Qua ngày thứ ba, cuộc sống bình yên của bọn họ lại vì một cuộc gọi mà khuấy động xáo trộn tất cả.
Buổi sớm mai, Thừa Tuyết giật mình thức dậy, trán đầy mồ hôi. Lúc nãy cô mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.
Xoay qua thấy Nhậm Tử Phàm vẫn còn ngủ thì khẽ khàng đi xuống giường đi đến cửa sổ nhìn ra cảnh biển.
Mặt trời chỉ vừa nhô lên một chút, phía chân trời một màu vàng rực.
Mở cửa đi ra ban công để gió biển thổi vào đầy mát mẻ, Thừa Tuyết vịn tay lên lan can để gió thởi vào mặt thưởng thức "mùi vị" của biển cả.
Nhậm Tử Phàm đưa tay muốn ôm cô thì phát hiện bên cạnh trống rỗng không có người thì giật mình tỉnh giấc, ngiêng đầu qua nhìn thấy cô đang đứng nhìn ra bầu trời hừng đông kia.
Anh đứng lên đi ra chỗ cô đang đứng từ phía sau chòm lấy ôm cô.
-Sao thức sớm vậy?
-Em giật mình tỉnh.-cô gác đầu vào một vai anh hướng mắt ra biển cả mênh mông nói
-Em thấy ác mộng sao?
-Em thấy... anh phản bội em, em cầm dao đâm anh sau đó anh rời bỏ em.
Thật sự rất đáng sợ, trong mơ khi cô biết anh phản bội cô thì cô giống như điên loạn dùng dao đâm vào ngực anh. Máu chảy ra rất nhiều, tay cô thấm đầy máu của anh, mọi thứ xung quanh chỉ toàn một màu đỏ tươi.
Sau đó cô mơ thấy anh đứng trên sân thượng của Khởi Lạc, tay ôm chỗ bị cô đâm chảy đầy máu kia cười một mực nhu tình với cô, không nói không rằng nhảy xuống dưới.
Cô khóc, mặc dù rất nghịch lí nhưng mà ai đó nói chính cô đẩy anh rời xa mình.
Anh nhíu mày, không hiểu sao lại không kìm được ôm chặt cô lại, nếu thực sự xảy ra chuyện như thế, cô có nỡ lòng giết anh không?
Anh lấy lại khuôn mặt bình tĩnh, cười dịu dàng: "N gốc quá, dù có thế nào anh cũng không rời xa em."
Anh vòng tay trước bụng cô ôm chặt, lời nói đầy thâm tình.
-Anh đã hứa phải giữ lời, dù thế nào anh vẫn ở bên em.
-Anh giống kẻ thất hứa lắm hay sao?
-Giống. Anh thất hứa với em rất nhiều lần nhưng mà lần này tuyệt không được quên.
-Rời xa em... anh chưa nghĩ tới, trừ phi đó là điều en muốn.
Anh biết nếu vụ mẹ cô thất bại, hoặc là cô hận anh suốt đời hoặc là cô giết chết anh giống như giấc mơ của cô.
-Làm sao em lại mong muốn điều đó? Hay là anh làm chuyện có lỗi với em!?-cô nghiêng đầu nhìn anh nghiêm mặt
-Em nói xem.-khuôn mặt anh thản nhiên vô cùng như thể anh hoàn toàn vô tội
-Hmm... cái này phải xem lại.
-Em nên tin vào bạn trai em, anh tuyệt không mèo mỡ gà đồng. Lúc trước thì có nhưng bây giờ không.
Anh cao giọng chắc nịch nói.
Cô xì mũi ai cần anh nói, điều đó cô tin ở anh, lúc trước đã tin, bây giờ tin và sau này vẫn tin.
Bọn họ dựa trán vào nhau mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, anh ôm cô cứ như vậy ngắm mặt trời mọc.
Qua hết hôm nay, tình yêu của bọn họ liệu còn không?
- - -
Khởi Lạc mặc dù ông chủ đi vắng nhưng nhân viên vẫn làm việc rất nghiêm túc, Mặc Phong đứng ra điều hành mọi việc thay Nhậm Tử Phàm.
Mặc Phong cùng Mandy xem vài tư liệu lúc đi vào thang máy lại chạm Diệc Thuần.
Diệc Thuần làm như không nhìn thấy ngó lơ đi.
