Sát Thần Chí Tôn

Chương 245: C245: Chẳng những đánh người còn sát nhân 2




Hôm nay hắn mới đến, không cần phải đem sự tình náo lớn như vậy.



Long Nha vệ kia thấy Giang Trần không chút hoang mang, khí độ bất phàm, cũng không dám đắc tội, gật gật đầu.



Giang Trần đi đến trước mặt Phong Viêm:



- Phong huynh, tuy ngươi là người chứng kiến ở hiện trường, nhưng ta sẽ không tùy tiện mở miệng, cho ngươi đi làm nhân chứng. Nơi này có một tờ giấy, nhờ ngươi chuyển giao cho Đa Bảo đạo tràng Thạch phó môn chủ của các ngươi. Nếu hắn không nhìn, ngươi nói thứ này, cùng Nguyện Vọng Tháp có quan hệ.



- A?



Phong Viêm sững sờ, kỳ thật hắn cũng lo lắng Giang Trần để cho hắn làm nhân chứng, chuyện đắc tội với người này, Phong Viêm cũng âm thầm tính toán, đến cùng có nên đắc tội Càn Lam Bắc Cung đi kết giao Giang Trần hay không.



Thấy Giang Trần không có muốn hắn làm nhân chứng, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, đồng thời cũng hơi có chút hổ thẹn. Chỉ là Giang Trần nhờ hắn chuyển giao một tờ giấy, lại không phải việc khó gì.



- Giang huynh đệ yên tâm, tờ đơn này, ta nhất định dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến trên tay Thạch phó môn chủ.



- Bạch Thạch, ngươi cầm tờ giấy này, xóa vài loại tài liệu chủ yếu, đi tìm Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão.



Giang Trần lại đem một tờ giấy cho Kiều Bạch Thạch.



Cái tờ giấy này, là trước kia Giang Trần chuẩn bị một loại đan phương, tên là Tứ Quý Thường Thanh Đan, đúng là Giang Trần chuẩn bị cho Ninh trưởng lão kia.



Ninh trưởng lão kia ở trong Nguyện Vọng Tháp, nguyện vọng thanh xuân vĩnh trú. Chuyện này, Giang Trần mới đầu cũng không có hứng thú gì, nhưng lập tức lại cảm thấy cơ hội này có thể tặng cho Kiều Bạch Thạch.





Hôm nay Kiều Bạch Thạch đã là tâm phúc của Giang Trần, biết rõ thâm ý cử động lần này của Giang Trần, nhận lấy đơn thuốc, nhẹ nhàng gật đầu. Hôm nay hắn cũng không cần dùng lời nói hùng hồn hướng Giang Trần chứng minh hắn trung thành rồi.



Bàn giao cho Câu Ngọc cùng Kiều Bạch Thạch hoàn tất, Giang Trần lại đối với Tiết Đồng nói:



- Tiết Đồng, ngươi đi tìm cứ điểm của Thanh Dương Cốc tại vương đô, truyền lời cho Phí lão đầu, nói hôm nay ta bị Long Nha vệ mời đi uống trà, để cho hắn nhìn xem xử lý a. Nếu như hắn còn băn khoăn Tẩy Trần Tố Tâm Đan, liền lập tức cút đến vương đô cho ta.





Giang Trần cũng biết, mình vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, các loại quan hệ nhân mạch còn không có thành lập, nếu như bị Long Nha vệ mang đi, hơn nữa Càn Lam Bắc Cung từ đó cản trở, Giang Trần hắn hơn phân nửa sẽ chịu thiệt.



Long Nha vệ có lẽ sẽ theo lẽ công bằng phá án, nhưng điều kiện tiên quyết là Càn Lam Bắc Cung không nhúng tay vào.



Một khi Càn Lam Bắc Cung nhúng tay, nếu như Giang Trần hắn không thông qua thủ đoạn khác, dùng thân phận nhân vật mới đến của hắn, nhất định sẽ bị dày vò thảm.



Lúc này, Giang Trần tự nhiên không ngại mượn một phần lực.



Tập hợp hết thảy nhân tố có lợi, đi tiêu trừ hết thảy nhân tố bất lợi. Giang Trần chuyển thế trùng sinh, cũng không phải loại người khinh xuất, hắn đương nhiên biết rõ đạo lý tá lực đả lực.




Bàn giao hoàn tất, Giang Trần thoải mái trở lại bên cạnh những Long Nha vệ kia, cười nhạt nói:



- Đi thôi. Thuận tiện nói một câu, ta hi vọng các ngươi có thể theo lẽ công bằng phá án. Vị cô nương này là nhân chứng, ta cũng hi vọng nàng không tao ngộ bất luận đãi ngộ bất công gì.



Tên tiểu đội trưởng Long Nha vệ kia thấy Giang Trần khí độ bất phàm, cũng không dám xem thường, cau mày nói:



- Long Nha vệ ta phá án, thiết diện vô tư, ngươi không cần lo lắng.



...



Vương đô, một phủ trạch xa hoa.



