Buổi khánh thành diễn ra ở nơi tập trung người qua lại đông đúc của thành phố. Phóng viên cũng đã đến đứng ở phía dưới khán đài giương máy ảnh chụp.
Nhậm Tử Phàm dừng bên đường, mở cửa đi xuống xe. Cô cũng vội tháo dây an toàn ra leo xuống xe.
Trình Ngụy cùng một nam nhân ngồi trên xe lăn được phóng viên đặt câu hỏi lại liên tục dùng máy ảnh chụp hình cả hai lại. Lần này Trình Ngụy hợp tác với Mộ Dung Cảnh để xây tòa cao ốc có quy mô lớn thế này phóng viên không lấy tin tức làm tin nóng sốt dẻo thì nên bỏ nghề là xong.
Thừa Tuyết không chú tâm đến hai nam nhân tỏa ra khí chất hơn người luôn là ánh sáng hào quang giữa bộn bề những người tầm thường, mà ánh mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh Mộ Dung Cảnh.
Diệp Hiểu Quân!
-Đến chúc mừng thôi.
Nhậm Tử Phàm kéo tay cô.
Phóng viên nhận ra Nhậm Tử Phàm liền quay ống kính chuyển về hướng anh liên tục nhấn máy. Nhậm Tử Phàm không phải nhân vật đơn giản, trước giờ rất ít xuất hiện trên báo chí hôm nay lại xuất hiện ở đây nếu bọn họ không chụp thì uổng quá a, e là phải đợi rất lâu mới có cơ hội nữa.
Đám đông dạt thành hai hàng chừa lối cho hai người bước đi, Nhậm Tử Phàm dừng bên dưới khán đài lịch thiệp nói: “Chúc mừng.”
-Phàm thiếu khách sáo rồi, lại có thể để ngài đến tận đây chúc mừng.-Mộ Dung Cảnh ý vị không rõ là khách khí hay mỉa mai
-Nếu để Mặc Phong đến chúc mừng thì quả là không xem Cảnh thiếu ra gì rồi? Không thôi người khác lại nói tôi không đặt ngài trong mắt.-Nhậm Tử Phàm cười lạnh, ánh mắt sáng như đuốc
-Tiểu Tam, lên đây đứng cạnh tôi.-Trình Ngụy bước xuống bậc thềm, vươn tay ra
-Hả? Tôi…
Cô khó xử mắt đảo quanh, dò xét thái độ Nhậm Tử Phàm.
-Phàm thiếu là người rộng lượng, không lẽ ngay cả chuyện này cũng chấp nhất.-Trình Ngụy cười sáng lạn để lộ hàm răng trắng đều
-Đi đi.
Nhậm Tử Phàm buông tay cô ra, đẩy cô về phía Trình Ngụy.
Lòng đột nhiên lạnh lẽo đến lạ thường!!!
Thừa Tuyết được Trình Ngụy dắt lên khán đài, phóng viên chụp hình không ngừng nghỉ cứ như nếu ngừng chụp sẽ mất một tấm ảnh quan trọng.
Hiểu Quân vịn tay cầm xe lăn của Mộ Dung Cảnh liếc sang phía Thừa Tuyết khẽ mỉm cười.
Thừa Tuyết nhìn thấy Hiểu Quân và Mộ Dung Cảnh, trong đầu không khỏi suy đoán được quan hệ không bình thường giữa bọn họ, mắt nhìn xuống dưới, nam nhân kia đã biến mất từ lúc nào.
Cô khẽ thở dài không may để Trình Ngụy nghe được liền ở phía sau vòng tay ôm eo cô kéo sát lại gần mình.
-Em nên cười đi, bởi vì không chừng em sẽ lên trang nhất báo đó.
-Có liên gì chứ?-cô cười hay không, được lên báo hay không chẳng liên quan chút nào
-Sao lại không? Người xem nếu nhìn thấy mặt em như vậy thì sẽ quăng báo không thèm đụng tới mất.-anh cười một lúc rực rỡ, nóng bỏng như mặt trời
Cô nhẹ dùng cù chỏ thục vào hông anh, trừng mắt. Nhưng mà lại nhẹ mỉm cười.
