Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 32: Nhị lão thiếu




Hứa Nhất Duy là con trai của luật sư nổi tiếng đại diện cho Khởi Lạc - Hứa Viễn Đức. Hứa Viễn Đức đã sang Singapo để bàn công việc nên vụ kiện của Mỹ Ảnh lần này là do Hứa Nhất Duy đảm nhận.

-Xin chào phó tổng, tôi là Hứa Nhất Duy.-Nhất Duy lịch thiệp vươn tay ra trước mặt Mặc Phong

-Chào, mời ngồi.-Mặc Phong bắt tay sau đó chỉ vào ghế

Nhất Duy ngồi xuống ghế sô pha đối diến Mặc Phong, từ trong cặp lấy hai tập tư liệu ra, một bản đưa cho Mặc Phong, bản còn lại mình giữ.

-Đây là những điều tôi đã ghi nhận lại sau khi xem lại tất cả những lời nói bên phía chúng ta và Mỹ Ảnh nói.

-Khả năng kiện thắng là bao nhiêu?-Mặc Phong xem hồ sơ hỏi

-Khả năng kiện thắng chỉ có 40% nếu như biên kịch chúng ta có thể nói rõ vì sao viết được một kịch bản như vậy, viết khi nào nhưng nếu có luôn bằng chứng bên họ ăn cắp của chúng ta khả năng thắng là 99%.-Nhất Duy tường tận nói

-Khi nào sẽ ra tòa?-Mặc Phong đóng tài liệu lại hỏi

-Năm ngày sau.

-Dư đến hai ngày.

Mặc Phong thầm nói, môi hơi nâng lên.

-Luật sư Hứa, nội trong ba ngày chúng tôi sẽ có bằng chứng Mỹ Ảnh mới là người ăn cắp kịch bản của chúng tôi, anh yên tâm.-Mặc Phong không phải tự tin mà là tin tưởng vào Diệc Thuần

-Nếu phó tổng đã nói như vậy thì tôi tin.

Bàn bạc thêm một vài nội dung Nhất Duy dọn tư liệu vào rồi rời đi.

Bề ngoại Nhất Duy đều tản ra một sự tao nhã, khuôn mặt điển trai lại rất cuốn hút, có lẽ anh là luật sư nên cả người đều thể hiện sự lịch thiệp và cao trọng (cao quý sang trọng).

-Đúng là... rõ ràng ỷ mình chức vụ lớn thì ăn hiếp mình.-từ phía trước Diệc Thuần vừa pha cafe xong, tay cầm ly cafe vừa đi vừa nhăn nhó

Cứ lo lảm nhảm Diệc Thuần không nhìn phía trước nên liền ập mặt vào người Nhất Duy, thảm hơn chính là đổ cafe lên áo Nhất Duy.

-Xin lỗi, xin lỗi...-Diệc Thuần luống cuống lau lau áo cho anh

-Không sao. Tôi có thể đi rửa.

-Anh...

Diệc Thuần ngừng tay ngẩng đầu nhìn người xui xẻo bị mình làm đổ cafe lên người, là người lúc cô gặp ở phòng phó tổng.

Nhìn mặt anh ta rất quen.

-Anh là...

-Cô... Thuần Thuần.

-Nhất Duy là anh?

Thì ra Diệc Thuần và Nhất Duy lúc trước là hàng xóm, từ nhỏ cả hai rất thân thiết, đến năm Diệc Thuần mười một thì gia đình Nhất Duy chuyển đi đến bây giờ cả hai lại vô tình gặp nhaum

Có thể xem là có duyên sẽ gặp lại.

Diệc Thuần và Nhất Duy ngồi trong căn tin công ty, mua hai ly nước cả hai ngồi ôn lại chuyện cũ.

-Trùng hợp thật lại gặp anh ở đây.-Diệc Thuần tự nhiên giống như một thục nữ giọng nhỏ nhẹ

-Có thể xem là chúng ta có duyên. Mấy năm qua em và gia đình vẫn khỏe chứ?-Nhất Duy hỏi han

-Ba mẹ em ở quê vẫn khỏe, em làm ở đây cũng rất tốt.-Diệc Thuần đáp

-Lâu lắm rồi anh vẫn chưa gặp hai bác, lại rất nhớ quê cũ, khi nào rãnh chúng ta về quê thăm hai bác được chứ?-Nhất Duy đề xuất

-Tất nhiên là được, em cũng rất nhớ ba mẹ. Nhưng mà phải đợi đến khi công ty cho nghỉ đã.

