Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 62: Gặp lại chẳng khác người xa lạ




Là anh.

Thật sự là anh.

Vẫn gương mặt đó đang nhìn cô. Vì sao anh có thể điềm tĩnh như vậy? Còn cô lại hỗn loạn kích động thế này?

-Anh.

Viên Hy đi ra từ phía sau cùng anh đứng chung ô. Khi nhìn thấy sự hiện diện của cô thì kinh ngạc, hai môi mím chặt lại.

-Không phải nói đói sao? Vào mua gì ăn đi.-Nhậm Tử Phàm lời nói phảng phất sự ấm áp với Viên Hy

-À, vâng.

Nhậm Tử Phàm cùng Viên Hy che chung ô đi đến cửa siêu thị thì dừng lại để cất ô qua một bên.

Anh bình thản bước qua cô, giống như người xa lạ không quen biết nhau. Anh đã quên cô?

Lúc này Nhã Nhã kéo áo cô ngọng nghịu lên tiếng: "Mami, có xe tới kìa."

-Nhã Nhã, đi thôi con.

Thừa Tuyết ôm lấy Nhã Nhã khi quay đi cúi gầm mặt, cổ họng cô đắng nghẹn, tưởng như không thở được.

Anh thật sự đã không còn lưu luyến gì sao? Anh tuyệt tình đến vậy sao?

Nhậm Tử Phàm cùng Viên Hy vào siêu thị thì Thừa Tuyết đã cùng Nhã Nhã lên taxi đi mất.

Đúng là gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.

Ngồi trên taxi, Thừa Tuyết đau xót nghĩ đến lúc trước. Đều do cô! Là cô đẩy cả hai vào ngõ cụt, vậy mà lúc đó cô còn trách anh, hận anh, bây giờ mới biết ngay cả tư cách cũng không có.

Về đến nhà, Thừa Tuyết để người làm dỗ Nhã Nhã ngủ, đem pizza qua cho Trình Ngụy.

Trình Ngụy đang ngồi chép bản kiểm điểm thấy cô vào thì mừng tươi rối.

-Anh ăn đi. Tối nay em quay về nhà ngủ.

-Em đừng giận nữa. Anh không dám tái phạm nữa mà.

Trình Ngụy, là em không dám trước mặt anh khóc vì người đàn ông khác, không thể tiếp nhận sự quan tâm của anh.

-Khi nào cảm thấy thoái mái em sẽ quay về.-Thừa Tuyết quay đi

Trình Ngụy vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình, thơm nhẹ lên tóc cô: "Anh sai rồi. Anh sẽ không dạy hư con nữa. Em đừng đi."

Thừa Tuyết hai mắt rưng rưng, sóng mũi cay xè ngôn ngữ gì cũng không nói được. Vì sao anh lại tốt với cô như vậy?

Cô đau khổ tháo tay anh ra, cắn môi nói: "Em sẽ không đi luôn."

Cô nói xong thì vội vàng đi khỏi phòng, Trình Ngụy chỉ nghĩ cô tức giận nên vội tìm cách lấy lòng cô.

Nhưng mà không quên ăn bánh pizza mà cô mua cho mình.

Thừa Tuyết trở về nhà mình, mở cửa đi vào trong ngay lặp tức nằm dài lên ghế sô pha.

Cô nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Cô cứ nghĩ gặp lại anh sẽ rất đơn giản, nói câu xin chào sau đó là tạm biệt. Lại không nghĩ tới tim sẽ đau, lòng sẽ nhói.

Cô đưa hai tay ụp vào mặt, khóc lớn.

Trời mưa càng lúc càng to, mà cô khóc càng ngày càng đau thương.

Cả đời này đều là cô nợ anh.

.

Ngày hôm sau, Nhậm Tử Phàm trở lại Khởi Lạc, khuôn mặt lúc nào cũng điềm tĩnh còn hơn lúc trước, có thể nhận ra sự thay đổi trong anh.

Mặc Phong đi vào, gặp lại anh thì vui mừng: "Cuối cùng ngài cũng về."

-Bốn năm qua vất vả cho cậu rồi.

Năm đó từ Ma Cao quay về Mặc Phong cùng Mặc Hàng hay tin lặp tức tới bệnh viện. Lúc đó Nhậm Tử Phàm còn đang trong tình trạng hôn mê.

Cả hai còn nghĩ là kẻ thù tìm anh trả thù, hỏi ra lại là Thừa Tuyết. Ai cũng không nghĩ cô lại có thể ra tay với anh.

Nhậm Tử Phàm mất mười sáu ngày để tĩnh dưỡng, lúc anh tỉnh lại không cho bọn họ tìm cô, còn nói từ hôm nay không còn liên quan tới cô. Hai người họ kết thúc như vậy sao?

Đáng ra người đi đảm nhiệm dự án với SS là Mặc Phong nhưng mà Nhậm Tử Phàm lại nói tự anh sẽ đi.

Đó là trốn tránh!

-Phòng Hoa Lạc cũng đã giải tán cả rồi. Mọi người trong phòng Hoa Lạc đều đã từ chức bốn năm trước.

