Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sao Trời

Chương 7




Tim Chử Tinh đập mạnh như cao tới tháp Minh Châu Đông Phương, sau đó lại tự động hạ thấp xuống bồn địa Tứ Xuyên.

Mặc dù Ngụy tiên sinh đã cho cậu câu trả lời khẳng định, nhưng trong mắt cậu, nó chỉ như lời đáp qua loa có lệ với trẻ con.

Chử Tinh tự thuyết phục mình tự vui vẻ một hồi, sau đó lại thở dài.

Sau khi trở về từ nhà cũ nhà họ Ngụy, Chử Tinh đã trốn trong nhà được hai ngày rồi.

Tuy rằng thời gian này Ngụy tiên sinh rất hòa ái mời cậu cùng nhau đi chơi công viên, nhưng Chử Tinh đang sa sút tinh thần lại từ chối rất lãnh đạm.

Sau đó là đến lúc đi học lại, lần nào nhớ đến chuyện này khuôn mặt cậu cũng như nhỏ máu, cảm thấy giống như mình vừa đánh mất một trăm triệu.

Trở về trường học hoàn toàn không thể gặp được Ngụy tiên sinh nữa đó! Chẳng bằng nhân lúc được nghỉ ba ngày ngắm Ngụy tiên sinh nhiều hơn.

Đến khi nghe buổi diễn thuyết của học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc do trường học tổ chức, suy nghĩ này của Chử Tinh đã biến mất không còn chút gì.

Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao cái người đứng trên sân khấu kia lại quen mắt như vậy không?

Ngụy Dĩ Thần đứng ở trên cao, tầm nhìn càng rõ ràng. Chử Tinh chỉ vừa xuất hiện, tầm mắt của Ngụy Dĩ Thần đã khóa trên người cậu. Thấy khuôn mặt bạn nhỏ cứng đờ nhìn mình, Ngụy Dĩ Thần cảm thấy cả người vô cùng sung sướng.

Cho dù là buổi diến thuyết này đã khiến anh làm việc mệt lên mệt xuống tận mấy ngày.

Sau khi mọi người hưng trí bừng bừng mà ngồi xuống, Ngụy Dĩ Thần mới hắng giọng bắt đầu. Thật ra bài diễn thuyết của anh chẳng có bao nhiêu sức hấp dẫn hay hài hước cả, cũng không có tương tác gì với học sinh ở bên dưới, nhưng đều là những vấn đề rất thực tế, làm cho sếp Ngụy trên sân khấu tự nói một mình cũng vô cùng có mị lực.

Chử Tinh ngồi ở giữa nhìn thấy vài bạn nữ cầm máy ảnh lén chụp.

Buổi diễn thuyết kết thúc, Ngụy Dĩ Thần trả lời câu hỏi của một vài học sinh, yên lặng đứng đợi trên sân khấu một lát.

Sau đó thấy Chử Tinh vội vã bước tới bên này.

Từ sau hôm rời khỏi nghĩa trang vào tiết Thanh minh, tâm trạng của bạn nhỏ luôn không được vui cho lắm, Ngụy Dĩ Thần nghĩ nửa ngày cũng không biết nên dỗ dành kiểu gì, vừa lúc trường học đưa cho anh một bậc thang, vì thế một người nóng lòng muốn dỗ Chử Tinh vui vẻ như Ngụy Dĩ Thần mới không quá hoang mang bối rối.

Có lúc anh cảm thấy Chử Tinh như một đứa trẻ, vừa ngây thơ lại vừa lương thiện đáng yêu. Nhưng cũng có lúc anh cảm thấy tâm lý Chử Tinh quá mức áp lực, hoàn toàn không nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì.

Chờ mọi người đi hết rồi, Ngụy Dĩ Thần mới đi về phía Chử Tinh.

Chử Tinh ngẩng đầu nhìn Ngụy Dĩ Thần. Chiều cao của hai người chêng lệch một khoảng, đứng đối diện như vậy Chử Tinh vừa vặn cao tới ngực Ngụy Dĩ Thần, rất thuận tiện để anh xoa đầu.

Chử Tinh bị xoa đầu bất ngờ không kịp đề phòng, trông vẻ mặt rất ngơ ngác.

Ngụy Dĩ Thần bật cười, nụ cười này làm anh hoàn toàn khác với người nghiêm túc diễn thuyết trên sân khấu hồi nãy, dường như là ấm áp hơn rất nhiều.

Tim Chử Tinh đột nhiên đập tăng gia tốc, mở miệng giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “Sao ngài lại đến trường học ạ?”

