Sao Trời Là Anh

Chương 7: Cơn mưa có chúng ta




Cuối thu ở Hà Nội bắt đầu se se lạnh, gió Bắc thổi mạnh khiến toàn thân tôi tê cứng lại

Mắc áo khoác hai lớp cũng coi như là giữ đủ độ ấm cho cơ thể

Bên trong WinMart, nhiệt độ phả ra từ điều hòa dù vẫn hơi lạnh nhưng đủ ấm để thư giãn lại tinh thần

Tôi đi một vòng tới quầy bán rau củ quả, chọn vài mớ salad rồi thêm một củ cà rốt, một túi nấm kim châm theo lời mợ dặn để tối nay nấu lẩu ăn

Mùa lạnh mà ăn lẩu thì xuất sắc!!!

Nhưng bây giờ cũng chỉ mới bốn giờ chiều hơn,vả lại cũng lâu rồi không qua WinMart nên tôi muốn ở đây mua chút đồ cho mình

Tôi nhớ lại lần cuối cùng mình đi WinMart là từ năm 12 tuổi. Tôi rất hay bị bắt ở nhà không cho ngao du với bạn bè trong xóm hay tự ý ra ngoài chơi, cảm giác cô độc lại chẳng biết làm gì hơn. Lúc ấy chả khác nào một con chim bị nhốt trong một cái lồng vậy, ngột ngạt lại thiếu đi cảm giác tự do

Thế là tôi lại đi mò tìm quầy bân đồ ăn vặt. Mua 2 vỉ sữa TH không đường, 3 gói snack, bánh ngọt....Lấy rất nhiều, rất nhiều



Đúng lúc đang đứng xem xem còn gì cần mua nữa không thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên ở đằng sau khá to, thu hút sự chú ý của tôi: "Hello"

Tôi đưa mắt sang trái, thấy Tuấn thì ừm một cái. Cậu ấy đi tới chỗ tôi trong chiếc áo khoác gió dài đến đầu gối màu đen của mình. Hỏi han: "Mua đồ ăn à?"

"Ừm, cậu cũng vậy à?"

"Ừ, đi mua vài túi rong biển cho em trai thôi" Tuấn vừa nói vừa đưa tay ra cầm lấy một bịch to chứa bên trong là đống bịch rong biển nhỏ, lắc lắc tạo ra những tiếng sột soạt khá vui tai

Chợt Tuấn quay sang hỏi tôi, nhướn mày: "Ngày mai đi xem đá bóng, cậu biết chỗ không?"

"Mình không.."

"Vậy có cần người chở không, tớ bảo cái Thảo Anh kèm cậu đi nhé?"

"Ừm, cứ vậy đi"

Tôi tới quầy thanh toán đống đồ vừa mua rồi ra ngoài siêu thị. Vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì trời đột nhiên đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng trước mặt

Thiệt tình, không phải vừa nãy trời còn trong xanh mát mẻ lắm mà

Tôi đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên của cửa hàng, chỉ biết nhìn và chờ mưa hết tạnh. Nhà tôi cách đây cũng bình thường, không xa mấy nên tôi đã đi bộ tới đây mà không mang theo ô. Nếu trời mưa nhỏ nhỏ thì còn chạy dầm mưa về được, đàng này mưa to quá

Tiếc nước mưa rơi xối xả, gió thổ vù vù làm cho toàn thân tôi như run cầm cập lê vì lạnh. Đông năm nay nghe đâu bảo là đến muộn nên vẫn sẽ có mưa thì phải

Nhưng mưa rào thế này thì chờ đến bao giờ đây...Bây giờ ở nhà tôi cũng chẳng có ai, chị gái anh trai đều đi học, cậu mợ và mẹ đi làm, còn bà ngoại thì cũng lớn tuổi rồi nên sợ rằng đi đường sẽ khá nguy hiẻm



"Hù!?"

"?!"

Đột nhiên có một giọng nói khá to vang lên đằng sau lưng khiến tôi giật mình, giọng điệu hù họa đến khiếp hết cả người.

Tuấn cười hì hì với tôi, tay cầm chiếc ô nhỏ còn nguyên màu đen. Huých đầu sang nhìn tôi rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay trắng không có gì ngoài mấy túi đồ vừa mua của tôi

"Cậu không mang ô à?"

"Ừm" Tôi thú nhận

Đứng được vài phút vẫn không thấy Tuấn đi, dù là tay vẫn còn đang cầm ô. Cậu ấy chỉ đứng bên cạnh tôi nói nhảm vài chuyện với tôi rồi lôi locket ra selfie vs chụp cảnh

Tôi thấy lạ mới hỏi: "Cậu không định về à?". Tuấn liếc nhìn tôi, hờ cười: "Đợi chụp xong thì tớ mới về"

Chụp được cũng tầm khoảng hơn hai chục cái rồi anh trai ạ

Tiếng mưa rơi không ngớt, bên ngoài đường thì mưa rơi lộp độp lộp độp. Hàng cây giữa đường cái cũng hơi nghiêng nghiêng theo chiều gió thổi

Sau khi chụp xong, Anh Tuấn mới ngó ngang xung quanh vài lần rồi cất điện thoại vào trong túi áo khác, bung ô ra, từ tốn nói: "Đi, tớ đưa cậu về"l

Tôi nhìn sang phía trước, thấy cơn mưa rào này còn lâu mới tạnh nổi, liền bước sang đứng ngay bên cạnh Tuấn. Khách sáo: "Cảm ơn nhá"

"Ừm"

Dưới tiếng mưa rơi lả chả, tôi và Hoàng Anh Tuấn vừa đi vừa trò chuyện với nhau, những chuyện nhảm nhí từ trên lớp cho tới đời sống. Nhưng dù là đưa tôi về thì cậu ấy cũng không quên châm chọc rằng:

"Này, cậu lùn thật đấy"

"Tớ cao m62 đấy" Bây giờ cao m6 là quá ổn đối với tôi rồi. Chưa hồi ngày xưa khi còn học cấp hai, tôi cao mới chỉ ngưỡng m3 - m4 thôi

Tuấn cười khúc khích, bọng mắt hiện rõ theo biểu cảm vui vẻ trên gương mặt cậu ấy. Anh Tuấn nhìn tôi, búng nhẹ tai tôi: "Tớ m89"

"Cao thật" Tôi bất lực, lấy tay xó xó lên hai huyệt thái dương

"Ừm cao, và từ góc nhìn của một thằng cao thì cậu trông vẫn rất lùn bé bé con con"

"..."