Sau Thừa Tuyết, người tiếp theo là Diệc Thuần. Người trong Hoa Lạc cũng vì vậy xin nghỉ việc hết.

-Cũng tốt. Nó không nằm trong đầu tư của chúng ta.

Anh bình tĩnh tới mức làm Mặc Phong bất ngờ.

-Bây giờ đang theo dự án gì vậy?-anh hỏi

-Trường mẫu giáo tư đang thiếu vốn nên đã gửi thư nhờ sự giúp đỡ của chúng ta.

-Cậu đã đồng ý chưa?

-Vẫn chưa.

-Được rối tự tôi có sắp xếp.

Mặc Phong im lặng, chốc chốc lại nhìn anh muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.

-Cậu còn gì muốn nói?

-À không.

Mặc Phong cuối cùng cũng không nói, gập người rồi đi ra ngoài.

Nhậm Tử Phàm xoay ghế nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trầm tư.

Bốn năm trước anh đã dứt khoác với tình cảm dành cho cô, cô hận anh như vậy cho dù anh có quay về thì cô vẫn không tha thứ cho anh.

Hôm qua nhìn thấy cô, từ tận đáy lòng dâng trào một thứ hoài niệm nhưng mà anh không muốn lại gây cho cô đau khổ, nhát dao đó đã cắt đoạn mối duyên của bọn họ. Anh hà cớ gì phải lưu giữ trong khi cô đã muốn đoạn tuyệt?

Vả lại bây giờ cô đã có con, anh làm sao can thiệp vào được?

.

Đến tối Thừa Tuyết đóng cửa tiệm sách xong thì đi về.

Cô đi dọc bên đường giữa dòng người tấp nập.

Đột nhiên có một chiếc xe dừng bên cạnh cô, cửa kính được hạ xuống.

Cô chững người, có cái gì đăng đắng ở cổ họng.

Nhậm Tử Phàm trước sau vẫn điềm tĩnh như vậy.

-Đã lâu không gặp.-anh bình thản nói ra mấy chữ, nét mặt thoải mái vô cùng

Hai môi cô mím chặt, mắt khẽ đọng nhẹ gật đầu cười mỉm.

Bọn họ ngồi trong xe, xe dừng bên đường ít người qua lại. Anh nhẹ nhàng dùng tay gõ vào vô lăng.

-Hôm qua gặp mặt không thể nói lời chào em.

-Bốn năm qua anh vẫn khỏe chứ?-cô gượng ép làm mặt không hề có gì, mỉm cười

-Vẫn khỏe. Còn em?

-Em... hiện tại em đã kết hôn được ba năm. Chồng em rất tốt với em.

Ba năm trước cô đã kết hôn với Trình Ngụy.

-À... cô bé ngày hôm qua là con em?

Làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Anh không tức giận, không ngạc nhiên lại không lưu luyến cô?

Anh đã xóa sạch kỉ niệm giữa hai người, xóa sạch đi cô. Còn cô, cứ khư khư ôm lấy cái kỉ niệm dập nát kia.

Cuộc sống bi thương nhất chính là điều này: bạn còn nhớ kỹ nhưng người ta thì đã quên.

-Anh nói Nhã Nhã? Con bé năm nay được hai tuổi rồi.

-Anh cứ nghĩ, nó là con anh.

Cô mở to mắt, có cái gì rưng rưng đau khổ.

Nếu là con bọn họ thì phải được ba tuổi hơn rồi, chứ không phải hai tuổi.

-Anh chỉ nói đùa, em đừng bận tâm.

-Thật ra...

Cô chua xót cười, không cách nào nói ra được mấy chữ tiếp theo.

-Mắt em nhìn thấy từ khi nào?

-Lúc anh đi được nửa năm.

Anh làm sao biết khoảng thời gian đó cô đã sống như thế nào?

Lúc này điện thoại Thừa Tuyết vang lên, cô lấy ra do dự một lát mới nghe máy.

-Nhã Nhã, mami đang về.

[...]

-Trình Ngụy tối rồi anh cho Nhã Nhã ngủ đi, em về ngay.

Thừa Tuyết nói vài câu thì tắt máy, quay qua anh cười nhẹ: "Em phải về rồi."

-Ừ.

Cô mở cửa đi xuống xe sau đó vội vã bắt taxi đi về.

Anh ngồi trên xe nhìn cô, nhìn đến khi chiếc taxi đã không nhìn thấy nữa.

Thừa Tuyết ngồi trên taxi, tay cô run rẩy che miệng mình hai dòng nước mắt nhanh chóng chảy ra.

Tài xế thấy cô khóc nức nở còn nghĩ là cô vừa bị bạn trai bỏ nên lắc đầu, chuyện này ông đã gặp nhiều rồi nên cũng không nhiều chuyện.

Thừa Tuyết nghĩ đến câu anh nói: "Anh cứ nghĩ, nó là con anh" thì lòng cô đau như cắt. Làm sao cô có thể mở miệng nói với anh rằng đứa con của bọn họ vẫn chưa ra đời đã chết.

Cô còn hình dung gương mặt của nó vậy mà vào một ngày nó lại ra đi vĩnh viễn.