-Mandy, một lát liên hệ với khách sạn Sunrise nhờ họ chuyển máy đến tổng tài bảo là việc cử người sang Úc hợp tác với SS là ai.-Mặc Phong đóng tư liệu lại đưa cho Mandy cầm
-Tôi biết rồi.
Đứng trong thang máy, không ai nói với ai câu gì ngay cả cái liếc mắt cũng không có. Diệc Thuần nhìn con số chậm chạp thay đổi thì bức bối.
Không rõ là vì cái, hay là do người nam nhân này?
-Cô và Nhất Duy vẫn tốt chứ?
Dường như đây chỉ là hỏi theo thông lệ khi trong không khí không có gì nói.
-Chúng tôi rất tốt.
Hoặc là cả hai tốt hoặc là chỉ Nhất Duy tốt.
Tối hôm đó nói ra mấy từ đó, Diệc Thuần mất trắng một đêm để suy nghĩ lại chuyện đã làm.
Nhất Duy rất tốt, phải nói là đàn ông cực phẩm vạn cô gái đều muốn có, nhưng mà Diệc Thuần cô chính là cái gì cũng không cảm nhận được.
-Nhất Duy là người đàn ông tốt, cô đừng bỏ qua.
Nói đến đây thang máy vừa đến tầng anh cần đến cửa chỉ mở ra thì anh đã cùng Mandy bỏ đi trước.
Diệc Thuần đứng trong thang máy, lồng ngực có cái gì rất nhọn đâm vào.
Anh không đau lòng khi cô bên người đàn ông khác sao? Anh không cảm thấy buồn một chút nào sao? Mà anh còn nhắc cô đừng nên bỏ lỡ Nhất Duy.
Vu Diệc Thuần, mày thất bại rồi. Đáng lí mày không nên cược lớn như vậy.
Người yêu mày, mày trốn tránh. Người mày yêu, trốn tránh mày.
Có cái gì đó rơi ra khỏi hốc mắt nhưng nhanh chóng khô đi một chút dấu vết cũng không để lại.
.
Trình Ngụy liên lạc với Thừa Tuyết nhưng điện thoại cô báo ngoài vùng phủ sóng. Anh biết cô đang ở đảo San Hô cùng Nhậm Tử Phàm nhưng hôm nay mẹ cô phẫu thuật, cô cũng cần phải biết.
-Nhị thiếu, lão gia mới gọi...
-Ta bây giờ rất bận.
-Chuyện An tiểu thư...
-Ngươi không nghe ta nói rất bận sao?
Anh quay sang gắt với Nin.
Nin biết mình đã nhiều lời liền cung kính nói rồi rời đi: "Thuộc hạ sẽ nói lại với lão gia."
Trình Ngụy gác tay lên thành ghế, quay ghế nhìn ra khung cửa kính nhìn thành phố xa hoa lộng lẫy kia.
-Tô Thừa Tuyết, em đừng lún càng sâu. Người đau lòng chỉ có em.
Anh thừa nhận bản thân có tình cảm với cô, ít nhiều cũng có nếu mà nói không thì đó là lừa người dối lòng.
Trình Ngụy đứng lên cầm áo khoác khoác vội đi ra ngoài.
.
Nhậm Tử Phàm cùng Thừa Tuyết cả buổi sáng ở trong phòng, đương nhiên cô và anh rất trong sáng a, chỉ là sau khi vệ sinh cá nhân xong phục vụ mang điểm tâm sáng lên cho cả hai.
Bữa sáng ăn rất ngon, bày ở trên chiếc bàn ngoài ban công vừa ăn sáng vừa tận hưởng cảnh đẹp của biển.
Ăn sáng xong ngồi nhâm nhi tách cafe, Thừa Tuyết lại nổi hứng muốn cả hai tìm hiểu nhau. Anh cũng không phàn nàn nhún vai thay lời đồng ý.
Buổi sáng đó, bọn họ biết được rất nhiều điều về nhau. Một con người không dễ dàng bày tỏ những điều trong lòng như anh hôm nay lại nói hết cho cô nghe.
Cô hỏi anh, ba mẹ anh đâu?