Ngụy Dĩ Thần đã sớm liệu trước là Chử Tinh sẽ hỏi câu này, đáp vô cùng nghiêm túc: “Lãnh đạo trường em muốn tôi tới khích lệ học sinh kiếm việc làm, tôi từ chối thì bất kính quá, vì vậy mới tới đây.”

Trên thực tế, đáp án chẳng qua là vì một người tên Chử Tinh thôi.

Chử Tinh lại cho rằng lời này là thật, khó nén mất mát “à” một tiếng.

Ngụy Dĩ Thần nâng tay nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, đi ăn cơm nhé?”

Chử Tinh đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới mình còn nhiệm vụ điểm danh giúp mấy người trong phòng, hơn nữa còn phải mang cơm về cho Hà Tưởng.

Nhưng mà phiếu điểm danh thì thầy giáo đã thu rồi. Vừa nãy nhìn thấy Ngụy Dĩ Thần cậu hoảng quá, ngay cả chính cậu cũng quên điểm danh chứ đừng nói là điểm danh cho người khác.

Đại khái là thấy biểu tình của Chử Tinh quá mức đau xót, Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Làm sao vậy?”

Chử Tinh buồn như đưa đám: “Em quên kí tên điểm danh rồi.”

Như vậy không phải là lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình để đến buổi tọa đàm hôm nay hay sao?

Tuy là có Ngụy tiên sinh ở đây, cậu hoàn toàn không cảm thấy nhạt nhẽo vô vị chút nào.

Ngụy Dĩ Thần bật cười: “Chút nữa sẽ mang em đi kí tên, hiện giờ có thể đưa tôi đi ăn cơm được chưa?”

Chử Tinh sửng sốt nhìn anh: “Ngài muốn ăn cơm ở trường học ạ?”

Ngụy Dĩ Thần gật đầu: “Khó khăn lắm mới được về trường cũ một lần, dù thế nào cũng phải nếm thử hương vị thời học sinh chứ.” Nói xong lại nhìn Chử Tinh: “Nhưng sợ là phải để em mời rồi, tôi không có thẻ cơm.”

Chử Tinh đỏ mặt, nhanh chóng gật đầu.

Cậu và Ngụy tiên sinh cùng nhau ăn cơm trước mặt công chúng, cũng gần như là hẹn hò rồi áaa!

Không biết tại sao Ngụy Dĩ Thần lại cảm thấy tâm trạng của Chử Tinh vui lên rất nhiều, cười cảm thán, tuy rằng trẻ con có tính tình này nọ nhưng cũng coi như dễ dỗ dành.

Chử Tinh đi một đường như muốn bay lên mây mà dẫn Ngụy tiên sinh ăn cơm, thậm chí khi quẹt thẻ cơm cũng rất hào phóng lấy thêm vài món, khí thế giống như “Ông đây không có gì ngoài tiền, cứ ăn tự nhiên”.

Nếu nụ cười có thể hóa thành thực thể, Chử Tinh ngẩn ngơ cho rằng chắc hẳn nó là mật cực ngọt, ngọt tới tận đáy lòng.

Không phải trường hợp chính thức, Ngụy Dĩ Thần cởi áo khoác tây trang để lộ mặc áo sơmi trắng bên trong, cười nhìn Chử Tinh.

Hà Tưởng gọi điện thoại tới vô cùng phá hoại bầu không khí,  Chử Tinh có chút oán niệm nghe máy. Mặc dù Hà Tưởng cảm thấy tâm tình bạn thân không tốt, nhưng vẫn gắng mở miệng: “Anh trai à, bao giờ anh mới mang đồ ăn về cho tui vậy?”

Đã hai giờ chiều rồi mà vẫn chưa ăn cơm trưa, tui cũng khổ lắm chứ bộ.

Chử Tinh lập tức trở nên xấu hổ. Cậu quên điểm danh giúp bạn cùng phòng thì thôi đi, ngay cả chuyện mang cơm về cho Hà Tưởng cũng quên mất, thật sự là gặp Ngụy tiên sinh nên IQ tụt dốc không phanh sao?

Nhưng mà nếu mang cơm về cho Hà Tưởng thì sẽ phải chia tay với Ngụy tiên sinh. Chử Tinh nhanh chóng đưa ra lựa chọn, hạ quyết tâm: “Tớ thật sự không rảnh, nếu không thì tớ nhờ người mang cơm về cho cậu nhá? Về ký túc xá sẽ đền cho cậu.”

Bởi vì mỗi giây mỗi phút được ở cùng Ngụy tiên sinh đều vô cùng quý giá, cậu không muốn lãng phí chút nào.

