Diệc Thuần thấy trời đổ mưa nên hủy hẹn với Nhất Duy, Diệc Thuần ngồi trong phòng mình lấy điện thoại gọi cho Nhất Duy.
-Alo, Nhất Duy anh đã về tới nhà chưa?
[...Anh vẫn đang ở phòng luật. Em về chưa?...]
-Em tới nhà rồi. Anh vẫn còn làm việc sao? Bận như vậy còn gửi hoa cho em làm gì.
[...Hoa? Anh có gửi cho em sao?...]
-Không phải anh gửi à?
Diệc Thuần nghe giọng Nhất Duy như vậy thì bó hoa kia không phải anh tặng cô. Là ai tặng chứ? Chẳng lẽ...
[...Đáng lí là có, anh định ăn cơm tặng em nhưng mà trời mưa không giao hoa được...]
Diệc Thuần im lặng, Mặc Phong nói thật sao?
[...Có ai tặng hoa em sao?...]
-Không, em chỉ nói vậy thôi.
[...Em ngủ sớm một chút, dạo này em hay chạy tới lui lo mấy cái hợp đồng bảo hiểm. Ngày mai anh sẽ kêu mẹ hầm một ít đồ bổ cho em...]
-Ấy không cần phiền bác gái. Em khỏe lắm anh đừng lo.
[...Nhân tiện anh hưởng ké. Em đừng nói không...]
-Được rồi, mai khi nào anh đem thì anh điện em một tiếng.
[...Được, em đi ngủ đi...]
-Anh cũng đừng làm khuya quá. Tạm biệt.
Diệc Thuần tắt máy nằm dài trên giường, bây giờ cô rất rối cái gì cũng không suy nghĩ được.
Mặc Phong như vậy là đùa hay thật? Bốn năm trước là anh từ bỏ cô thì tại sao bây giờ lại đi đeo đuổi cô?
Nếu Mặc Phong là thật lòng thì cô nên làm sao?
Giữa Nhất Duy và Mặc Phong, một người yêu cô nhiều như vậy, một người cô lại yêu rất nhiều thì rốt cục cô phải chọn lựa ai?
.
Thừa Tuyết trở về nhà, người làm nói Trình Ngụy vừa đi đón cô được ít phút trước, nghe như vậy cô không khỏi nhíu mày.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Trình Ngụy.
[...Em đang ở đâu vậy? Anh đến tiệm sách thấy đã đóng cửa...]-không cho cô nói trước, Trình Ngụy đã mở miệng trước
-Em đang ở nhà.
Vậy chiếc ô kia ở đâu ra?
[...Em về rồi sao? Đã ăn gì chưa anh sẽ mua một ít thức ăn về...]
-Ở nhà có thức ăn, em đợi anh về ăn cùng.
Nói thêm vài câu cô cúp máy, trong lòng vẫn không biết được ai là người đưa ô cho mình? Trình Ngụy hình như không hề biết đến chuyện này, nếu không là Trình Ngụy thì có thể là ai chứ?
Đang suy nghĩ thì Nhã Nhã nũng nịu ôm lấy tay cô: "Mami, Nhã Nhã không quay về với daddy Trình Tuấn và mami Anna đâu."
-Nhã Nhã, con không nhớ mami Anna và daddy Trình Tuấn sao?
-Dạ nhớ. Nhưng mà nếu con đi con cũng sẽ mami và daddy lắm.
-Mami và daddy cũng rất nhớ con nhưng nếu Nhã Nhã không ngoan, không quay về thì mami sẽ giận Nhã Nhã lắm đó.
-Mami đừng giận, Nhã Nhã sẽ về.
-Ngoan lắm. Quay về đó rồi phải nghe lời biết không?
-Dạ.
Thừa Tuyết ôm lấy con bé vào lòng, tay vuốt ve tóc con bé. Nếu con của cô còn sống, chắc sẽ dễ thương ngoan ngoãn như Nhã Nhã, đáng tiếc nó lại đi quá vội.
Cô không dám nói cho Nhậm Tử Phàm biết, cô cũng không có can đảm để nói rằng con chúng ta chết rồi.
