Hứa Tiễu Tiễu nghe được lời này, mặt mày ngây ngốc.
Một áp lực khiếp người bộc phát từ trên người.
Bảo mẫu hoảng sợ, nhưng phục hồi tinh thần lại, lại cảm thấy buồn cười, ở trước mặt cô gái này mình sợ cái gì?
Cô ta lại đặt mông ngồi xuống, "Công việc tôi được sắp xếp là chăm sóc tất cả mọi chuyện cho bà ta ngoài cơm nước. Nếu tôi không cần chăm sóc việc cơm nước của bà ta, vậy ống dẫn khí than gì đó, chính cô đi mà làm, tôi mặc kệ!"
Nói xong lại lần nữa cầm lấy chiếc đũa, ăn cơm.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn chằm chằm cô ta.
Nắm chặt tay.
Nhìn bảo mẫu này khinh thường mẹ cô như vậy, thì biết trước đó mỗi ngày mẹ ở nhà họ Hứa, chỉ sợ không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Cũng đúng, một người điên, sẽ không cáo trạng, ngay cả khi bảo mẫu này ngược đãi bà, cũng sẽ không có người biết.
Cô cắn môi, nửa ngày sau mới cười lạnh một tiếng, "Tốt, rất tốt."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, thì thấy Đường Điềm Điềm đang ở trong phòng bếp mân mê thứ gì.
Hứa Tiễu Tiễu đi vào đi, đã ngửi thấy mùi than ở trong phòng, cô hoảng sợ, "Điềm Điềm!"
Đường Điềm Điềm quay đầu, trên trán không biết đụng phải nơi nào, một mảng xám đem, nhìn rất nhọ nhem.
Hai bàn tay nhỏ của cô ấy cũng nhem nhuốc, nhìn Hứa Tiễu Tiễu mở miệng nói: "Chị Tiễu Tiễu, em đang nghiên cứu ống dẫn khí than này dùng như thế nào, về sau, em hâm cơm cho dì, chị không cần lo lắng."
Một câu, làm trái tim Hứa Tiễu Tiễu khẽ co rút.
Điềm Điềm thật là một cô gái vô cùng tốt bụng.
Chỉ là......
Hứa Tiễu Tiễu tiến lên một bước, vỗ vai Điềm Điềm, "Không cần, hôm nay chúng ta không cầm hâm nóng."
Điềm Điềm sửng sốt, "Không hâm nóng, vậy ăn thế nào ạ...... Chỉ chờ một chút thôi, đá tan rồi sẽ không còn lạnh như thế nữa, rồi lại ăn."
Hứa Tiễu Tiễu lại nheo mắt, nhướng môi: "Không cần, em chờ chị, chị đi hỏi xem chuyện gì xảy ra."
Vừa muốn đi, cánh tay lại bị Điềm Điềm giữ chặt.
Cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt Điềm Điềm bất an mở miệng nói: "Chị Tiễu Tiễu, nếu chị đi hỏi, liệu họ có đuổi chúng ta đi không?"
Hứa Tiễu Tiễu nhìn bộ dáng Điềm Điềm cẩn thận như vậy, vươn tay xoa đầu cô, "Không cần sợ, nhìn chị."
Sau đó đi vào trong phòng, bỏ đồ ăn vào trong hộp cơm, xách theo đi về phía trước, khập khiễng đi qua.
Hứa Tiễu Tiễu trực tiếp đi tới nhà ăn của biệt thự.
Còn chưa đi vào đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
Cô đứng ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong.
Liễu Ánh Tuyết đang gắp cho Hứa Nam Gia món mà cô ta thích, Hứa Thịnh cười, không biết đang nói cái gì.
Bên kia, Hứa Mộc Thâm ngồi ở chỗ đó, trên người mang theo vẻ xa cách, có vẻ không hợp với một nhà ba người bọn họ.
Thời điểm Hứa Tiễu Tiễu đang quan sát, Hứa Mộc Thâm như đã nhận ra cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, sau khi thấy Hứa Tiễu Tiễu, anh nhướng mày.
Hứa Tiễu Tiễu cất bước đi vào.
Mới vừa vào cửa, tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt.
Hứa Nam Gia nhìn chằm chằm cô, "Sao cô lại tới đây?"
Giọng điệu hung hăng, mang theo sự không hài lòng.
Hứa Tiễu Tiễu nhếch môi, tiến lên một bước, tầm mắt dừng trên bàn cơm.
Đồ ăn phong phú và bổ dưỡng, đối lập hoàn toàn với đồ ăn cơm thừa canh cặn của mẹ.
Cô rũ mắt, "Tôi tới, là cho mọi người thêm đồ ăn, đồ ăn mẹ tôi bên kia ăn không hết, cho nên mang qua đây cho các người nếm thử."
Nói xong, cũng mặc kệ người khác, lập tức lấy đồ ăn lẫn vụn đá từ trong hộp cơm, đặt từng món trên bàn cơm.