Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 36: Thắng kiện




Nhất Duy muốn hỏi một số câu hỏi về Lưu Mai được thẩm phán chấp thuận.

-Theo như lời cô nói thì là cô Tô lấy kịch bản của cô?-Nhất Duy chỉ về phía Thừa Tuyết hỏi Lưu Mai

-Phải.

-Vậy thì tôi có thể biết cô viết nó khi nào không?-Nhất Duy hỏi tiếp

-Là... cách đây một tháng.-Lưu Mai ngập ngừng nói

-Cách đây một tháng là khi nào?

-Là, là...

-Cô không biết chính xác ngày hay căn bản cô không hề viết nó.-Nhất Duy lớn giọng chắc chắn

-Phản đối.

-Phản đối được chấp thuận. Luật sư Hứa anh có thể hỏi câu hỏi khác.

Nhất Duy hỏi câu khác: "Vậy thì xin hỏi cô, vì sao khi cô viết một tháng trước cô không công bố cho mọi người mà phải đến sau ngày chúng tôi kí với Mỹ Ảnh."

-Bởi vì... vì...

-Phản đối.

-Thưa thẩm phán câu hỏi của tôi hoàn toàn liên quan đến nội dung kiện cáo.

-Phản đối vô hiệu. Mời bên biện trả lời.

Lưu Mai lúng túng dáng vẻ như không biết trả lời ra sao.

-Cô không trả lời chúng tôi có thể xem là cô không hề viết nó. Nói thẳng ra chính cô mới là kẻ ăn cắp rồi đổ cho cô Tô.

-Phản đối, luật sư Hứa đang bôi nhọ nhân phẩm thân chủ tôi.

-Thưa quan tòa, tôi thấy cô Lưu cần trả lời câu hỏi này. Còn nữa, luật sư bên Mỹ Ảnh tại sao cứ bảo hộ cho người bên Gia Cát. Đáng lí luật sư đây phải cùng tôi xem xem thật có do chính cô Lưu viết hay không?-Nhất Duy nói với thẩm phán

-Yêu cầu chấp thuận. Mời cô Lưu trả lời.-thẩm phán nghe Nhất Duy nói có lí thì gật đầu ghi chép

-Là do... giám đốc nói nếu ra nhanh quá không còn tăng tính yêu thích của mọi người. Trước hết đợi sau khi công ty khác tung ra phim mới thì cơng bố cũng chưa muộn.-Lưu Mai vội biện ra lí do

Thừa Tuyết hai tay mỗi lúc một nắm chặt, Diệc Thuần sao cậu còn chưa đến? Bằng chứng trong tay cậu rất quan trọng.

Phiên tòa tạm nghĩ mười lăm phút, Nhất Duy xem lại một số tư liệu uống tí nước, dáng vẻ rất bình tĩnh nhưng anh rất lo cho Diệc Thuần.

-Tôi biết rồi. Anh mau chóng tìm ra cậu ấy, bằng khongy sẽ thua kiện mất.

Thừa Tuyết điện thoại cho Mặc Phong xong đi lại chỗ Nhất Duy ngồi.

-Mặc Phong vẫn đang tìm Diệc Thuần đừng lo lắng quá.

-Tôi chỉ lo cô ấy gặp nguy hiểm.

-Lúc nãy anh kiện rất tốt. Không cần đoạn ghi âm đó chắc chúng ta cũng thắng. Đừng lo quá.

Thật ra an ủi Nhất Duy vậy thôi trong lòng Thừa Tuyết cũng rất lo lắng.

-Luật sư Hứa, có một số tư liệu cần đối lại, mời anh theo tôi.-thư kí nói

-Tôi sẽ vào ngay.

Nhất Duy đứng lên nói rồi quay qua Thừa Tuyết: "Khi nào Diệc Thuần đến thì báo cho tôi biết, còn nếu không kịp thì chúng ta đành tới đâu tính đó vậy."