Trình Ngụy quay về thấy Thừa Tuyết và Nhã Nhã đang ôm nhau, đôi mắt anh dịu dàng trìu mến. Nếu anh và cô cũng có một đứa con thì hay biết mấy?
-Nhã Nhã, daddy lạnh, Nhã Nhã lại ôm daddy đi.
Cô bé Nhã Nhã rất nghe lời, chạy tới chỗ Trình Ngụy đang đứng ôm lấy anh.
-Con gái của daddy ngoan lắm. Ngày mai con có thể gặp lại daddy Trình Tuấn và mami Anna rồi, có vui không?-anh ôm con bé đi lại ghế ngồi
-Dạ vui nhưng mà... Nhã Nhã sẽ nhớ mami và daddy lắm.
-Chúng ta là một gia đình mà, daddy sẽ thường xuyên trở về thăm con.
-Thật ạ? Nhưng vì sao mami và daddy không ở bển luôn ạ?
Mặt Thừa Tuyết có chút cứng đờ khó khăn nở nụ cười ngọt ngào với con bé: "Bởi vì mami phải ở đây làm một số việc."
Cô không muốn quay về Trình gia, không muốn nhìn thấy Thái Trinh - kẻ đã gián tiếp cướp đi mạng sống của con cô.
Trình Ngụy nhận ra sự thay đổi của cô liền ôm Nhã Nhã nói: "Trễ rồi, con mau về phòng ngủ đi."
Sau đó để người làm đưa Nhã Nhã lên phòng ngủ.
Thừa Tuyết rũ mi mắt, hai tay nắm chặt móng tay ghim vào da thịt đau rát.
-Anh đi thay đồ đi.
Cô nhìn anh nói sau đó đứng lên đi vào bếp dọn cơm.
Trình Ngụy đứng lên nhìn bóng lưng cô, lời nói vang lên giữa không gian chợt ảm đạm: "Suy cho cùng em vẫn không quên được mọi thứ."
Cô bị lời nói của anh giữa chân lại, cắn chặt môi miễn cưỡng nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua ngày mai Trình Tuấn và Anna qua Việt Nam nên em buồn thôi."
-Em đừng gạt anh. Em vẫn chưa quên được hắn, em vẫn nhớ đến đứa con đã mất của mình.
Trước nay anh chưa từng lớn giọng nói chuyện với cô, đây là lần đầu tiên. Chẳng lẽ giống như câu người ta nói: Đàn ông một khi đã qua giới hạn chịu đựng sẽ tức giận với bạn, truy vấn bạn vấn đề anh ta vẫn muốn hỏi trong lòng.
Thừa Tuyết quay đầu lại, ngẩng cao nói: "Đứa con của em, làm sao em có thể dễ dàng quên được?"
-Vậy còn hắn?-anh sải bước dài đi đến trước mặt cô, hai tay vịn lấy vai cô
Thừa Tuyết đối với câu hỏi này của anh thì im lặng né tránh.
Trình Ngụy đột nhiên tăng sức bóp chặt vai cô, liên tục dùng sức lắc mạnh: "Tô Thừa Tuyết vì sao em lại có thể ích kỉ như vậy? Anh luôn cố gắng làm em vui vẻ, làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Nhưng mà bốn năm qua em luôn xem anh là cái bóng của Nhậm Tử Phàm đúng không?"
-Trình Ngụy, không phải, không phải như vậy... anh nghe em nói đi.-Thừa Tuyết nghe anh nói thì đau lòng, hốc mắt đỏ hoe
-Em luôn xem anh là hắn ta, trước nay em chưa từng yêu anh em cưới anh cũng do không muốn anh mất mặt phải không?-anh gằng giọng, ánh mắt đỏ ngầu
-Em... Trình Ngụy, em không có, em cũng yêu anh nhưng mà em... chẳng qua em...
Bây giờ cô cũng không biết nên nói với anh như thế nào, lòng cô rất rối bất cứ lời nào cũng không nói ra được.
-Tô Thừa Tuyết em có cần tàn nhẫn với anh như vậy không? Thà ngay lúc đầu em đừng cho anh hi vọng, em có biết em rất độc ác không?
Anh buông tay ra nở nụ cười cay đắng, mắt anh đỏ hoe. Có lẽ là đau lòng nhưng vì bản thân là nam nhân đại trượng phụ nên anh không cách nào rơi lệ được.
