Sát Thần Chí Tôn

Chương 1704




Giang Trần thản nhiên gật đầu:

- Một ngàn năm là phỏng đoán tương đối bảo thủ. Nếu như tất cả đều thuận lợi mà nói, hắn có thể kéo dài tuổi thọ một ngàn hai trăm năm nữa.

- Ngươi cho hắn phục dụng Vạn Thọ đan? Không phải ngươi từng nói Vạn Thọ đan không có tác dụng với cường giả Hoàng cảnh sao? Chẳng lẽ đây chỉ là tung hỏa mù?

Khổng Tước đại đế rung động.

- Vạn Thọ đan quả thực không có tác dụng này. Thậm chí còn có khả năng làm phản tác dụng. Điểm này tuyệt đối không sai. Thứ ta đưa cho hắn không phải là Vạn Thọ đan, mà là đan dược trân quý gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần. Khỏa đan dược này có thể khiến cho cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là Đế cảnh kéo dài tuổi thọ tới một ngàn năm.

- Cái gì? Đế cảnh cũng có thể?

Khổng Tước đại đế lúc này cũng triệt để sửng sốt, đầu óc trống rỗng:

- Giang Trần, ngươi không nói đùa đó chứ?

Giang Trần cười khổ nói:

- Việc này ta cũng không muốn nói ra, bởi vì có chút kinh hãi thế tục. Nhưng mà chuyện Bàn Long phiệt chủ sớm muộn bệ hạ cũng biết. Cho nên tiểu tử vẫn cảm thấy nên nói trước cho thỏa đáng.

- Tiểu tử ngươi dường như có rất nhiều chuyện gạt bổn đế a.


Khổng Tước đại đế như cười như không nói, hắn vẫn không nhịn được mà nói tiếp:

- Vậy đây là loại đan dược gì? Bổn đế cũng coi như đã tung hoành cương vực nhân loại mấy ngàn năm, thế nhưng chưa từng nghe nói qua loại đan dược thần kỳ này. Vạn Thọ đan đã cực kỳ khoa trương. Loại đan dược này của ngươi nếu như lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ cương vực nhân loại điên cuồng. Một đám lão ngoan đồng cấp bậc Đại đế chỉ sợ đều chui từ trong ngõ ngách ra a.

- Đây là nguyên nhân mà tiểu tử không muốn tiết lộ tin tức này. Sợ rằng tất cả mọi người một khi biết được Tùng Hạc đan sẽ vô cùng phiền phức.

- Tùng Hạc đan?

Khổng Tước đại đế nghe vậy sững sờ, lẩm bẩm nói:

- Tùng Hạc duyên niên, tên đan này vô cùng tốt.

- Bốn chữ này là chỉ là một bộ phận nguyên nhân. Nguyên nhân lớn nhất là ở hai đại chủ tài liệu của nó, có quan hệ tới Tùng Hạc.

Khổng Tước đại đế khoát tay nói:

- Chuyện đan dược ngươi không cần phải nói với bổn đế. Bổn đế chỉ hỏi một câu, khỏa đan dược này có thể sản xuất số lượng lớn hay không?

Giang Trần cười khổ lắc đầu:

- Tuyệt đối không được. Tài liệu của khỏa đan dược này cực kỳ khó thu thập, không những cần tim Kim Quan Vân Hạc, còn có quả của Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng nữa. Hai vật này đều là bảo vật Thiên cấp, lại là hai chủ tài liệu, còn có một ít tài liệu phụ tá đều có giá trị xa xỉ.

Chỉ cần là hai thứ như tim Kim Quan Vân Hạc và quả Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng đã quyết định Tùng Hạc đan này không thể sản xuất số lượng lớn.

Biết được không thể sản xuất số lượng lớn, Khổng Tước đại đế cũng không uể oải mà khẽ lắc đầu nói:

- Không thể tưởng tượng được thế gian lại có đan dược thần kỳ như vậy. Sư tôn của ngươi thực không phải là phàm nhân a. Chỉ không biết lúc sinh thời bổn đế có phúc duyên này hay không. Có thể nhìn thấy lão nhân gia, loại tiền bối cao nhân này cho dù chỉ thấy mặt, được người chỉ điểm vài câu cũng có thể nhận được lợi vô cùng lớn.

Khổng Tước đại đế cảm thán không thôi, thủy chung hắn vẫn cho rằng Giang Trần có được tạo hóa như vậy, tất cả đều là do vị sư tôn thần bí kia dạy dỗ.

Trừ như thế ra, còn gì có thể giải thích được?

Chẳng lẽ Đan Kiền Cung có bản lĩnh như vậy sao? Hiển nhiên không có khả năng. Đan Kiền Cung chính là tông môn tứ phẩm, căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú được như vậy.