Lúc đầu anh im lặng, suy nghĩ gì đó hai tay nắm chặt lại nói: "Ba tôi là cảnh sát, ông là một người đàn ông rất tốt, đối với công việc ông dốc hết tâm sức, đối với gia đình ông yêu thương hết mực. Đáng tiếc trong một vụ án, ông bị vu oan là cùng xã hội đen hợp tác vận chuyển đồ lậu vì vậy mà chết oan. Gia đình tôi cũng vì thế mà chết thảm, mẹ tôi, em trai tôi lần lượt chết trước mặt tôi. Gia đình tôi bỗng chốc chỉ còn có tôi và Viên Hy. Cho nên đối với Viên Hy tôi rất yêu thương."
-Lúc đầu một mình tôi chống chọi để nuôi sống bản thân, chuyện gì cũng làm qua, từ từ tôi vươn lên từ hai bàn tay trắng. Vị trí UP cũng do tôi lấy tính mạng ra để có được. Không có con đường nào nhanh chóng giúp tôi và Viên Hy có cuộc sống tốt ngoài việc gia nhập UP.
Cô cảm nhận được tất cả lời anh nói đều là thật mà còn có thể hình dung ra cuộc sống của anh đã trải qua từng ấy đau thương. Nếu là cô, chắc chắn không là anh của ngày hôm nay.
-Nhưng mà vì sao phải làm kẻ xấu? Cảnh sát, anh từng nghĩ đến sẽ làm cảnh sát hoặc nhờ họ giúp đỡ không?-cô hỏi, tay cầm tách cafe khẽ run
-Tôi không tin vào cảnh sát, càng không tin có công lí và lẽ phải. Xã hội bây giờ chính là tiền và quyền.-anh oán hận, ánh mắt tản ra sự nguy hiểm
-Vậy nên anh thà làm lão đại UP còn hơn trở thành cảnh sát?
-Đúng vậy.
Thì ta kẻ đáng hận cũng có điểm đáng thương!
Có người nói: Lãnh đạm, có lúc không phải vô tình, chỉ là một công cụ để tránh bị tổn thương.
Bây giờ cô tin, một người xấu xa đã từng trải qua những đau khổ. Không ai sinh ra đã có lòng xấu xa, chỉ do hoàn cảnh ép họ.
-Thế còn, về Viên Hy?
-Em an gian. Nãy giờ em hỏi anh nhưng anh vẫn chưa hỏi em.
-Được, em trả lời câu hỏi của anh xong phải trả lời câu hỏi lúc nãy của em.
-Hay là em nói về Trình Ngụy đi.
Ặc, hỏi như vậy là thế nào chứ? Có xem là ghen hay không?
Cô suy nghĩ cẩn thận mới dám nói: "Em không biết trước kia bọn em thế nào, nhưng mà em thấy Trình Ngụy rất tốt. Mặc dù anh ấy có chút biến thái và vô lại nhưng mà anh ấy rất tốt với em. Nếu được em cũng sẽ chọn anh ấy làm chồng em sau này."
-Hắn tốt như vậy?
Sắc mặt ai đó tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô hỏi hết câu.
-Tính chuyện anh ấy đối đầu Mộ Dung Khải cứu em thôi, em đã cảm thấy anh ấy là người đàn ông đáng nương tựa.
Thì ra là cô tính chuyện cũ, mặt anh một lúc càng đen còn hơn Bao Công, hầm hừ cầm tách cafe uống: "Nếu hắn cầu hôn em thì em nên đồng ý."
-Tất nhiên em sẽ đồng ý. Nhưng mà phải đợi một người chịu bỏ em, em mới đồng ý được.
Cô cười cười, làm bộ làm tịch với anh.
-Vậy thì nếu anh ta cầu hôn thì em hãy nói rằng: Phải hỏi lại ý kiến của chồng tương lai em đã.
-Chồng tương lai? Nhậm Tử Phàm anh tự tin vừa thôi. Ai nói sẽ là vợ anh.
-Bây giờ không cưới sau này cưới, cưới em một trăm lần anh cũng cưới.
-Anh muốn chúng ta chia tay rồi quay lại lắm hay sao? Chỉ cưới một lần, không có chia ly.
-Một trăm lần cưới, tức là dù chúng ta chia ly thế nào thì cô dâu của anh chỉ có một, là em.
-Dẻo miệng.
Cô cảm thấy rất ấm lòng, tựa như cafe được bỏ thêm sữa vào, ngọt đến tận đáy lòng.
Cafe hôm nay, sao lại ngon đến thế. Một chút vị đắng cũng không có.
-Em trả lời anh rồi. Bây giờ anh nói đi, về Viên Hy.