Sát Thần Chí Tôn

Chương 2517




- Vương tử, an nguy của người quan trọng hơn. Những mũi tên này vô cùng đáng sợ. Có một chút khe hở, bọn chúng lập tức sẽ bắn tới. Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không rời khỏi vương tử nửa bước.

Cốt Kỳ vô cùng cứng rắn, cho dù Cốt Thiên Kình để cho hắn xuất chiến, nói thế nào thì hắn vẫn hộ vệ bên người Cốt Thiên Kình, hành động cùng cận vệ và hộ vệ.

Đôi mắt giống như chim ưng của Cốt Kỳ nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm rốt cuộc những mũi tên này từ đâu mà tới.

Cốt Thiên Kình cũng giận tím mặt:

- Có bản lĩnh thì cứ lộ diện, núp trong bóng tối đánh lén thì coi là hảo hán gì chứ? Nhân tộc các ngươi quả nhiên là tộc đàn đê tiện.

Cốt Thiên Kình cũng bị chọc giận.

Sưu...

Hư không căn bản không có thanh âm nào trả lời hắn, trả lời hắn lại là một mũi etene.

Mũi tên này dường như có thể định vị vị trí của hắn vô cùng chuẩn xác. Mặc kệ những tu sĩ kia vây kín hắn không có kẽ hở nào thì mũi tên kia vẫn mang theo sát cơ nồng đậm, phóng về phía hắn.

- Bảo hộ vương tử.

Cốt Kỳ và mấy người cận vệ nhao nhao thúc dục bảo vật phòng ngự trong tay, ở bên người Cốt Thiên Kình không ngừng tạo ra phong ấn bảo hộ.

Oanh.


Nhiều cường giả liên thủ bảo hộ, quả thực có thể ngăn cản một mũi tên điên cuồng này. Mũi tên kia bành trướng, thoáng cái hóa thành hư vô.

- Cách không rời vật, tâm niệm khẽ động. Đối thủ này hiểu được thần thông không gian hay sao?

Cốt Kỳ nhìn thấy một màn này, cũng có chút kinh ngạc.

Nếu như không phải phòng ngự của bọn họ lợi hại, ngăn cản mũi tên này, chỉ sợ hậu quả sẽ vô cùng chật vật.

Thực lực bản thân Cốt Thiên Kình tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng mà một mũi tên trí mạng này cũng là lần mà hắn tới gần nguy hiểm nhất, khiến cho bản thân hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vốn cho rằng tới cương vực nhân loại có thể hoành hành không sợ. Nhất là Hi Viên thánh nữ nói tới một ít tư liệu về nhân tộc, làm cho hắn càng thêm vững tin, Khổ Man tộc bọn hắn chống lại nhân tộc có ưu thế tuyệt đối.

Thế nhưng mà từ trước mắt xem ra, lạc quan khi trước chỉ là mù quáng.

- Vững vàng lên, mũi tên công kích này mỗi một lần bắn ra có lẽ đều tiêu hao vô cùng lớn. Bổn vương không tin hắn còn có thể liên tục thi triển công kích như vậy.

Cốt Thiên Kình cũng cao giọng nói.

Cốt Kỳ cũng kêu lên:

- Thừa thắng xông lên, vừa rồi có thể thấy được lực lượng trên mũi tên này đã suy yếu. Mọi người giữ vững trận hình, không nên bối rối.

- Bắt được một nữ tu Nguyệt Thần giáo, phần thưởng là tám trăm ngàn linh thạch. Bắt được giáo chủ Nguyệt Thần giáo, phần thưởng là ba ức linh thạch.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu.

Tuy rằng lực uy hiếp của mũi tên rất lớn, thế nhưng mà ban thưởng này cũng đủ mê người. Hơn nữa tuy rằng mũi tên giết rất nhiều người. Nhưng đối với đội ngũ của Cổ Na bộ lạc mà nói, cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.

Đám người Đại giáo chủ dưới sự yểm hộ của những mũi tên không ngừng phá vòng vây. Chỉ là khi vừa mới đi được một nửa, nàng lại phát hiện ra những võ giả Cổ Na bộ lạc dưới trọng thương không ngờ lại càng trở nên dũng mãnh hơn.

Cho dù các nàng xông lên thế nào, người trước mắt chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi.

- Đạo giáo chủ, nhiều người như vậy, giết tới mỏi tay cũng không giết hết được a.

Tam giáo chủ cũng có chút mệt mỏi:

- Mũi tên vừa rồi có phải là viện binh tới hay không?