-Không sao đâu, khi nào em đi được thì nói với anh.

-À, mà anh đến đây làm gì?-Diệc Thuần hỏi

-Anh làm luật sư giống ba mình, vụ kiện lần này của công ty em là anh đảm nhận.-Nhất Duy giải thích

-Hóa ra là vậy. Nhất Duy, em đặt tất cả niềm tin vào anh, dù thế nào anh cũng phải kiện thắng đó, bởi vì người bị kiện là bạn của em.-Diệc Thuần vươn tay mình đặt lên vai Nhất Duy

-Thuần Thuần đã mở lời làm sao anh dám cãi thua. Nhưng mà có một số rắc rối, nếu không tìm thấy bằng chứng thì khả năng thắng lợi rất thấp.

-Anh yên tâm, nội trong ba ngày em sẽ tìm ra bằng chứng.-Diệc Thuần vỗ ngực lớn giọng nói

-Em nói thật giống phó tổng, anh ta cũng nói trong ba ngày sẽ tìm ra bằng chứng.-Nhất Duy nhớ câu nói của Mặc Phong thì cười nói

-Xì, em nói anh nghe, phó tổng của bọn em không khác gì một tên khùng điên, chỉ giỏi nhất chèn ép cấp dưới của mình. Anh tốt nhất đừng chọc anh ta.-Diệc Thuần nói nhỏ vừa đủ cả hai nghe

-Hình như em không thích phó tổng lắm?

-Em đối với anh ta chỉ có thể nói là oan gia, nếu em mà mắc một lỗi nhỏ thì chắc chắn bị anh ta lôi ra rồi bắt em làm những chuyện vô lí.-Diệc Thuần vừa nghĩ đến mình bị Mặc Phong chèn ép thì nổi giận

-Thật ra... không cấp trên nào khó với nhân viên, trừ người có tâm địa không đứng đắn.-Nhất Duy uống một tí cafe đáp

-Luật sư như anh đúng là khéo nói, anh đang nói giúp anh ta chứ gì? Bỏ đi, tâm trạng em tốt không muốn nhắc đến rồi lại tức giận.-Diệc Thuần xua tay sau đó uống nước

-Thuần Thuần, tính tình của em vẫn là nhớ kĩ thù dai như trước mà.

-Gì chứ? Em thù dai khi nào?-Diệc Thuần chu mỏ nhíu mày

-Có nhớ lúc nhỏ không? Anh lỡ tay làm hư con búp bê của em, em bắt anh xin lỗi thì sẽ không nói với mẹ anh.

-Lúc đó em cũng không nói với mẹ.-Diệc Thuần liền cãi

-Phải, đúng là khi ấy em không nới với mẹ. Nhưng mà khi anh bị ba la vì làm bài điểm thấp, em lại lôi chuyện đó ra nói với ba anh. Em xem, em có thù dai không?

Nhất Duy nhớ lúc đó bị ba anh đánh cho hai roi, cái mông cũng nở hoa, vậy mà Diệc Thuần lại vui vẻ cười còn chọc anh.

-Cái đó... là tuổi trẻ thiếu suy nghĩ.-Diệc Thuần lè lưỡi cười hì hì

-Em đó, tính tình thì ương bướng không nghe lời, lại nóng nảy không suy nghĩ thấu đáo, ai mà đã bị em liệt kê vào danh sách những người đáng ghét thì em lại có ác cảm dù người đó có làm chuyện tốt gì đi nữa. Đến bao giờ mới chịu bỏ đây?-Nhất Duy không hài lòng về cô nói

-Gì chứ? Anh cũng không nằm trong những người em ghét thì anh lo gì chứ? Không phải chúng ta từng móc nghoéo dù thế nào cũng sẽ yêu thương nhau sao? Em làm sao ghét anh?-Diệc Thuần đơn thuần nói

-Được rồi, em đúng là lém lỉnh giảo hoạt như xưa.