Lúc đó cô rất đau khổ, tự nhốt mình trong phòng, không chịu bất kì sự chữa trị nào.

Cô trách lầm anh, đâm anh một nhát, làm con của bọn họ chết. Cô nợ anh quá nhiều, nhiều đến mức không có cách nào để bù đắp.

Quay trở về Thừa Tuyết đi vào phòng Nhã Nhã, nhìn con bé ngủ say khuôn mặt bầu bĩnh nằm ôm con gấu bông to. Cô đưa tay sờ má con bé, nước mắt lại lăn dài.

Nhã Nhã là món quà ông trời ban cho cô lúc cô đang đau khổ khi mất đứa con của mình.

Trình Ngụy nghe người làm nói cô đã về đang ở phòng Nhã Nhã thì vội lên tìm cô.

Khi anh bước vào phòng thấy vai cô run lên vội dùng tay quẹt lau đi khóe mắt ướt nước. Anh biết cô lại nhớ đến đứa con chưa chào đời của mình.

-Chúng ta về phòng thôi.

Anh ôm lấy bả vai cô, đỡ cô đứng lên.

Thừa Tuyết được anh dìu ra ngoài, lòng cô quặn đau những nỗi đau kia lần lượt quay về.

Cô ngồi khụy xuống sàn nhà khóc nức nở.

Có đôi khi, yêu không phải yêu, mà là một sự dằn vặt.

Trình Ngụy ngồi bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng. Nhìn cô đau lòng anh cũng rất đau, suốt bốn năm qua cô đã chịu rất nhiều đau khổ, cô luôn tự dằn vặt bản thân mình vì sao lúc đó lại "đẩy" con cô vào cái chết.

-Em đã gặp lại anh ấy, anh ấy bây giờ rất tốt, anh ấy nói đùa tưởng rằng Nhã Nhã là con anh ấy, em lúc đó rất đau khổ muốn nói anh ấy sự thật rằng chúng ta có một đứa con đáng tiếc lại bị em hại chết. Nhưng mà em một chữ cũng không thể mở miệng.

Trình Ngụy ôm lấy cô một lời cũng không nói, người chứng kiến đau khổ của cô lúc đó chỉ có anh, là anh kí tên vào đơn phẫu thuật bỏ đứa bé, mặc dù đứa con không phải của anh nhưng mà nhìn cô nằm trên giường mổ khắp người máu me cầu xin anh đừng kí tâm anh đau đớn dự dội.

- - -

Khi Viên Hy đến nói cho Thừa Tuyết biết được sự thật cô luôn sống trong sự dằn vặt ân hận, đến ba tháng sau bác sĩ nói cô có thai. Cô nghĩ rằng là ông trời ban tặng cho cô món quà quý giá cho tình yêu của cô và anh. Cô kiên trì chữa khỏi đôi mắt bằng phương pháp tự nhiên để tránh ảnh hưởng đến đứa bé.






Sau bốn tháng hơn, bụng cô nhô lên lớn hơn mà mắt cũng được chữa khỏi. Trình Ngụy đối với cô rất tốt, anh còn xem đứa con trong bụng cô là con của mình.






Lúc đó cô xuất viện quay trở về nhà, mọi người hàng xóm thấy cô quay về với cái bụng lớn thì xì xầm nói cô chưa chồng có con làm xấu mặt ba mẹ ở trên trời của cô.






Khi đó Trình Ngụy xuất hiện dẹp loạn hết bọn họ, anh còn hùng hồn nói đứa con trong bụng cô là của anh còn nói sẽ cưới cô.






Anh nói: "Anh không cần em yêu anh, cũng sẽ không vì em có thai với hắn mà chê bai em, anh muốn chăm sóc em và con."






Cô rất cảm động, thật sự rất cảm động.

Nhưng mà mọi chuyện không như cô nghĩ, giống như mọi người hay nói: Đâu ai biết trước chữ ngờ.

Ngày đó anh dẫn cô qua Las Vegas gặp người trong Trình Gia.






Thật sự mà nói khi cánh cổng của gia tộc Trình mở ra cô chỉ cảm thấy run sợ không chú tâm đến gì cả.






Người trong dòng tộc Trình gia rất nhiều, chỉ trong đại sãnh của tòa nhà nguy nga lộng lẫy đã có đến hai mươi mấy người cùng với đám người hầu thuộc hạ.






Nam có nữ có, già có trẻ con. Tất cả bọn họ đều dồn mắt về cô và Trình Ngụy.






Cô đột nhiên cảm thấy hối hận, Trình Ngụy tốt với cô như vậy mà cô lại đem anh làm người thế thân đứng ra nhận là ba đứa bé trong bụng cô, cô lại càng thấy có lỗi với Trình gia hơn.






Nếu bọn họ biết được sự thật chắc chắn sẽ rất tức giận và nhục nhã. Suy cho cùng kẻ có lỗi nhiều nhất là cô.






Cuộc sống của cô ở Trình gia thật sự không phải như bao cô gái nghĩ. Bước vào hào môn chẳng khác nào tự dùng dao kề sát cổ mình.