Trình Ngụy như được như ý cười một lúc vui vẻ, càng lúc giữ chặt eo cô làm cô dán sát vào người anh, bởi vì chiều cao cô có hạn nên dựa vào lồng ngực anh, cơ hồ cô nghe được nhịp tim khỏe khoắn đều đặn của anh đang đập kia.
Gượng ép bản thân mỉm cười, trong lòng không ngừng chửi Trình Ngụy.
Bởi vì phóng viên còn đặt câu hỏi rất nhiều mà hai mươi phút sau mới cắt băng khánh thành nên Thừa Tuyết chỉ đứng một lát liền viện cớ bỏ đi.
Cô xuống phía dưới nháy mắt với Hiểu Quân, Hiểu Quân hiểu chuyện cúi đầu nói nhỏ với Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh nghe Hiểu Quân nói thì nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sắc bén vô cùng cuối cùng cũng từ chối không để Hiểu Quân đi.
Hiểu Quân lắc đầu với cô, ý bảo không đi được.
Cô cũng không ép, tự mình bỏ đi.
Nhậm Tử Phàm cũng không thấy đâu, nghĩ là anh đi đâu đó quanh đây nên cô đi tìm.
Nhưng mà anh thật ra ngồi trên xe, ánh mắt như chim ưng nhìn cảnh bên ngoài ô cửa kia.
Tôn Thúc cũng đến rất được phóng viên cùng Mộ Dung Cảnh chào đón.
Trong thành phố này, danh tiếng của Tôn Thúc cũng không phải nhỏ, gia sản của ông nếu là lúc trước thì chính là xài không hết phung phí cỡ nào cũng còn nhiều, vì gần đây về già, ông muốn tích đức cho con cháu nên thường xuyên làm từ thiện trở thành đại thiện nhân trong lòng mọi người. Rất được mọi người kính trọng.
-Mong là dự án của cháu sẽ thành công thuận lợi tiến hành. Tôn Thúc cũng không có gì, góp một khoản tiền cho dự án lần này.
Tôn Thúc biết Mộ Dung Cảnh từ nhỏ, tính tình đứa trẻ này ông cũng hiểu sáu bảy phần, Mộ Dung Khải lại là bạn ông nên đối với Mộ Dung Cảnh ông xem như con trai mình rất nâng đỡ anh.
Chuyện hôm trước Nhậm Tử Phàm nói kêu ông đến đây xem chuyện vui, ông biết rõ là gây hại cho Trình Ngụy nhưng mà nếu ảnh hưởng đến Mộ Dung Cảnh thì ông cũng sẽ lên tiếng không thể ngồi yên.
Tôn Thúc trước nay đều không quen náo nhiệt, chúc mừng xong thì ở trên xe đậu xa nơi khán đài chờ xem trò vui mà Nhậm Tử Phàm nói là gì.
Thừa Tuyết đi vòng quanh nơi diễn ra buổi lễ, lại vô tình nghe được một chuyện kinh thiên động địa.
-Đã xong chưa?
-Xong rồi, chỉ cần cắt băng khánh thành lập tức sẽ nổ bom.
-Tốt lắm, Phàm thiếu sẽ có thưởng cho ngươi.
Ngắn gọn. Nhưng đủ làm tay chân Thừa Tuyết run rẩy đứng không vững, tay đưa lên bịt lấy miệng mình. Nhậm Tử Phàm lại như vậy mà muốn hại chết Trình Ngụy.
Không được, cô tuyệt đối không để anh lại giết người, không thể để có mạng người chết oan.
Đợi khi bình tĩnh bản thân thì hai người kia cũng đã đi mất, Thừa Tuyết phỏng chừng lúc này đã chuẩn bị cắt băng khánh thành.