-Hết giờ giải lao rồi em phải về làm việc, khi nào rãnh chúng ta nói tiếp.-Diệc Thuần liếc nhìn đồng hồ trong căn tin đứng lên

-Cho anh số điện thoại của em, khi nào rãnh anh sẽ gọi hẹn em ăn cơm.

Diệc Thuần với tay cầm điện thoại Nhất Duy vừa lấy ra, bấm một dãy số đưa cho anh: "Đây là số của em."

-Được, khi nào rãnh anh gọi em.

Diệc Thuần cười rạng rỡ chào anh sau đó quay người rời đi.

Nhất Duy từ nhỏ đã có cảm tình với Diệc Thuần nên khi gặp lại cô nhắc lại kỉ niệm trước kia làm lòng anh mạnh mẽ dâng trào một cảm xúc, cũng không rõ là cảm xúc gì, chỉ biết rất mạnh mẽ.

Nhất Duy mỉm cười dịu dàng nhìn bóng lưng của Diệc Thuần, sau đó cầm cặp rời đi.

. . .

Trời sập tối, Thừa Tuyết ở trong bếp làm bữa tối, cô kêu Tâm Nhi đi dọn dẹp phòng giúp mình và chăm sóc những chậu hoa lưu ly, cùng hoa ở hoa viên.

Từ ngoài, một chiếc bóng cao lớn của một người nam nhân tiến vào trong, bước chân vô cùng nhẹ nhàng nhẹ như cơn gió thoảng qua khó cảm nhận được.

Hai tay nam nhân vươn ra, dừng sau lưng Thừa Tuyết, sau đó chuẩn xác dùng hai tay bịt miệng cô.

Thừa Tuyết kinh hoàng, tay cầm cái sạn rớt xuống đất. Hai tay cô đưa lên dùng sức gỡ tay người tấn công phía sau mình.

-Suỵt, là tôi.

Thừa Tuyết giật mình khi nhận ra giọng nói này, không phản kháng nữa, im lặng chờ anh nói tiếp: "Tôi thả em ra nhưng em không được la lên."

Anh thấy cô gật đầu thì buông tay ra.

Thừa Tuyết xoay người, ánh mắt trừng to: "Anh sao lại vào được đây?"

-Leo vào. Cũng không khó khăn mấy.-Trình Ngụy thản nhiên nhún vai

-Anh... sao có cổng chính anh không vào mà phải leo tường?-Thừa Tuyết bình tĩnh bản thân lại hỏi

-Bảo vệ cho tôi vào sao? Dù sao Nhị thiếu tôi cũng không phải bạn bè của Nhậm Tử Phàm. Em muốn tôi bị dí súng vào đầu hay sao?-Trình Ngụy ngồi xuống ghế rất tự nhiên cầm bình nước trên bàn rót vào ly uống

-Cái đồ thần kinh nhà anh. Anh biết như vậy còn đến đây làm gì?

-Tôi biết Nhậm Tử Phàm hiện ở Úc, tôi lại nhớ em, thân thể tôi cũng vậy.-Trình Ngụy không bất kể mình bị mất mặt mà nói

-Đồ... bệnh hoạn. Ai mà thèm thân thể của anh.-Thừa Tuyết mỗi lần gặp anh chỉ toàn bị lời nói của anh làm tức điên

-Tiểu Tam, em đừng có phũ phàng rũ bỏ trách nhiệm chứ? Không phải đã nói rõ rồi sao? Em mà không lấy tôi ép em lấy.-Trình Ngụy mặt dày hơn

Đúng là đồ vô liêm sĩ.

-Anh... tốt nhất là gọi anh bằng Nhị lão thiếu đi. Nhị lão thiếu, nếu anh không muốn bị dí súng vào đầu thì anh mau đi đi.-Thừa Tuyết mặc kệ anh

-Em tưởng hai tên đó làm được gì tôi? Súng của họ nhanh hơn tôi không?-Trình Ngụy khinh bỉ

-Cái... anh đến chọc tức tôi hay sao? Anh đi mau.-Thừa Tuyết bị anh chọc, thẹn quá hóa giận

-Tiểu Tam, lúc em giận cũng xinh đẹp như vậy. Tôi thật muốn ôm em, hôn em...