Mấy người trẻ tuổi mặc bào phục Càn Lam Bắc Cung, đang nâng ly cạn chén, uống đến thập phần thống khoái.



Đột nhiên, có một thủ hạ đi đến, ở bên tai một thanh niên mặt sẹo nói nhỏ vài câu, thanh niên mặt sẹo kia đột nhiên biến sắc.



- Cái gì?



Thanh niên mặt sẹo bỗng nhiên đứng lên, mắt đầy hung quang, sắc mặt âm trầm giống như muốn ăn người.



- Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?



Thủ hạ kia sợ tới mức sắc mặt đại biến, ấp a ấp úng nói:



- Vừa... Vừa truyền về tin tức, Trương Mông sư huynh ở khu giao dịch bị Càn Lam Nam Cung Chấp Pháp Giả đánh chết, còn có Quảng sư huynh, ở trên đường bị người một quyền đánh chết.



- Ngươi nói cái gì?



Một thanh niên trong đó cách ăn mặc âm nhu, nam nữ khó phân biệt, hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo hào quang.



- Trương Mông bị người đánh chết?



- Ngươi nói rõ hơn một chút! Chân tướng sự tình là thế nào!



Thủ hạ kia cố gắng khống chế cảm xúc khẩn trương, nói ra:



- Là như thế này, Trương Mông sư huynh ở khu giao dịch, thấy được tiểu tử lần trước mấy vị sư huynh đối phó... Về sau...



Thủ hạ này ấp a ấp úng, cuối cùng đem chân tướng sự tình nói rõ ràng.



Thanh niên âm nhu kia, đúng là lúc trước đuổi giết Giang Trần đến Thanh Dương Cốc, thiếu chút nữa bị Phí lão một chưởng chụp chết Lưu sư huynh Lưu Xán. Tu vi người này, đột phá hàng ngũ nửa bước Tiên cảnh, tiến vào Tiên cảnh nhất trọng thiên, hôm nay đã là nhân vật đầu não.



Quảng sư huynh chết, Lưu Xán cũng không để ý đến cỡ nào. Nhưng mà, Trương Mông lại bất đồng. Trương Mông là biểu đệ của Lưu Xán hắn, hai người từ nhỏ cùng nhau gia nhập Càn Lam Bắc Cung.



Trương Mông ở phương diện sinh ý rất có thiên phú. Tu luyện một đạo, là thiếu không được tiền. Lưu Xán hắn có thể tu luyện tới một bước hôm nay, Trương Mông ở phương diện tiền tài cống hiến, có thể nói là cư công chí vĩ.



Lưu Xán vẫn coi Trương Mông là thân đệ đệ đối đãi. Đột nhiên nghe tin Trương Mông bị Chấp Pháp Giả đánh chết, mặc dù hắn là Tiên cảnh cường giả, thoáng cái cũng như nằm mộng.




- Lại là tiểu tử này!



Lưu Xán nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe ra hỏa diễm phẫn nộ.





- Trước đó lần thứ nhất, ngươi vận khí tốt, chạy trốn tới Thanh Dương Cốc. Nếu ngươi co đầu rút cổ ở trong Thanh Dương Cốc, lão tử bắt ngươi không có cách nào. Hôm nay ngươi lại chạy đến vương đô tìm cái chết! Lần này lão tử không làm chết ngươi, chữ Lưu này liền viết ngược!



Dịch Thiên Tùy cũng là một trong những hung thủ lúc trước đuổi giết Giang Trần.



Chỉ nghe hắn nói:



- Lưu sư huynh, thằng này có chút tà môn, hắn rơi xuống trong tay Phí lão đầu Thanh Dương Cốc, sao có thể bình yên thoát thân?



- Đúng vậy a. Phí lão đầu kia là nổi danh khó chơi. Ngay cả mặt mũi Môn Chủ Càn Lam Bắc Cung chúng ta, hắn cũng không cho. Như thế nào sẽ để cho tiểu tử này nghênh ngang đi vào vương đô? Không cần làm hai mươi năm dược bộc?



Người lên tiếng, là thanh niên mắt tam giác lúc trước cũng đuổi giết Giang Trần.



Lưu Xán hừ lạnh một tiếng:



- Phí lão đầu ở Thanh Dương Cốc diễu võ dương oai, đã đến vương đô, những quy củ kia của hắn không dùng được. Lần này, mặc kệ chỗ dựa của hắn là ai, ta nhất định cũng phải chơi chết hắn.



Dịch Thiên Tùy cũng hắc hắc nở nụ cười:



- Khối thịt mỡ này, còn tưởng rằng bay mất. Không nghĩ tới, mất mà được lại, lần này chúng ta đến vương đô, xem ra là đến đúng rồi!



- Lưu sư huynh, lần này chúng ta là tới trợ trận cho Đại vương tử, chuyện này, nếu như thông qua Đại vương tử, hướng Long Nha vệ gây một chút áp lực, tuyệt đối có thể nuốt mất tiểu tử kia. Đến lúc đó, những thứ tốt kia của hắn...