Cô gấp gáp, giống như sắp có đại nạn xảy ra, vô cùng khẩn trương chạy đi.
Khi chạy tới nơi nhìn thấy Trình Ngụy và Mộ Dung Cảnh đang cầm kéo chuẩn bị cắt.
Cô hốt hoảng, không nghĩ gì nhiều liền hét lớn: “Đừng cắt. Nguy hiểm.”
Lúc cô hét lên thì kéo đã hạ xuống, dứt khoác cắt đứt.
Mặt cô trắng bệch, tay chân đầy mồ hôi không suy nghĩ được gì đã chạy đến chỗ Trình Ngụy.
-Chạy đi, có bom.
_Bíp bíp bíp
Từng tiếng “bíp” vang lên liền nhau không ngừng, mọi người nghe thấy hai từ “Có bom” liền thất kinh hồn vía chạy tán loạn.
-Trình Ngụy, mau chạy đi, bom sẽ nổ.
Trình Ngụy ôm lấy Thừa Tuyết, chạy xuống phía dưới, hòa vào dòng người đang chạy kia.
Mộ Dung Cảnh phản ứng nhanh liền dùng tay đẩy bánh xe, Hiểu Quân sợ hãi, cố giữ bình tĩnh đẩy xe Mộ Dung Cảnh đi đến chỗ an toàn.
Rất nhanh sau đó một tiếng nổ lớn làm rung động trời đất, lửa khói bay khắp đất trời.
Rất may Trình Ngụy kịp thời ôm cô chạy đi, ở phía sau chiếc xe che chở cho cô, lấy tấm lưng rộng lớn của mình bảo vệ cô.
Xung quanh đổ nát, điêu tàn.
Thừa Tuyết không ngừng run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, máu cũng không còn.
Thật đáng sợ!
-Tiểu Tam, em không sao chứ?-Trình Ngụy đẩy cô ra xem khắp người cô
-Không sao. Trình Ngụy, anh bị thương.
Nhìn thấy tay Trình Ngụy bị bom làm tổn thương, bom nổ gây sát thương lớn bọn họ lại ở vị trí gần như vậy, Trình Ngụy còn dùng thân che cho cô, tay cũng chảy rất nhiều máu.
Tay chân cô luống cuống, mắt đầy hơi nước.
-Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng kể, không đáng kể.-tránh làm cô lo lắng, Trình Ngụy xua tay vẫn cười rực rỡ
-Nặng như vậy mà nhỏ cái gì. Chảy máu nhiều lắm rồi.-Thừa Tuyết lo lắng, thanh âm nghẹn ngào
-Tiểu Tam đừng khóc, đừng khóc.
Trước nay anh nghĩ cô là người cứng cỏi cũng chưa từng thấy cô sợ hãi mà khóc như lúc này, anh cũng không ngờ cô lại quan tâm mình như vậy. Trước nay đều chưa hề cảm nhận được.
-Nhị thiếu, ngài bị thương, tôi đưa ngài đi băng bó.-Nin xuất hiện, đỡ lấy anh
-Tiểu Tam đi cùng tôi. Tôi sợ đau.
Cô nhịn không được bật cười, thút thít: “Đến lúc này còn đùa được.”
-Cười có phải tốt hơn không?
Nin dìu Trình Ngụy lên xe, Thừa Tuyết bởi vì lo lắng cũng đi theo.
Đáng tiếc tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của một người.
Mộ Dung Cảnh cùng Hiểu Quân núp gần đó, Hiểu Quân vì nghĩ cho Mộ Dung Cảnh, anh lại không thuận tiện di chuyển nên gần như che hết cho anh. Chính vì vậy mà những mảnh gạch do bom làm bể nát văng ra, lại rơi trúng Hiểu Quân.
Đầu chảy ra máu, trước mắt mờ đi, ngay sau đó ngã xuống.