-Im. Anh mà còn nói tôi không khách sáo.-Thừa Tuyết nói xong thì thượng cẳng tay hạ cẳng chân

-Yaa... em là con gái sao lại hung dữ như vậy.

Trình Ngụy là có đề phòng, đáng lẽ né được cú đá của cô nhưng lại cố ý để cô đá chân mình.

Trình Ngụy bộ dạng vô cùng ủy khuất, đáng thương cúi người ôm chân mình.

-Anh mà còn nói, tôi đánh đến khi anh rời đi.-Thừa Tuyết không nể nang

Trình Ngụy không còn lời để nói, lại không muốn rời khỏi ngay, liếc nhìn xung quanh sau đó liền nói sang chuyện khác: "Tiểu Tam, cá em chiên sắp khét rồi kìa."

Chỉ tay vào chảo cá đang chiên kia, như có lòng tốt nhắc.

Thừa Tuyết sực nhớ con cá mình đang chiên, liền cầm sạn lên, có lẽ để lâu cá lại muốn khét nên giăng dầu. Cô lại không dự phòng liền bị làm phòng ngay tay, nhưng rất nhanh nhẹn liền tắt bếp.

Thừa Tuyết nhăn trán cầm tay mình, vừa bị đạp xong bây giờ bị phỏng ngay vết thương cũ, đau chồng thêm đau, Thừa Tuyết đúng là khóc không ra nước mắt.

-Sao lại không cẩn thận?

Trình Ngụy thấy cô ôm tay mình vội vã đứng lên từ phía sau vươn tay ra cầm lấy tay bị phỏng của cô.

-Đau... nhẹ tay thôi.-Thừa Tuyết nhăn trán, cau có trừng anh

-Để tôi xem.

Trình Ngụy giống như đang ôm cô từ phía sau, nhìn tay cô bị thương.

-Tay em đâu ra nhiều vế thương thế này?-anh chau mày

-Lúc sáng... không cẩn thận bị kẹt tay vào cửa.-cô luýnh quýnh đáp

-Thật sao?-anh nghi ngờ

-Thật. Mà anh xem nhanh lên, đau chết tôi.

-Em vội gì. Để tôi xem.

Tiếng bước chân vang lên khẽ khàng, trong không gian không nghe thấy, bộ âu phục xám bạc tôn lên vóc dáng tráng kiện của nam nhân. Môi hôi nâng lên.

-Nhẹ... nhẹ thôi.

Bước chân nam nhân dừng lại khi nghe trong bếp tiếng cô nói.

Mày anh nhíu lại thật chặt.

-Đã đỡ hơn chưa? Có đau không?

Mặt anh một lúc càng tối đi khi trong bếp lại có giọng của nam nhân khác.

-Ưm... bớt đau hơn rồi. Cũng rất thoải mái.

-Đương nhiên rồi, tôi đã bảo tôi rất giỏi trong chuyện này.

-Anh bớt nói đi. Nhanh lên một chút.

-Em vội gì, từ từ mới dễ chịu, nhanh quá sẽ đau.

-Ây... lời nói của anh... làm tôi ớn cả người.

-Là em nghĩ thôi. Em muốn nhanh thì tôi nhanh một chút. Đã thoải mái hơn chưa?

Bên ngoài, một luồn khí lạnh đột nhiên bao trùm không gian xung quanh, hai tay nam nhân siết chặt, lời nói rõ ràng như vậy. Cô lại cư nhiên dẫn người đàn ông khác vào nhà khi không có anh ở nhà.

Anh nghiến răng, dáng người uy nghiêm, khuôn mặt xám đen bước vào gọi tên cô: "Tô Thừa Tuyết."

Thừa Tuyết giật mình, nhìn ra cửa bếp nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đứng ở đó, khuôn mặt rất đáng sợ như muốn giết người.

Lại nhìn sang mình và Trình Ngụy, cô vội rút tay mình khỏi tay Trình Ngụy, khuôn mặt trắng bệch.

Không phải là nói một tuần mới về sao? Sao mới ba ngày anh đã về?