-Trình Ngụy, Trình Ngụy...-cô tiến tới muốn giữ lấy tay anh nhưng lại bị anh tránh đi
Anh nhìn cô, có bi phẫn, có chua xót, không nói không rằng quay người bỏ đi.
-Trình Ngụy... em xin lỗi.
Cô ngồi khụy xuống sàn nhà, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Cô thực sự rất tàn nhẫn giống như lời anh nói, đối với những việc mà Trình Ngụy đã hi sinh cho cô, ngoài việc làm anh có cảm giác bị lừa gạt và phản bội ra cô chẳng làm được gì cho anh hạnh phúc cả.
Tình cảm của anh dành cho cô quá lớn, còn cô lại chẳng bằng một phần nhỏ của anh.
Thừa Tuyết đợi Trình Ngụy đến trời sáng anh vẫn không quay về nhà, cô nghĩ anh vẫn còn tức giận chuyện tối qua nên cũng không gọi điện cho anh.
Hôm nay Trình Tuấn và Anna sẽ qua Việt Nam đón Nhã Nhã nên cô cho con bé nghỉ ở nhà, bản thân cũng không đến tiệm sách làm gì.
Cô dẫn Nhã Nhã đi đến trung tâm thương mại để mua một ít đồ đãi Trình Tuấn và Anna.
.
Diệc Thuần nghe lời trưởng phòng đi gặp người khách hàng lớn ở quán cafe đối diện Khởi Lạc. Lúc Diệc Thuần bước vào nhìn xung quanh xem xem ai là người cô cần gặp.
Diệc Thuần đi đến một bàn trống gọi nước ngồi chờ.
Đợi được nửa tiếng Diệc Thuần không còn kiên nhẫn nữa đúng lúc đứng dậy định rời đi thì cánh cửa tự động mở ra.
Lúc Diệc Thuần nhìn thấy là ai bước vào lặp tức hụp xuống núp dưới bàn.
Có cần trùng hợp như vậy không?
Mặc Phong đảo mắt chuẩn xác nhận ra Diệc Thuần trong đám người trong quán, anh sải bước đi tới chỗ cô.
Diệc Thuần không ngừng cầu trời khấn phật cho anh đừng phát hiện ra nhưng mà tiếng bước chân đã vang gần bên, đôi giày da màu đen xuất hiện trước mặt, Diệc Thuần nuốt nước bọt ngẩng đầu nhìn Mặc Phong đang đứng trước mặt.
-Em làm trò gì thế?
-Huh, tôi... tôi đang tìm đồ.-Diệc Thuần liếm đôi môi khô khốc trả lời anh
-Mau đứng lên đi.
Diệc Thuần vội vã đứng lên, chỉnh lại quần áo vuốt vuốt tóc mình ngẩng cao đầu: "Tôi còn có việc, xin phép."
-Em không muốn nói chuyện bán bảo hiểm với tôi sao?-Mặc Phong ngồi xuống ghế, thong thả nói
Diệc Thuần bị lời anh nói làm dừng bước, một khắc sau ngồi xuống.
-Đáng lẽ tôi nên đoán ra là anh bày trò.
-Em không hối hận được, tin rằng em đã được dặn dò rất kĩ.-anh chậm rãi nhoẻn môi cười
-Rốt cục anh muốn gì?-cô nghiến răng nghiến lợi
-Đơn giản, nếu em làm tôi hài lòng tôi sẽ lặp tức kí hợp đồng.-anh nhún vai
-Công việc này tôi cũng không cần.
-Nhưng mà làm công ty mất một mối làm ăn lớn, em không thấy có lỗi sao?
-Anh...
Anh lại dùng trò đánh tâm lý với cô, đồ vô liêm sĩ.
-Em suy nghĩ kĩ đi, chúng ta đều có lợi cả.
-Bây giờ anh muốn gì?
Diệc Thuần nén giận, nhỏ giọng xuống nước hỏi anh.
-Cũng đơn giản lắm.-anh nhoẻn môi
Diệc Thuần nuốt nước bọt, dự cảm không lành là mấy.
Rốt cục anh định giở trò gì nữa đây?