Thừa Tuyết gật đầu ngồi xuống ghế, Diệc Thuần vì sao vẫn chưa đến chứ? Rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra với Diệc Thuần chứ?

-Tiểu Tam, em kiện thắng chứ? Mà anh thấy chắc không có bằng chứng nên không thắng được đâu.

Thừa Tuyết nghe được tiếng châm chọc đầy ác ý của Trình Ngụy thì máu nóng cũng dồn hết lên não, tại sao cô lại quen biết với một kẻ biến thái, lời lẽ lại đầy ác ý như vậy chứ?

-Anh không còn lời nào tốt hơn sao?-Thừa Tuyết trừng anh

-Phải nói em không chịu chấp nhận sự thật.-Trình Ngụy ngồi xuống ghế cạnh cô

-Vì sao anh lại đến đây?

-Đến xem em thua thế nào.-Trình Ngụy tỉnh bơ nói

-Anh... tôi không nói với anh.

Thừa Tuyết thấy phiên tòa sắp bắt đầu thì mặc kệ anh đứng lên đi.

Trình Ngụy còn đến xem vậy mà Nhậm Tử Phàm một cuộc gọi hỏi han cũng không thấy.

Trình Ngụy cũng đứng lên đút hai tay vào túi quần đi vào trong.

Nhất Duy chỉ kéo dài phiên tòa được thêm hai mươi phút nữa, thật ra lí lẽ gì Nhất Duy cũng đã nêu ra hết nhưng mà đa số đều bị luật sư bên Mỹ Ảnh phản bác lại.

Nhìn thấy tình hình như vậy Thừa Tuyết không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lo lắng tăng lên gấp bội lần. Mà Trình Ngụy ngồi dựa người vào ghế trông rất hài lòng.

-Mời luật sư hai bên đưa ra câu chốt cuối cùng.-thư kí nói

Luật sư bên Mỹ Ảnh đứng lên nói:

-Thưa thẩm phán, ai cũng có quyền biết được sự thật, nhưng mà thường thì con người ta rất thích che giấu chúng đi. Vì sao chúng ta không nói ra những sự thật đã bị thay đổi bằng lời nói dối kia ra? Cuộc sống luôn có pháp luật, vậy thì tại sao không áp dụng nó vào ngay lúc này? Những bằng chứng kia cũng đủ tố cáo sự việc. Tôi mong là thẩm phán và bồi thẩm đoàn sẽ đưa ra một quyết định đúng.

Luật sư Mỹ Ảnh nói xong thì ngồi xuống, đến lượt Nhất Duy.

Nhất Duy đứng lên lại im một lát.

Đến khi thẩm quán có vẻ không đủ kiên nhẫn thì Nhất Duy liền lên tiếng.

-Khi nãy tôi im lặng đúng ba phút, và tôi nhận ra chẳng ai trong đây có đủ kiên nhẫn cả. Vì sao chúng ta có thể dành ra một giờ đồng hồ nghe người khác nói lại không thể dành ba phút để chính mình suy ngẫm. Ba phút kia, tôi nghĩ ra rất nhiều thứ.

-Có người nói với tôi, cho dù hôm nay tôi có kiện thắng hay không thì cũng chẳng sao vì người ấy biết tôi đã cố gắng hết sức. Có lẽ tôi không đủ bằng chứng để nêu rõ thân chủ tôi vô tội nhưng mà ngoài bằng chứng ra chúng ta còn có đầu óc để suy nghĩ và lương tâm để cảm nhận.