Giờ phút này Tam giáo chủ càng thêm chờ mong viện binh.


Nhìn qua đám người Cổ Na bộ lạc rậm rạp chằng chịt này, nàng cũng có chút đau đầu.

- Bắt lấy các nàng, bắt lấy các nàng.

Giống như là thủy triều vậy, dũng sĩ Cổ Na bộ lạc không ngừng xông lên. Lần này xông lên không đơn thuần là võ giả Cổ Na bộ lạc bình thường, cũng có những nhân vật cấp bậc thống lĩnh, tu vi cũng có bán bộ Đế cảnh.

Tới cấp bậc này, hơn nữa lại thêm ưu thế phương diện nhân số, hoàn toàn có tư cách tách ba đại giáo chủ ra.

Đại giáo chủ thấy võ giả Cổ Na ma tộc nhiều lên, hơn nữa võ giả xông lên so với trước còn mạnh hơn rất nhiều, trong lòng gấp gáp.

- Còn thiếu một ít, lao ra thôi. Toàn lực liều mạng cho bổn giáo chủ.

Đại giáo chủ hiển nhiên cũng không muốn trở thành tù nhân của Khổ Man tộc. Loại tư vị này không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vô cùng thảm.

- Ha ha, mấy nàng này còn rất can đảm, lão tử thích nhất loại nữ nhân như vậy. Các huynh đệ, tiến lên đi. Bắt được một, vương tử sẽ cao hứng một. Nói không chừng sẽ trao phần thưởng thêm cho chúng ta.

Một gã thống lĩnh Khổ Man tộc huy động trường đao trong tay, hung hăng bổ về phía Đại giáo chủ.

Trong nháy mắt bảy tám dũng sĩ bán bộ đế cảnh của Khổ Man tộc nhao nhao xông vào trong đội ngũ Nguyệt Thần giáo, vây công ba đại giáo chủ.

Đặc điểm lớn nhất của Khổ Man tộc chính là hung hãn không sợ chết. Phong cách tác chiến vô cùng nhanh nhẹn, dũng mãnh.

Loại đấu pháp liều mạng như vậy là thứ Nguyệt Thần giáo không thích nhất, cũng không thích ứng được nhất.

Nguyệt Thần giáo cũng chỉ là giáo phái toàn nữ tu, đường võ đạo của các nàng chú ý ưu nhã, chú ý tới thong dong, tuyệt đối không có đấu pháp dã man như đám Khổ Man tộc này.

CHo nên ba đại giáo chủ Nguyệt Thần giáo rõ ràng có ưu thế thực lực, thế nhưng lại bị đám thống lĩnh bán bộ đế cảnh vây công lại có chút luống cuống tay chân.


Thừa dịp cơ hội này, vòng vây Khổ Man tộc lại chặt chẽ thêm vài phần. Vốn lỗ hổng đã được mở lúc này lại đang chậm rãi lấp đầy.

Đại giáo chủ thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên vẻ đắng chát

- Hôm nay thực sự khó thoát khỏi một kiếp này sao?

- San nhi, lát nữa con chú ý một chút. Lúc đó chúng ta sẽ liều mạng yểm hộ các con phá vòng vây. Nếu như xuất hiện lỗ hổng, nhất định phải không được chùn bước mà rời khỏi, biết chưa? Mặc kệ trốn được hay không, các con nhất định phải cố gắng phá vòng vây, biết không?

Đại giáo chủ truyền âm nói với Hứa San bên người, hiển nhiên nàng đã bắt đầu tìm kiếm đường lui.

Hứa San thánh nữ gấp gáp:

- Sư tôn, San nhi tuy rằng nhập vào môn hạ của người muộn, thế nhưng mà San nhi cũng biết, một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ. Nếu không San nhi cùng tuẫn tiết giữ đạo với sư tôn. Nguyệt Thần giáo chúng ta tuyệt đối còn có ngày đông sơn tái khởi.

- Hồ đồ. Các con đều chết ai lãnh trọng trách phục hưng Nguyệt Thần giáo? San nhi, con có thể chất đặc thù, là người mà Giang Trần thiếu chủ cũng thưởng thức thiên phú. Trên vai con gánh trách nhiệm ra sao chẳng lẽ con còn không rõ?

Đại giáo chủ giận, nàng xưa nay ung dung đẹp đẽ, quý giá, rất ít khi tức giận.

Thế nhưng lúc này nàng lại giận.

Nếu như Hứa San không thể hiểu rõ nổi khổ tâm của nàng, như vậy cho dù các nàng có hi sinh cũng không có ý nghĩa gì.