.

Hai người này trước mặt Giang Trần quả nhiên cung kính, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng chu đáo. Sau khi hành lễ, bọn họ mới dám ngẩng đầu lên, mang theo vài phần hiếu kỳ, đánh giá thiên tài trong truyền thuyết này.

Vận mệnh của Vĩnh Hằng thánh địa, vận mệnh của Chân Vũ thánh địa đều bởi vì thiên tài trẻ tuổi này mà thay đổi. Chỉ cần bằng vào phần tư lịch này, cũng đủ khiến cho Giang Trần dương danh cả Vạn Uyên đảo.

Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt, trên mặt treo nụ cười mỉm. Nhìn qua hai người Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ trước mắt.

Ánh mắt Giang Trần đảo qua trên mặt bọn họ, khiến cho hai người này bắt đầu co quắp.

- Ha ha, nhị vị, các ngươi không thể tưởng tượng được, bổn thiếu chủ cũng không thể tưởng tượng được chúng ta lại có ngày tụ họp ở Đông Duyên đảo.

Giang Trần cười ha hả.


- Lại tụ họp?

Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều không rõ lời này của Giang Trần có ý gì.

Nụ cười của Giang Trần có chút nghiền ngẫm.

Ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, không nhanh không chậm nói:

- Lúc trước ta vẫn chỉ là một gã thí luyện giả nho nhỏ của Đông DUyên đảo, là con mồi bị những thiên tài của Đa Văn thần quốc đuổi giết. Có lẽ nhị vị đã sớm quên ta rồi a.

Thân thể hai người Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ giống như bị đánh một kích mạnh mẽ, đồng thời, chuyện cũ lại giống như một lần ác mộng xuất hiện trước mặt hai người.

Ánh mắt hai người tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc nhìn qua Giang Trần.

Đột nhiên Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ đồng loạt nhớ tới cái gì đó. Đột nhiên, sắc mặt hai người đại biến, thoáng cái trở nên tái nhợt, khuôn mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.

Không hề nghi ngờ, bọn họ đã nhớ tới cái gì đó.

- Được rồi, các ngươi không cần khẩn trương, chuyện đã qua thì cho qua đi. Lại nói, chuyện lần kia, cũng khiến cho ta lý giải sự tàn khốc của Vạn Uyên đảo, đối với kiếp võ đạo của ta cũng là một loại lịch lãm rèn luyện khó có được.

Giang Trần thực sự không để ý tới chuyện năm đó.

Đinh tổng thủ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi:

- Thiếu chủ, ngươi hẳn là... Hẳn là người khiến cho mấy gia tộc của Đa Văn thần quốc đều gà bay chó chạy. Gọi là Giang Hoàng đúng không?

Giang Hoàng? Giang Trần?

Đinh tổng thủ và Hoắc thân vương thoáng cái hiểu rõ, triệt để hiểu ra tất cả.