Hà Tưởng im lặng một lúc lâu, rất muốn khóc một trận. Hai giờ rồi còn ai chịu mang cơm về cho mình chứ?

Cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh đi dép lê vào tự ra ngoài kiếm ăn.

Bên này Chử Tinh hoàn toàn không còn ngại ngùng khi vừa nói chuyện với bạn thân nữa, nở nụ cười xán lạn với Ngụy tiên sinh.

Ăn cơm xong, Ngụy Dĩ Thần dắt Chử Tinh ra khỏi nhà ăn, trực tiếp đi thẳng tới tòa nhà hành chính.

Chử Tinh không hiểu cho lắm: “Ngài còn có chuyện cần tìm lãnh đạo trường ạ?”

Ngụy Dĩ Thần gật đầu nhìn cậu, trong mắt có chút ý cười, theo ánh nắng mặt trời từng chút một chiếu vào tim Chử Tinh, làm cả người cậu trở nên ngọt ngào.

Chử Tinh nói: “Có cần em đi cùng ngài không?”

Ngụy Dĩ Thần thấy cậu vui mừng, cười đáp: “Ừm.”

Đợi đến khi tới phòng hiệu phó, Chử Tinh vẫn luôn cho rằng bản thân chỉ cần làm em trai vô danh tiểu tốt yên lặng đi theo sau Ngụy tiên sinh là được rồi, hoàn toàn không ngờ được Ngụy tiên sinh lại bất ngờ kéo cậu vào, cũng nói với thầy hiệu phó: “Xin hỏi danh sách kí tên của buổi tọa đàm vừa rồi có ở đây không?”

Chử Tinh lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cả trường không ai không biết thầy hiệu phó tính tình nóng nảy, trước đây học sinh nhìn thấy sẽ đi đường vòng ngay.

Lần này thầy bị Ngụy tiên sinh hỏi như vậy, rất khó có chuyện không tức giận.

Chử Tinh nắm lấy góc áo của Ngụy tiên sinh, chuẩn bị nếu thấy tình thế không ổn sẽ lập tức kéo người chạy.

Ai ngờ thầy hiệu phó không nói lời nào mà gọi điện thoại cho thầy phụ trách buổi tọa đàm hôm nay, mới được năm phút mà tờ giấy điểm danh đã đặt trước mặt Chử Tinh.

Chử Tinh: “…”

Đây là cảm giác được ở cạnh boss lớn sao? Thật sảng khoái.

Ngụy Dĩ Thần đưa cho Chử Tinh một cái bút: “Không phải em muốn kí sao?”

Chử Tinh nhận bút, ngoan ngoãn kí tên mình dưới ánh mắt vô cùng phức tạp của thầy hiệu phó và thầy phụ trách.

Kí xong còn vô cùng đáng thương mà ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Dĩ Thần: “Em có thể kí giùm vài người bạn trong ký túc xá được không ạ?”

Nếu không phải là đang ở phòng hiệu phó, Ngụy Dĩ Thần thật sự muốn cười ra tiếng.

Tuy là biểu tình của thầy hiệu phó rất hung dữ, nhưng lời nói lại rất dễ nghe: “Tất nhiên là được.”

Thế này là đang làm gì đây? Quang minh chính đại trốn buổi tọa đàm thì thôi đi, còn trắng trợn muốn điểm danh thay ngay trước mặt ông?

Thể diện của thầy hiệu phó như ông phải để ở đâu?

Nhưng mà không thể nói gì được, giám đốc Ngụy vừa mới quyên góp cho trường học ba tòa nhà.

Thầy hiệu phó khổ nhưng thầy hiệu phó không nói.

Vì thế Chử Tinh vui vẻ cúi đầu kí tên.

Đợi đến khi kí tên xong rồi, thầy hiệu phó mới nghi hoặc nhìn về phía Chử Tinh, hỏi Ngụy Dĩ Thần: “Đây là?”

Chử Tinh đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng Ngụy Dĩ Thần sẽ đáp “Là em trai nhà tôi”, hơn nữa về sau xin để ý tới nó nhiều hơn. Không ngờ Ngụy Dĩ Thần lại không do dự ném một quả bom: “Đây là bạn đời của tôi.”

Ngay cả Chử Tinh có chuẩn bị trước cũng bị nổ tung, biểu cảm trên mặt cũng không khác thầy hiệu phó là bao, thậm chí còn kinh hoảng nhìn Ngụy tiên sinh một cái.

Ngụy Dĩ Thần tiếp tục nói: “Nếu em ấy ở trường học gặp phải vấn đề gì, phiền thầy hãy liên lạc với tôi.”

