Mưa lớn rì rào.
Không biết là nước mắt, hay là nước mưa, làm ướt đôi gò má của cô.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn bé gái trước mắt, trái tim thắt chặt lại, một loại đau đớn day dứt truyền tới.
Cô từ từ tiến lên từng bước một.
Chợt ngồi xổm người xuống, đưa tay ôm chặt lấy Điềm Điềm.
Điềm Điềm "Oa" một tiếng, bật khóc.
Nó há to miệng, đứa nhỏ cứ thút tha thút thít, khiến người ta nhìn cũng cay cay mũi.
Hứa Tiễu Tiễu ôm nó thật chặt, "Không phải."
Cô từ tốn nói: "Điềm Điềm, em phải nhớ kỹ, rằng mỗi một người đều là thiên sứ gãy cánh, chỉ có yêu lấy bản thân mình, mới có thể khiến cho người khác yêu em."
Điềm Điềm vừa khóc vừa gật đầu.
Hứa Tiễu Tiễu ôm lấy nó, kéo được nó vào từ sát mép phòng.
Đám người viện trưởng kia chứng kiến được tình hình này, chen nhau cùng tiến lên ôm lấy Điềm Điềm.
--
Hứa Mộc Thâm vẫn liên tục lái xe, theo sát phía sau Hứa Tiễu Tiễu.
Sắc mặt anh xanh mét, tay cầm vô lăng hơi nắm chặt, trong con ngươi sôi trào từng cơn tức giận.
Cho dù là con gái nuôi, nhưng bây giờ nói ra cũng là tiểu thư của nhà họ Hứa, làm tình nhân cho giám đốc một xí nghiệp nhỏ thấp kém, quả thật làm mất hết mặt mũi của nhà họ Hứa!
Có câu đánh chết cái nết không chừa, lần trước đã cho cô cơ hội, lần này...
Đôi mắt Hứa Mộc Thâm hơi rủ xuống, đừng trách anh không khách khí.
Nghĩ tới đây, anh ngước mắt, liền thấy xe taxi trước mắt dừng ở trước cổng cô nhi viện.
Anh hơi kinh ngạc, thế mới biết, mình thật sự hiểu lầm cô.
Dừng lại ở bên ngoài một lúc, nghĩ đến gì đó, anh vẫn lái xe qua.
Anh lấy cây dù dự phòng từ trong xe ra, tự mình mở dù đi vào trong.
Mới bước vào cô nhi viện, liền thấy bóng dáng bé nhỏ trên tầng thượng kia.
Anh đứng ở đó nhìn cô gái chạy về phía tầng thượng.
Không biết xuất phát từ tâm tình gì, anh cũng đi theo.
Sau đó thì thấy hết thảy.
Cô gái khóc, cứu được đứa nhỏ.
Chợt một đám người chen lên.
"Nhanh! Chuẩn bị thảm xong chưa? Đứa nhỏ mắc mưa, nhất định phải tắm nước nóng ngay, đề phòng cảm mạo."
"Chuẩn bị xong rồi, ngay ở phía dưới..."
"Tốt, lập tức xuống lầu, đưa nó tới bệnh viện kiểm tra xem có khó chịu chỗ nào không..."
Họ tranh nhau đoạt đứa nhỏ đi, sau đó liền xuống lầu.
Thế nhưng không ai quan tâm đến Hứa Tiễu Tiễu dù chỉ chút ít.
Một tia sét xẹt qua trên bầu trời, gương mặt cô gái, xuất hiện rõ ràng ở trước mắt anh.
Cô đứng ở đó, tóc ướt nhẹp dán lên mặt, gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, trắng bệch như tờ giấy.
Cô nhìn theo hướng mọi người rời đi, thân thể đơn bạc lảo đảo muốn ngã trong mưa to, khiến cho người ta cảm thấy như quên hết cả thế giới.
Vào giờ phút này, cô và cái người tinh quái thường ngày, tựa như là hai người khác nhau, yếu ớt khiến cho người khác đau lòng.
Anh nhìn cô chăm chú, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cô gái mới khôi phục lại tinh thần.
Cô cúi đầu quay trở về.
Mới cử động thế này Hứa Mộc Thâm mới thấy, quần áo trên người cô đã bị máu nhuộm đỏ cả rồi.
Ánh mắt anh hơi nhíu lại.
Cứ nhìn cô như vậy, quay đầu mới đi được hai bước thân thể đã lảo đảo, cả người sắp ngã xuống đất!
Dường như Hứa Mộc Thâm không chút nghĩ ngợi, tiến lên một bước ôm lấy cô.
Cô gái ngỡ ngàng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy anh, cười trừ một cái: "Anh hai à..."
Sau đó nữa, hai mắt nhắm lại, ngất xỉu trong ngực anh.
Hứa Mộc Thâm bình tĩnh nhìn cô, trái tim luôn sắt đá, đột nhiên hơi mềm nhũn.