Mộ Dung Cảnh rất nhanh kêu người đưa cô đến bệnh viện. Chuyện này đừng nói Trình Ngụy không truy cứu thì Mộ Dung Cảnh cũng sẽ không bỏ qua.
Nhậm Tử Phàm ở bên trong xe đậu bên đường cách đó đủ xa làm bom không gây hại đến anh. Mày nhíu rất chặt, ánh mắt đáng sợ vô cùng.
Thừa Tuyết đưa Trình Ngụy về biệt thự Nhẵng Tiên của anh, không quan tâm đến nó xa xỉ to lớn ra sao, chỉ lo lắng đến vết thương của anh.
Người làm nhìn thấy anh bị thương cũng chạy ra xem xem có giúp được gì không.
-Chuẩn bị đồ dùng để sát trùng vết thương.-Nin ngắn gọn nói
Người làm nhanh chân chạy đi chuẩn bị.
Đưa anh lên lầu, bác sĩ bảo mọi người ra ngoài, Trình Ngụy lại lên tiếng: “Cho cô ấy ở lại.”
Miễn cưỡng một lúc bác sĩ mới đồng ý.
-Tiểu Tam.-Trình Ngụy nằm nửa người trên giường, đưa tay lành lặn của mình ra
Thừa Tuyết vội vàng chạy qua bên đó, ngồi lên giường nắm tay anh.
-Không phải anh sợ đau thật chứ?
-Sợ. Lúc nãy tôi không đùa.-Trình Ngụy nhắm mắt, trán chảy đầy mồ hôi
-Tôi tưởng… không sao, chỉ đau một lát thôi.
Cô một lòng an ủi còn trấn an anh, nào ngờ anh lại nhoẻn miệng cười. Xem ra cô dễ lừa hơn ai hết.
Nếu vết thương này có thể làm khó anh, thì những vết thương trước đã sớm làm anh nằm trên giường có khi cái mạng cũng đã không còn.
Bác sĩ dùng kéo cắt vùng áo ngay vết thương, cẩn thận dùng bông tẩm lau sạch máu sau đó bôi thuốc sát trùng lên.
Rõ ràng rất đau, Trình Ngụy chỉ cắn răng, mắt nhắm nghiền chặt, trán không ngừng tuôn ra mồ hôi nhưng tay đang nắm tay cô không hề siết chặt làm cô đau.
Thừa Tuyết lấy khăn lau mồ hôi trên trán anh, cô nhìn cũng cảm giác được đau như thế nào, vậy mà cả quá trình anh đều chỉ cắn răng chịu đựng không hề la hét.
Bác sĩ lấy băng trắng định băng bó cho anh, cô liền nói: “Để tôi băng cho.”
-Được, tôi đi ra ngoài kê thuốc.
Thừa Tuyết chạy qua bên kia giường, nhấc nhẹ tay anh cẩn thận băng lại.
-Băng xong sẽ hết đau ngay.
Trình Ngụy chăm chăm nhìn cô môi hơi hé ra.
Thừa Tuyết thấy anh cứ nhìn mình lại còn cười một mình: “Anh nhìn gì vậy?”
-Trước nay chưa ai quan tâm tôi như vậy, em thật giống người vợ lo cho chồng mình.
Cô nhất thời cười không nổi.
-Nếu anh vẫn còn sức để nói nhảm thì tôi không lo nữa.
Cô băng bó xong đứng lên cầm khay đồ đem đi đưa cho người làm.
Trình Ngụy chống người ngồi dậy, xem ra lần này bị thương cũng không phải xấu.
Thừa Tuyết căn dặn người làm đi nấu một ít cháo cho anh.
-Tay anh bị thương đừng nên vận đồng nhiều.-Thừa Tuyết nhắc nhở
-Tôi biết rồi.
-Tránh đừng để nước thấm vào.
-Tôi biết.
-Còn phải ăn uống cho tốt.
-Tôi biết. Tôi chẳng qua bị thương ngoài da thôi chứ có phải là bệnh nặng liệt giường đâu.-Trình Ngụy cau mày trách cô nhiều điều
-Tôi mặc xác anh.