-Đối với bác sĩ, việc cứu người là rất quan trọng, nếu một mai ca phẫu thuật họ làm không thành công cũng đủ làm họ dằn vặt. Đối với cảnh sát, việc điều tra ra sự thật là quan trọng nhất, nếu họ điều tra sai hướng, vu oan sai người chẳng phải có người bị oan sao? Biên kịch cũng vậy, đối với họ kịch bản là rất quan trọng, một kịch bản mà người biên kịch đã bỏ ra không ít tâm huyết nếu bị cướp đi lại còn bị vu oan ngược lại thì chẳng ai bình tĩnh được như thân chủ tôi đâu. Cho nên, tôi mong thẩm phán, bồi thẩm đoàn và tất cả những người ở đây sẽ có một quyết định không để người tốt bị vu oan.

Nhất Duy nói xong cúi người ngồi xuống ghế.

Bồi thẩm đoàn vừa ghi chép vừa bàn bạc gì đấy.

Thừa Tuyết khẽ cắn môi, tay đặt trên chân nắm lại dường như đang cầu nguyện.

Trình Ngụy ngồi hàng ghế ngang cô, môi hơi hé nghiêng qua cô nói: "Xem ra tôi thắng rồi."

-Vẫn chưa có đọc quyết định, anh đắc thắng gì chứ?-cô bặm môi

-Vậy thì đợi xem.

-Vụ kiện JK 932 về việc công ty điện ảnh Mỹ Ảnh kiện công ty Khởi Lạc đã ký hợp đồng kịch bản của công ty Gia Cát, Mỹ Ảnh yêu cầu Khởi Lạc phải bồi thường tiền theo hợp đồng quy định. Sau khi bàn bạc, bồi thẩm đoàn đã có quyết định cuối cùng.

Thư ký cầm hồ sơ trên tay đọc.

Không khí căng thẳng vô cùng, Nhất Duy cúi đầu trầm tĩnh nghe thư ký đọc, lúc nãy anh đã dùng hết lí lẽ rồi, chỉ mong lời cuối cùng của anh có thể tác động được bồi thẩm đoàn.

-Vì bên Khởi Lạc không đủ bằng chứng chứng minh kịch bản không phải mình ăn cắp, nay bồi thẩm đoàn...

-Khoan đã, tôi có bằng chứng có thể chứng minh chính Lưu Mai mới là kẻ ăn cắp.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Diệc Thuần đã từ ngoài xông cửa vào.

-Diệc Thuần...

Sắc mặt Lưu Mai tối đi, nhất thời trắng bệch.

Thừa Tuyết cùng Nhất Duy thấy Diệc Thuần thì vui mừng hết cỡ.

Cả người Diệc Thuần đều là bùn đất, mặt lấm lem cát đất lại có vài vết trầy. Quần áo thì dơ bẩn có chỗ rách. Nhìn thấy mà tội nghiệp.

-Thưa thẩm phán, chúng tôi có bằng chứng cần bổ sung.-Nhất Duy đứng lên nói

-Thư thẩm phán, tôi nghĩ họ đang cố kéo dài thời gian.-luật sư kia cũng đứng lên nói

-Tôi tin chắc bằng chứng tôi đưa ra là bằng chứng cuối cùng cũng là quan trọng nhất.-Nhất Duy cam đoan

Thẩm phán suy nghĩ gì đó, sau đó gật đầu cho phép: "Ý kiến được chấp thuận."

-Diệc Thuần, mau đưa máy ghi âm đây.

-Không có máy ghi âm.-Diệc Thuần lắc đầu

-Gì chứ?-Nhất Duy xám mặt

-Nhưng mà, tôi có nhân chứng.

Diệc Thuần quay ra ngoài cửa, làm mọi người cũng đưa mắt nhìn theo.

Từ ngoài cửa, Mặc Phong dẫn Tố Quyên vào.

Tố Quyên vào buồng hỏi, đứng bên trong cam đoan nói: "Thưa thẩm phán, tôi là Trần Tố Quyên, những lời tôi nói sau đây đều là sự thật, không một lời nói dối."

-Cô Trần, cô có thể kể lại sự việc đã xảy ra hay không?

