Hứa Tiễu Tiễu không nghĩ tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hứa Mộc Thâm.
Phản ứng đầu tiên, chính là lập tức cúi đầu. Không biết vì cái gì, không muốn Hứa Mộc Thâm nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Đặc biệt là…… Hứa Mộc Thâm hiểu lầm cô như vậy, cho rằng cô là kẻ thứ ba. Cho nên mắt cô nhìn thẳng, cúi đầu, muốn đi qua trước mặt Hứa Mộc Thâm.
Nhưng không nghĩ tới khi đi qua trước mặt anh, lại đột nhiên bị bắt lấy. Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, liền nhìn thấy anh đứng lên, thân hình cao lớn, lập tức đem cô bao phủ bên trong. Sắc mặt anh tối tăm đáng sợ, tầm mắt gắt gao chăm chú vào trên mặt cô, xem Hứa Tiễu Tiễu lẽ lông tơ dựng đứng.
Chính mình lại trêu chọc người này lúc nào sao? Mỗi một lần không thể hiểu được liền mắng cô một hồi, đây là lại phát bệnh? Khi cô đang định tránh thoát khỏi tay anh, liền nghe được anh dò hỏi: “Ai đánh?”
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, quay đầu lại xem anh. Liền lại nghe anh mở miệng: “Viện trưởng cô nhi viện?”
Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Hứa Mộc Thâm ánh mắt trở nên sâu thẳm. Bộ dáng nhìn Hứa Tiễu Tiễu hoảng loạn.
Cô ho khan một tiếng: “Anh hai, cái kia, anh……”
Nói còn chưa dứt lời, lại bị anh túm, đi nhanh đi ra ngoài.
Hứa Tiễu Tiễu hoảng sợ!
Không phải chứ?!
Bị đánh một cái tát, chẳng lẽ cũng là tổn hại đến hình tượng của nhà họ Hứa? Vẫn là phẩm hạnh không hợp? Người này lại muốn đuổi cô đi? Trong lòng vốn dĩ liền nghẹn lại, cô lúc này bộc phát.
Cô giãy giụa lên: “Hứa Mộc Thâm, anh buông em ra!”
Sức lực Hứa Mộc Thâm, há là cô có thể tránh thoát khỏi? Anh không nói lời nào, lập tức lôi kéo cô đi về phía trước.
Hứa Tiễu Tiễu nổi giận: “Anh làm cái gì? Ghét bỏ em lại tổn hại ích lợi của nhà họ Hứa? Chính là em không nghĩ tới mình bị đánh! Anh cho rằng người họ Hứa các anh cao cao tại thượng đến như vậy sao?”
Cô càng nói càng ủy khuất: “Các người đều khi dễ tôi! Các người ghét bỏ tôi xuất thân cô nhi viện, khinh thường tôi. Bọn họ đâu có biết? Bọn họ cho rằng, tôi được nhà họ Hứa đem về rồi, liền bay lên biến thành phượng hoàng, có thể ỷ thế hiếp người, chính là bọn họ căn bản không biết tôi ở nhà họ Hứa……”
Nói còn chưa dứt lời, người đàn ông đang tóm chặt cô, bỗng nhiên ngừng lại bước chân, đột nhiên quay đầu lại: “Các người đó nói em ỷ thế hiếp người?”
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, lời nói còn chưa nói ra hết, người có chỗ ngốc, không biết người này muốn làm cái gì. Cô gật đầu.
Hứa Mộc Thâm liền từng câu từng chữ mở miệng: “Vậy chứng minh cách nói này.”
……
Giờ phút này, bóng đêm bao phủ. Sân nhà họ Hứa, đèn đường tinh xảo, từng đạo ánh sáng chiếu vào trên người anh.
Trên khuôn mặt tuấn dật, cặp mắt phượng sắc bén lại lạnh lẽo, mũi cao thẳng, bạc môi mỏng, một phút chỗ này, giống như là bị phủ lên một tầng nhàn nhạt ánh sáng.
Hứa Tiễu Tiễu trừng lớn mắt, khiếp sợ lại kinh ngạc nhìn anh.
Anh nói, lần lượt quanh quẩn ở trong đầu. Liên hệ mọi chuyện lại, cô mới đột nhiên ý thức được, anh là muốn đi báo thù cho cô?
Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm anh, ở sâu trong nội tâm, có một dòng nước ấm chảy vào. Lúc cô bị viện trưởng làm cho thương tích đầy mình, anh hành động thật ấm áp, làm cô nhịn không được muốn gắt gao nắm lại.
Lúc viện trưởng đánh cô, cô đều không có khóc, chính là giờ phút này, lại cảm giác trong cổ họng khó chịu, cảm xúc ê ẩm tràn đầy trái tim.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, mới áp xuống cảm xúc cảm động, muốn nói cái gì, lại như là không có từ ngữ, cái gì đều nói không nên lời.
Thủ đoạn liền lại lần nữa bị anh bắt lấy, cô đi theo anh, từng bước một đi tới trước xe của anh. Anh mở cửa ghế phụ điều khiển, cho cô ngồi vào. Anh liền đi đến ghế điều khiển, khởi động xe.