Chử Tinh lập tức căng thẳng, thế, thế, thế này là muốn giám sát cậu sao?

Ngụy Dĩ Thần: “Em ấy bắt nạt người khác thì quên đi, người khác bắt nạt em ấy thì tuyệt đối không thể.”

Trái tim Chử Tinh bỗng nhiên có ánh lửa nhen nhóm, rồi ngọn lửa càng cháy càng mạnh, gần như là muốn thiêu đốt cả người cậu, nhưng ngoài miệng lại không nói tiếng nào, thậm chí còn rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.

Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà hành chính, Chử Tinh vẫn chưa kịp hồi thần.

Qua một lát, nghĩ tới khuôn mặt như giẫm phải phân chó của thầy hiệu phó, Chử Tinh mới có cảm giác chân thật, ngay sau đó lại vui vẻ.

Ngụy Dĩ Thần: “Không ngẩn ngơ nữa à?”

Chử Tinh bắt gặp tầm mắt của Ngụy Dĩ Thần, vẫn có chút né tránh: “Rõ ràng là ngài có thể không nói.”

Hoặc nói rằng là em họ nhà bà con xa, đàn em khóa dưới mà mình quen cũng được, không cần phải nói thẳng quan hệ của bọn họ ra.

Ngụy Dĩ Thần mỉm cười: “Em họ nhà bà con xa không quan trọng bằng người yêu.”

Chử Tinh sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại được, Ngụy tiên sinh nói ra quan hệ của hai người là vì muốn trường học biết được tầm quan trọng của cậu.

Hoặc là nói, để cho trường học biết được tầm quan trọng của cậu trong lòng Ngụy tiên sinh.

Cho dù biết tất cả đều là giả, nhưng Chử Tinh vẫn vui vẻ như một tên ngốc.

Buổi tối, Ngụy tiên sinh đã trở về, Chử Tinh nằm trên giường nghịch điện thoại.

Vừa bấm vào diễn đàn trường đã nhìn thấy ảnh chụp trong buổi tọa đàm hôm nay của Ngụy tiên sinh, phải nói là vô cùnggg đẹp trai.

Chử Tinh đến hiện tại vẫn chưa có được tấm ảnh nào của Ngụy tiên sinh bày tỏ, lưu về trước đã.

Sau đó lại thấy rất nhiều người nói gặp được boss ở nhà ăn, cũng chụp được n tấm ảnh.

Là ảnh chụp lén khi Chử Tinh và Ngụy Dĩ Thần cùng nhau ăn cơm.

Lúc ấy không biết đang nói tới cái gì, Ngụy tiên sinh yên lặng cười nhìn cậu, nụ cười này vừa lúc bị chụp được, vừa dịu dàng vừa sâu xa.

Chử Tinh bấm lưu ảnh, sau đó thấy có người đang tám chuyện bát quái:【Cược một gói que cay, quan hệ của hai người này không đơn giản. Biểu tình khi boss nhìn tiểu thịt tươi quả thực ngấy chết người!】

Ngay lập tức có người tán thành. Có người lại nói:【Có khi chỉ là thân thích thôi, anh em họ chẳng hạn.】

Sau đó bình luận này bị tất cả mọi người xúm vào đả kích, đầu năm nay ai còn tin tưởng có tình anh họ – em gái họ với anh họ – em trai họ thuần khiết chứ, hơn nữa nhìn ánh mắt boss thâm tình như vậy, nói hai người này không phải một đôi chắc chắn không ai tin.

Chử Tinh bị bình luận này chọc cười, một tấm ảnh thôi mà cũng có thể thảo luận tưng bừng như vậy. Mà thân là kẻ hồng nhan họa thủy là cậu đây vẫn đang nằm gác chân lên giường nghịch điện thoại.

Cuộc sống sau khi kết hôn không thể thoải mái hơn.

Chử Tinh đăng nhập, trả lời bình luận kia:【Thật ra bọn họ đã kết hôn rồi.】

Nhưng mà comment này mới thật sự bị chửi thảm.

Hầu hết phái nữ có thể chấp nhận các loại scandal của boss, nhưng hiển nhiên là không thể chấp nhận chuyện boss đã kết hôn.

Chử Tinh buông điện thoại xuống, dở khóc dở cười.

Đầu năm nay nói thật cũng không có ai tin à?

Thầy phó hiệu trưởng lướt diễn đàn trường cả buổi tối để xem tình hình học sinh thế nào, thấy bình luận này không khỏi lau huyết lệ.

Hết chương 7