-Hôm đó, Huỳnh San đến tìm tôi, cô ta muốn tôi cho cô ta biết nội dung kịch bản của Thừa Tuyết, tôi vốn nghĩ Huỳnh San cùng làm trong Khởi Lạc sẽ không gây tổn thất cho công ty nên tôi đã kể...

-Kịch bản là do Huỳnh San đưa cho Lưu Mai. Thừa Tuyết mới là chủ nhân thật sự của nó. Thẩm phán, lời tôi nói đều là thật không một lời gian dối.

Tố Quyên kể hết mọi chuyện ra cho mọi người nghe.

-Cô có bằng chứng gì chứng minh là Huỳnh San đưa kịch bản cho Lưu Mai?

-Có lẽ làm được chuyện này nên trong tài khoản của Huỳnh San có một số tiền chuyển vào, mà cô ta cũng chính miệng thừa nhận. Trong điện thoại tôi có lưu thoại cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ta.

Thư ký cầm lấy điện thoại của Tố Quyên đưa lên thẩm phán.

Thẩm phán bật nút khởi động.

"Chúng ta đã lỡ đi đến bước này, cô còn hối hận gì chứ? Kịch bản cũng đã đưa cho Lưu Mai, nếu cô mà có ý định nói ra thì cô đừng nghĩ đến được làm ở Khởi Lạc nữa."

"Nhưng mà... tôi thấy không nên..."

"Mọi thứ cứ để tôi lo. Chỉ cần cô im lặng, bên phía Lưu Mai chắc chắn sẽ không nói ra, cái miệng của cô tốt nhất nên biết điều."

"Tôi biết rồi."

Có Tố Quyên ra làm bằng chứng, lại có đoạn ghi âm phần thắng chắc chắn thuộc về phía Khởi Lạc.

.

"Do bên phía Khởi Lạc đưa thêm bằng chứng xác thực có tính thuyết phục nên bồi thẩm đoàn có quyết định sau: Khởi Lạc không ăn cắp kịch bản của Gia Cát, cho nên không cần bồi thường hợp đồng cho Mỹ Ảnh. Về phía Gia Cát phải nói với báo chí về sự thật và bồi thường cho Khởi Lạc và Mỹ Ảnh theo quy định pháp luật."

Phiên tòa kết thúc bằng tiếng hô "Nghiêm", luật sư bên phía Mỹ Ảnh cùng Lưu Mai nhất thời mất mặt liền nhanh chân rời đi.

Thừa Tuyết vui mừng miệng không kìm nén được nụ cười, kiện thắng rồi.

Trình Ngụy nhìn sang thấy cô mắt đỏ hoe giống như sắp khóc, môi lại rực rỡ nụ cười, Trình Ngụy trước nay có đa số phụ nữ nhưng không ai có đôi mắt cùng nụ cười đẹp như cô. Cô thật sự rất đẹp, giống như một thiên thần.

Trình Ngụy vừa bước tới cô thì cô đã chạy xuống bên dưới.

-Chúng ta kiện thắng rồi. Diệc Thuần, cậu có biết tớ lo cho cậu lắm không?

-Xin lỗi cậu, trên đường đi đến tòa gặp một số trục trật.

-Đã có việc gì sao?

-Chuyện dài lắm, hay là chúng ta đi ăn mừng rồi tớ sẽ kể cho nghe.

Thừa Tuyết chưa từng vui như vậy, trên mặt cứ hằn nụ cười, vô tình quay đầu nhìn thấy Trình Ngụy đã một mình bước ra ngoài.

Thật ra con người Trình Ngụy không xấu, chẳng qua lời nói có chút biến thái cùng kì quặc. Cô mặc dù không hiểu rõ về con người anh, nhưng mà cô thấy anh luôn có điều gì đó che giấu trong lòng.

-Thừa Tuyết đi thôi, chúng ta đi ăn mừng.