Cho nên Khổng Tước đại đế kiên định cho rằng, tiền bối năm đó bồi dưỡng Giang Trần nhất định là cường giả lánh đời cao cấp nhất thế giới này.

Mạnh như thế nào Khổng Tước đại đế cũng không dám suy nghĩ. Nhìn những kỳ tích mà Giang Trần biểu hiện ra ngoài, chỗ nào mà không kinh thiên động địa cơ chứ?


Nếu như Khổng Tước đại đế trẻ lại hai ngàn tuổi, chỉ sợ hắn cũng không nhịn được giống như Lữ Phong Đan Vương, bái Giang Trần làm sư phụ.

- Bệ hạ, Tùng Hạc đan này tiểu tử vẫn còn...

Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng cười, khoát tay nói:

- Bổn đế không cần. Dương thọ của bổn đế ít nhất còn có ba ngàn năm. Hơn nữa nếu như bổn đế muốn kéo dài tuổi thọ, năm đó khi cảm ngộ pháp tắc thiên địa thì có thể dùng một hơi đột phá Thiên Vị cảnh rồi.

Đột phá Thiên Vị, dương thọ sẽ tăng lên một phạm vi lớn, tuy rằng không khoa trương tới mức trường sinh, thế nhưng dương thọ tuyệt đối lâu dài.

Điểm này Giang Trần hiểu rất rõ. Bởi vì Chư Thiên thế giới kiếp trước, cường giả Thiên Vị cơ hồ không có ai bị hao hết thọ nguyên mà chết đi.

Đại bộ phận cường giả Thiên Vị, hoặc là lúc ra ngoài lịch lãm mất mạng, hoặc là giao thủ với cường giả khác rồi bị giết, hoặc là đủ mọi loại nguyên nhân ngoài ý muốn.

Dù sao số cường giả chính thức sống tới Thiên Nhân ngũ suy, tới già mà chết không tới một phần năm.

- Bệ hạ, người có muốn thu lấy một khỏa hay không? Người không muốn thế nhưng liệu có vị bằng hữu tâm đầu ý hợp của người cần thì sao? Giữ lại tặng cho đối phương cũng tốt.

Tự nhiên Giang Trần sẽ không ích kỷ, dù sao hắn luyện chế ra chín khỏa, cho Bàn Long phiệt chủ một khỏa, còn lại tám khỏa.

Đưa cho Khổng Tước đại đế một khỏa làm lễ vật, hiếu kính thì cũng còn có bảy khỏa.

Khổng Tước đại đế nghe Giang Trần nói vậy cũng không từ chối. Hắn nhận lấy bình đan dược này, Tùng Hạc đan đến tay, thần thức quét qua, trên mặt hắn có chút kích động:

- Khỏa đan dược này quả nhiên có linh khí nồng đậm. Không hổ là đan dược Thiên cấp a. Đúng rồi, đối với cường giả Đế cấp mà nói, khỏa đan dược này thực sự có tác dụng sao?


- Tuyệt đối có thể.

Ngữ khí của Giang Trần vô cùng kiên định:

- Cường giả Đế cấp sử dụng, hiệu quả sẽ kém đi một ít, hiệu quả ước chừng sẽ giảm mất một phần năm.

- Chỉ một phần năm thôi sao? Nói như vậy cường giả Hoàng cảnh phục dụng có thể kéo dài tuổi thọ một ngàn năm, cường giả Đế cảnh phục dụng cũng có thể kéo dài tuổi thọ tới tám trăm năm?

Giang Trần gật đầu:

- Không sai biệt lắm.

Khổng Tước đại đế cảm thấy thỏa mãn:

- Tạo hóa thật là thần kỳ, cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi. Không thể tưởng tượng được khỏa đan dược nho nhỏ lại có thể nghịch chuyển quang âm, cải biến sinh tử. Xem ra lúc trước bổn đế chấp nhất võ đạo, đối với phương diện đan đạo không chú ý lắm. Một chút thành kiến ấy xem ra không đúng, là ta đã xem nhẹ lực lượng của đan đạo rồi.

Giang Trần cười cười, không lên tiếng. Nhưng mà từ đầu tới cuối Giang Trần vẫn cho rằng, võ đạo đương nhiên là đệ nhất đại đạo trong Chư Thiên.

Thế nhưng mà bất luận một đạo nào, nếu như lợi dụng tốt đều có thể công đoạt tạo hóa.

Đan đạo cũng như thế, đan dược tốt, nghịch chuyển quang âm thì có gì là kỳ lạ? Lại nói, bất quá cũng chỉ ngịch chuyển một ngàn năm mà thôi.