Sát Thần Chí Tôn

Chương 1488




- Loạn lưu Cương Phong?

Hoàng Nhi là lần đầu tiên nghe được cái tên này, trong lúc nhất thời, lại có chút giật mình, nàng đến từ Vạn Uyên đảo, từ nhỏ học kiến thức là cao đoan nhất Thần Uyên Đại Lục.

Thế nhưng mà loạn lưu Cương Phong, Hoàng Nhi lại không kiến thức qua. Ngược lại là Giang Trần xuất thân từ Đông Phương Vương Quốc, lại biết đồ vật đáng sợ kia.

Tâm hồn thiếu nữ của Hoàng Nhi cũng dâng lên một tia vui mừng:

- Xem ra, trong thức hải của Trần ca, quả nhiên đã thức tỉnh rất nhiều trí nhớ không thuộc về hắn. Chẳng lẽ, Trần ca thật là Thần nhân kiếp trước chuyển thế sao?

Loạn lưu Cương Phong này, tàn sát bừa bãi khoảng chừng mấy giờ, lúc này mới dần dần giảm bớt.

Bất quá Giang Trần cũng không vội đi ra, cho dù xu thế yếu bớt, cũng không phải thân thể huyết nhục bình thường có thể ngăn cản.

Bất quá, hắn lại cảm thấy kỳ quái, Hoang Man Chi Địa này, nơi nào đến loạn lưu Cương Phong?

Vì loạn lưu Cương Phong này, là từ vết nứt không gian sinh ra. Một không gian nghiền nát, hoặc là không gian tầm đó xuất hiện vết rách, mới sẽ thường thường xuất hiện loạn lưu Cương Phong cường đại.

Thế nhưng mà, trong hoang man này, chẳng lẽ còn có không gian nghiền nát cường đại gì?

Bên ngoài có Cương Phong tàn sát bừa bãi, dưới nền đất, cũng chưa chắc là cõi yên vui. Giang Trần vận dụng Thiên Mục Thần Đồng tùy ý quét qua, liền cảm giác được chí ít có bốn năm đạo địch ý, từ chung quanh truyền đến.

- Thâm Uyên lòng đất này, lại có nhiều sinh linh cường đại như vậy, khó trách đi qua thảo nguyên tử thương sẽ thảm trọng như vậy. Đây quả thực là Địa Ngục a.


Bất quá, may mắn chính là, những thế lực nhìn chằm chằm kia, thực lực đều không tính quá nghịch thiên, Giang Trần cũng không sợ.

Quan trọng nhất là, ở dưới Băng Hỏa Yêu Liên phòng ngự, những lực lượng nhìn chằm chằm này, cũng có một loại bản năng kiêng kị.

Giang Trần cũng không đi trêu chọc chúng, chỉ chờ loạn lưu Cương Phong biến mất, liền đi ra ngoài.

Nếu đổi lại địa phương khác, có lẽ Giang Trần sẽ cân nhắc tiềm hành dưới mặt đất. Thế nhưng mà nơi này cùng địa phương khác bất đồng.

Tính dính trong lòng đất rất lớn, rất khó hành tẩu.

Hơn nữa, trong lòng đất có rất nhiều sinh linh, nếu như Giang Trần đi dưới nền đất, chỉ ứng phó những sinh linh này cũng đủ hắn đau đầu rồi.

Lúc này, có một sinh linh dưới mặt đất thiếu kiên nhẫn, gầm nhẹ một tiếng, như một mũi khoan điên cuồng lao tới Giang Trần, tốc độ cực nhanh, phảng phất vũng bùn Thâm Uyên kia, đối với nó căn bản không có bất luận ảnh hưởng gì.

Bất quá, tốc độ của Giang Trần bị hao tổn, cũng không có nghĩa là hắn không có cách nào.

Phi Vũ kính nhoáng một cái, sinh linh kia bị hào quang bắn trúng, tốc độ lập tức chậm lại, vô số Băng Hỏa Yêu Liên thổi sang trên người sinh linh này.

Cũng may Giang Trần không muốn đắc tội những sinh linh dưới lòng đất này, Băng Hỏa Yêu Liên tùy ý hất lên, vứt sinh linh kia qua một bên.

Cùng lúc đó, Giang Trần mang theo Hoàng Nhi, thân hình nhoáng một cái, bay vọt lên mặt đất.

Loạn lưu Cương Phong lui tán, bốn phía lại khôi phục bình tĩnh. Chỉ là, lúc trở ra, tình hình chứng kiến, lại hoàn toàn bất đồng rồi.

Những bụi cỏ cao cao kia, hoàn toàn bị xoắn nát bấy, nương theo toái huyết nhục cặn của vô số sinh linh phủ kín đầy đất, thật có thể nói là cảnh hoang tàn khắp nơi.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, cũng là lòng còn sợ hãi. Vừa rồi nếu như chậm một chút, chỉ sợ phải chết ở nơi này rồi.

- Hoang Man Chi Địa, quả nhiên mười bước một hiểm, hoàn toàn không thể khinh thường.

Giang Trần điều chỉnh tốt cảm xúc, cùng Hoàng Nhi nhìn nhau, tiếp tục đi tới.

