Sát Thần Chí Tôn

Chương 1702




Lâm Yến Vũ là gia hỏa có ơn tất báo đáp, lời này hắn nói ra cũng phát ra từ đáy lòng.

- Tốt, con đã có lòng tin như vậy, vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu như con làm chuyện này tốt, ngày sau ta nhất định sẽ ban cho con một cọc tạo hóa trên phương diện đan đạo. Làm cho Kê Lang Đan Vương kia tương lai cũng chỉ có thể phủ phục cúng bái dưới chân con.

Nếu như là người khác nói lời này Lâm Yến Vũ nhất định sẽ xì mũi coi thường.

Bởi vì bản thân Đan Hỏa thành chính là thế lực đan đạo mạnh nhất bát vực. Mà Kê Lang Đan Vương lại là người nối nghiệp kiệt xuất nhất trong Đan Hỏa thành.

Ai có thể khiến cho hắn phủ phục dưới chân trên phương diện đan đạo? Không phải là nực cười sao?

Thế nhưng mà từ trong miệng sư tôn nói ra, Lâm Yến Vũ không có một chút nghi ngờ nào.

Mấy năm qua, Lâm Yến Vũ đã nhận thức đầy đủ nội tình phương diện đan đạo của sư tôn đáng sợ tới cỡ nào. Sư tôn truyền thụ cho hắn một ít đan phương, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đều không thể bắt bẻ, đều khiến cho Lâm Yến Vũ mở rộng tầm mắt.

Giang Trần thuận tay ném một túi trữ vật cho Lâm Yến Vũ:

- Trong này có chút linh thạch cùng một ít linh dược, con cầm lấy, cần dùng cứ dùng. Không nên yêu thích những vật ngoài thân này. Dùng hết ta còn có.

Hoàng đế không thể để cho binh đói. Đã muốn dùng người tự nhiên phải cho người ta một ít ngon ngọt, cho một ít cổ vũ.


- Được rồi, Yến Vũ, con đi chuẩn bị một chút đi. Ta hy vọng mấy ngày sau sẽ xuất phát. Nhớ kỹ mọi thứ không nên miễn cưỡng. Bảo toàn bản thân là quan trọng nhất. Nếu như tính mạng mình mà không được đảm bảo, nhiệm vụ kia không có bất kỳ ý nghĩa nào. Ta hy vọng con không nên lấy thân mình đi mạo hiểm, an toàn là quan trọng nhất.

Tuy rằng Giang Trần rất hoài niệm Mộc Cao Kỳ, thế nhưng cũng không thể vì Mộc Cao Kỳ mà làm những người khác mất mạng.

Lâm Yến Vũ hiện tại là đệ tử của hắn, Mộc Cao Kỳ là sư đệ hắn, không ai hơn ai.

Cứu một mất một, loại mua bán này Giang Trần tuyệt đối sẽ không làm.

Lâm Yến Vũ từ biệt Giang Trần, trở lại chỗ ở của mình, hắn mở túi trữ vật kia ra xem xét, lập tức trợ mắt há hốc mồm. Trong túi trữ vật này chỉ là linh thạch Thánh phẩm cũng có hai ức.

Ngoài ra còn có các loại đan dược đỉnh cấp của Thái Uyên các, thậm chí kể cả đan dược như Vạn Thọ đan cũng có. Ngoài ra còn có hai ba mươi gốc linh dược Địa cấp, năm gốc linh dược Thiên cấp.

Giá trị của túi trữ vât này quả thực nặng tới mức khiến cho Lâm Yến Vũ thiếu chút nữa không nắm chặt nó được. Hắn cũng đoán được, sư tôn ra tay nhất định sẽ không nhỏ.

Thế nhưng mà sau khi mở ra, vẫn khiến cho hắn chấn kinh tới mức rớt tròng mắt.

Thủ bút bực này tuyệt đối có thể nói là kinh người a. Lâm Yến Vũ thậm chí còn hoài nghi, hắn cầm những vật này đi Trích Tinh bang mua người, chưa chắc Trích Tinh bang đã cự tuyệt.

Một nô lệ Tiên Thiên Mộc linh chi thể hiển nhiên rất không tồi, thế nhưng ở đây có rất nhiều vật mà cả đời người không gặp được.

Ví dụ như linh dược Thiên cấp.

Linh dược Thiên cấp, đây chính là linh dược mà tương đương với cường giả Đế cấp mới có thể sử dụng. Cường giả Hoàng cảnh cũng không thể nào xa xỉ như vậy được.