Cả đám người đi đến quán lẩu ăn mừng, hương khói bay ra từ nồi lẩu bay ra nghi ngút lại tỏa mùi hương thơm ngát.

-Bà chủ, cho bốn lo bia.-Diệc Thuần gọi

-Diệc Thuần, trên đường đến tòa đã xảy ra chuyện gì vậy?-Thừa Tuyết hỏi thay cho thắc mắc của Nhất Duy

-Là thế này...

Thì ra khi sáng Diệc Thuần vừa ra khỏi nhà có người bắt Diệc Thuần đẩy lên xe chạy tới nhà hoang trên núi. Bọn họ hủy đi đoạn ghi âm mà Tố Quyên đã khao nhận, lúc đầu Diệc Thuần hơi hoảng nhưng từ từ bình tĩnh lại tìm cách thoát thân.

Trong lúc chạy trốn Diệc Thuần bị lăn ngã xuống dốc, cũng may có người đi ngang liền giúp cô, Diệc Thuần nượn điện thoại người đó gọi cho Thừa Tuyết và Nhất Duy. Nhưng cả hai đều đã vào phiên tỏa nên điện thoại đều tắt nguồn. Diệc Thuần vội gọi cho Mặc Phong.

-Diệc Thuần lần này tội cho cậu rồi.-Thừa Tuyết cảm động nói

-Uầy, chúng ta là bạn bè có cần khách sáo như vậy không?

-Nào, vì công lao lớn nhất của Diệc Thuần, chúng ta cạn ly.-Nhất Duy cần ly bia lên

-Uống như anh không đã chút nào. Nhất Duy phải cầm nguyên lon uống ai lại rót ra ly.-Diệc Thuần hưng phấn vô cùng

-Được rồi, cạn ly.

Ba lon bia đã giơ lên cao, duy chỉ có Mặc Phong vẫn ngồi im như cũ.

Cả ba đều nhìn Mặc Phong, Diệc Thuần lên tiếng mỉa mai: "Sao, uống rượu Tây thượng hạng, ăn trong nhà hàng sang trọng nên ăn uống ở đây mất mặt lắm hay sao?"

Thừa Tuyết kéo kéo tay áo Diệc Thuần nói: "Đừng nói như vậy."

-Nếu tôi cảm thấy mất mặt thì nãy giờ tôi đã không ngồi ở đây.

Mặc Phong trước nay hiểu rõ Diệc Thuần đều lời lẽ như vậy với mình nên không cảm thấy lạ.

-Tại sao đều là đàn ông, một người thì thanh tao trang nhã, còn một kẻ lại khó ưa cộc cằn.

Mặc Phong hiểu rõ lời lẽ bên trong của Diệc Thuần, cô lại đem anh so sánh với người khác, kẻ ngu cũng biết là Nhất Duy. Nhưng mà có lẽ cô đi quá xa rồi.

-Hôm nay nể mặt cô Thừa Tuyết tôi không gây sự với cô. Nếu đã không chào đón tôi, tôi nghĩ tôi nên đi trước.

Mặc Phong nói xong cũng không đếm xỉa tới ai liền cầm áo khoác đứng lên bỏ đi.

-Mặc... Diệc Thuần à, sao cậu lại nói như vậy? Dù sao Mặc Phong cũng đã cứu cậu.-Thừa Tuyết quở trách

-Ai thèm anh ta cứu.

Diệc Thuần bũu môi, lại nhìn xuống tay mình.

-Diệc Thuần, đến khi nào cái tính này của em mới chịu bỏ đây.-Nhất Duy thở dài

-Nè nè, hai người hùa nhau ăn hiếp tôi sao?-Diệc Thuần lườm cả hai

-Được rồi, lẩu sắp nguội hết rồi. Mau ăn thôi.

Diệc Thuần cúi đầu nhìn vạt áo bị xé mất một miếng, tâm trạng không rõ là gì. Chỉ biết cảm kích cùng đau xót.