Tựa hồ loạn Lưu Cương Phong cũng làm rối loạn trật tự của thảo nguyên, trên đường đi, Giang Trần ngược lại càng thêm thông thuận, sau một buổi, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần liền có thể chứng kiến cuối cùng thảo nguyên.

Trong nội tâm Giang Trần vui vẻ:

- Loạn Lưu Cương Phong trộn lẫn, ngược lại làm cho ven đường ít đi rất nhiều nguy cơ, đi đường trở nên càng thêm thông thuận. Có thể chứng kiến cuối cùng, trong vòng một canh giờ, có lẽ sẽ xuyên qua thảo nguyên rồi.

Giang Trần nhìn sắc trời một chút, đã tiếp cận chạng vạng tối. Nếu như có thể ở trước khi đêm đến xuyên qua thảo nguyên, cái kia không thể nghi ngờ là tốt nhất.


Tuy đối với tu sĩ mà nói, trời sáng hay tối khác nhau không lớn. Thế nhưng mà trong đêm tối, rất nhiều sinh linh sẽ trở nên dị thường sinh động, cái này đối với Giang Trần mà nói, chưa hẳn là chuyện tốt

Cũng may, một hồi Loạn Lưu Cương Phong tàn phá, ngược lại đề cao tốc độ của Giang Trần.

Rốt cục, ở trước khi trời tối, Giang Trần thành công vượt qua đại thảo nguyên. Đứng ở cuối cùng, một dòng suối chảy qua, đối diện là rừng rậm rậm rạp.

Chiếu theo bản đồ, có lẽ là địa phương mà Hà Hồng Thụ đánh dấu.

Giang Trần nhìn sắc trời, đã tiếp cận trời tối. Hắn cũng không mạo hiểm, quyết định ở bên bờ dừng lại một đêm, ngày mai lại đi tìm An Hồn Mộc.

Càng tiếp cận An Hồn Mộc, tâm tình của Giang Trần, ngược lại càng bình tĩnh.

Triệu hoán Long Tiểu Huyền ra, để cho Long Tiểu Huyền gác đêm, Giang Trần thì tiến vào trạng thái minh tưởng.

Có Long Tiểu Huyền gác đêm, Giang Trần là rất yên tâm. Tuy Mộc Ma Cổ Trùng lợi hại, nhưng đối với Long Tiểu Huyền lại không có chút tác dụng.

Bởi vì nước bọt của Chân Long nhất tộc, là khắc tinh trời sinh của Mộc Ma Cổ Trùng.

Ngoại trừ Long Tiểu Huyền ra, Giang Trần còn an bài Lục Triết Sâm dưới lòng đất, để ngừa dưới nền đất có sinh linh đột nhiên tập kích.

An bài thỏa đáng như thế, trong vòng một đêm, tuy ngẫu nhiên cũng gặp phải một ít tình huống, nhưng đều hữu kinh vô hiểm.

Đến buổi sáng, Giang Trần cùng Hoàng Nhi nhao nhao mở mắt, nghênh đón lấy một ngày mới.

Nhất là Hoàng Nhi, tính cách nàng không màng danh lợi, hôm nay trong đôi mắt, cũng nhiều ra một ít ý tứ bất đồng.

Đây là một ngày mới, có lẽ cũng là ngày nàng đạt được tân sinh.


- Xuất phát.

Giang Trần điều chỉnh một phen, liền bước vào rừng rậm.

Đi mấy trăm mét, liền khó nhìn thấy ánh mặt trời. Tuy mặt trời sáng sớm có tính xuyên thấu rất mạnh, nhưng không cách nào xuyên thấu qua rừng rậm kín không kẽ hở kia.

Càng đi vào trong, ánh sáng cũng càng ám.

Bất quá, cái này đối với Giang Trần mà nói, lại không có ảnh hưởng gì. Thiên Mục Thần Đồng cộng thêm Tà Ác Kim Nhãn, lực xuyên thấu rất mạnh, dù lại tối, cũng như ban ngày mà thôi.

Trong rừng rậm, thỉnh thoảng truyền đến một ít tiếng kêu líu ríu, làm cho rừng rậm yên tĩnh nhiều thêm vài phần đáng sợ.

Ngẫu nhiên còn có thể truyền đến một tiếng gầm gừ Thiên Băng Địa Liệt, tựa hồ có hung thú gì đang phát uy.

Bất quá tâm của Giang Trần lại như mặt nước phẳng lặng, những vật này, đều không thể ngăn cản bước tiến của hắn.

- Hoàng Nhi, đừng lo lắng, ta có dự cảm, An Hồn Mộc có lẽ ngay trong rừng rậm này. Chỉ cần nó xuất hiện, vô luận như thế nào, ta nhất định có thể bắt nó tới tay.

Hoàng Nhi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay nắm thật chặc tay Giang Trần, phảng phất sợ buông lỏng liền mất đi hết thảy.

Đột nhiên, thần thức của Giang Trần khẽ động, một thân cây cực lớn bên người, như là một đoàn đại màn thanh sắc, hướng Giang Trần phô thiên cái địa áp qua.