Cô từ tận đáy lòng quan tâm cho anh, anh lại chê cô lắm chuyện.
-Em giận sao?
-Không có. Chẳng qua bị người khác từ chối sự quan tâm cảm thấy bực tức.
-Tôi đùa thôi. Em đừng tưởng như thật chứ?
Cô mặc kệ, người làm đưa thuốc cô đi lại bàn bóc vỏ thuốc cho anh.
-Tiểu Tam… Tiểu Tam…
Anh gọi cô nhiều lần cô cũng không trả lời một tiếng. Hình như là giận thật rồi.
Để thuốc trong tay cô rót ly nước trắng đưa tới trước mặt anh.
-Tiểu Tam, em giận tôi!?
Cô đưa tay về trước một tí, vẫn là im lặng.
-Vậy thì tôi không uống.
Cô nhíu mày, biết rõ anh đang muốn cô nguôi giận, nghĩ lại anh bị thương cũng vì mình nên tạm thời hạ giọng: “Được, anh uống thuốc. Tôi hết giận.”
-Cam kết.
Trình Ngụy nhanh nhẹn cầm lấy thuốc cùng ly nước từ tay cô, ngửa cao đầu uống.
Đặt ly về vị trí cũ, Trình Ngụy liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
-Sao nữa đây?-cô nghiêng mặt hỏi anh
-Vì sao em biết có bom?-Trình Ngụy nghiêm mặt
Cô im lặng cúi đầu, nhìn hai tay đang siết chặt của mình.
-Là Nhậm Tử Phàm làm?-anh dùng tay nâng mặt cô lên, ép cô nhìn mình
Cô lắc đầu, vẫn là im lặng.
-Tiểu Tam, nếu thực sự hôm nay em không biết được thì chẳng phải tôi sẽ chết hay sao? Nói cho tôi biết, có phải anh ta làm không?-Trình Ngụy kiên nhẫn hỏi lại
-Tôi không biết. Bọn họ chỉ nói, chỉ cần cắt băng khánh thành thì bom sẽ nổ. Lúc đó tôi không quan tâm là ai, tôi rất hoảng.
Mặc dù cô biết cô gạt anh không nói là Nhậm Tử Phàm chủ mưu, nhưng mà thật sự lúc đó cô rất lo sợ, trong đầu cô chỉ biết nếu cô không mau chạy báo cho mọi người thì sẽ có rất nhiều người chết. Sự thật chính là dù cô đã báo nhưng vẫn có người bỏ mạng.
-Tôi nhìn thấy nhiều người chạy không thoát bị bom nổ mà chết nằm trên đất, máu của họ chảy rất nhiều, nhìn họ rất đáng sợ cứ như trách tôi tại sao lại không nhanh chân hơn. Tôi cũng không muốn, tôi rất sợ…
Giọng cô nghẹn ngào, mắt giăng đầy màn sương mờ.
-Đừng sợ, không phải lỗi của em. Xin lỗi.-anh đau lòng lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng
-Trình Ngụy, anh đừng trách bọn họ, là tôi không chịu chạy nhanh báo cho mọi người biết. Nếu anh điều tra ra đừng giết chết người đã làm được không?-cô ở trong lòng anh ngẩng đầu
-Không được. Họ suýt nữa hại chết tôi, dù tôi không giết họ em nghĩ Mộ Dung Cảnh sẽ tha hay sao? Huống chi chuyện này cũng không hề đơn giản.-Trình Ngụy cự tuyệt
Bọn họ cũng không muốn. Họ làm cũng chết mà không làm cũng chết.
Nếu họ không làm họ sẽ được Nhậm Tử Phàm để yên sao? Con người Nhậm Tử Phàm ai mà không hiểu rõ, anh đã muốn gì chắc chắn phải làm được.
Cô sợ. Thật sự sợ một ngày mình cũng bị anh không lưu tình giết chết.