Một gốc linh dược Thiên cấp tuy rằng không làm cho cường giả Đế cấp điên cuồng, thế nhưng tuyệt đối có thể khiến cho một cường giả Đế cấp thiếu nợ ngươi một nhân tình.

Năm gốc linh dược Thiên cấp có thể khiến cho cường giả Đế cấp thiếu ngươi một đại nhân tình, thậm chí muốn cường giả Đế cấp làm một chuyện cho ngươi cũng hoàn toàn có thể.

Dù sao linh dược Thiên cấp quá mức quý hiếm, cho dù là cường giả Đế cấp cũng không phải thường xuyên có thể gặp được.

Huống chi trong túi trữ vật này không chỉ có linh dược Thiên cấp, còn có nhiều linh dược Địa cấp, còn có đan dược thành phẩm rất nhiều, còn linh thạch nữa.

Đời này của Lâm Yến Vũ chưa từng thấy qua nhiều tài phú như vậy. Năm đó khi còn bé gia tộc đã bị sụp đổ diệt vong, chờ sau khi hắn hiểu chuyện, trên cơ bản đã là kẻ nghèo khó.

Nhiều tài phú như vậy đối với Lâm gia mà nói, cũng tuyệt đối là một khỏa tài phú lớn. Đối với Lâm Yến Vũ hắn thì không cần phải nói.


Sau khi Lâm Yến Vũ nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, ngày thứ ba hắn đã lặng lẽ rời khỏi Lưu Ly vương thành, trên đường trở về Đan Hỏa thành.

Giang Trần cũng không có vội vã xuất phát, bây giờ hắn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, thân phận đặc thù, một khi rời bước, cho dù là muốn đi ra ngoài cũng phải nghĩ tới quan hệ của Lưu Ly vương thành.

Hiện tại thế cục trong Lưu Ly vương thành nhìn như vững vàng, thực tế mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động. Ít nhất dã tâm của nhất mạch Tu La đại đế cũng không có vì thế mà suy yếu.

Giang Trần mới từ Thái Uyên các trở về thiếu chủ phủ đã bị Khổng Tước đại đế triệu kiến.

- Giang Trần, bổn đế định ngày mai đi tới Man Hoang. Sau này trên vai ngươi sẽ có rất nhiều nhiệm vụ, ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.

- Bệ hạ, người vội vã đi như vậy sao?

Khổng Tước đại đế than nhẹ một tiếng:

- Nếu như không phải đợi tin tức ngươi từ chủ tháp Lưu Ly vương tháp, có lẽ bổn đế đã xuất phát từ vài năm trước rồi.

Giang Trần im lặng không nói gì, hắn biết rõ, chuyện ma tộc thượng cổ đã trở thành một cái gai trong nội tâm Khổng Tước đại đế.

- Bệ hạ, tất cả nên cẩn thận.

Giang Trần biết rõ Khổng Tước đại đế không phải là loại người có thể đơn giản làm thay đổi chủ ý, cũng biết Khổng Tước đại đế là người có ý thức trách nhiệm rất mạnh.

- Chuyện do người làm, bổn đế cũng chỉ có thể góp chút sức nhỏ. Có một số việc cũng nên có người đi làm.


Trong thanh âm của Khổng Tước đại đế ít nhiều cũng có chút thương cảm.

- Nhân tộc có thể mạnh mẽ sinh tồn từ thượng cổ tới nay, nhất định có đạo lý để cho nhân tộc ta tiếp tục sinh tồn. Bệ hạ là người mạnh mẽ, vô luận thế nào trước tiên cũng nên đảm bảo sự an toàn của bản thân mới được.

Giang Trần cũng chỉ có thể khuyên bảo như vậy.

- Được rồi, bổn đế tự có suy nghĩ của mình. Bổn đế chỉ đi điều tra phương hướng của Ma tộc. Chuyện lao vào chỗ chết, tự nhiên bổn đế sẽ không ngu xuẩn tới mức độ này.

Khổng Tước đại đế rất rõ ràng, mình còn có tác dụng, hắn còn sống tuyệt đối so với việc chết lừng lẫy còn có giá trị hơn.

Còn sống mới có hi vọng đối kháng Ma tộc.

Chết, cho dù chết lừng lẫy, đây cũng là chuyện vô bổ.

Cho nên Khổng Tước đại đế cũng không muốn làm ra vẻ thấy chết không sờn này. Hắn biết rõ nếu như Ma kiếp bộc phát, cuộc chiến với Ma tộc nhất định là cuộc chiến trường kỳ, tuyệt đối không phải là chuyện xong trong một sớm một chiều. Cũng không có khả năng một lần là xong.

Giang Trần cũng cười nói:

- Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt.