Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 27: Chương 27




Cậu buông tay ra,phía dưới ngón út trái có một vết cào nhỏ.

Lạ thật,câu chưa từng chú ý đến nó.

Vị trí của vết cào rất nhỏ,nằm ở chỗ khuất nếu không nghiêng bàn tay lại sẽ không thấy.

Ngu Tinh Hà không nhớ tại sao mình lại có vết cào này.

"A!Anh ơi!",cậu nhóc nói rồi lấy tay đưa lên mặt cậu.

Là máu,mũi cậu đang chảy máu!

Cậu nhóc lo lắng,dùng tay để dưới cằm cậu để hứng máu,"A a,em không có khăn,phòng y tế.Ta mau đi thôi."

Ngu Tinh Hà gật đầu chỉ đường đến phòng y tế.

Cậu không biết đã bao lâu rồi mình mới chảy máu thế này,cậu cũng đâu có yếu đến mức ấy.

Lúc vào phòng,bên trong chẳng có ai cả,yên lặng vô cùng.

Đỗ Minh Nhật để Ngu Tinh Hà ngồi trên giường rồi bản thân bắt đầu đi tìm bông.

"A,không phải chỗ đấy.Cái tủ bên trái,ừ,đúng rồi nó đó.",Ngu Tinh Hà ngồi trên giường làm hướng dẫn viên rất nhiệt tình.

"Cuối cùng cũng tìm thấy.Sao anh biết rõ nó ở đâu thế.",cậu nhóc rồi lấy bông chạm nhẹ lên mũi cậu,sau đó lau vết máu dính bên mép miệng.

Ngu Tinh Hà chỉ đáp một tiếng "khách quen".

Đỗ Minh Nhật:"..."

Dừng một chút cậu nhóc chú ý đến màu sắc của máu,"Sao máu của anh lạ thế?"

Ngu Tinh Hà:"?"

"Nó không hề đỏ ngược lại có chút đen,màu cũng gần giống lông quạ",cậu nhóc nói rồi đưa cục bông dính máu đến trước mặt Ngu Tinh Hà.

Cậu chỉ đáp:"Không có gì đâu,chắc do dạo này sinh hoạt ăn uống không điều độ nên thế.Sau này có thời gian sẽ đi khám."

Nghe cậu nói vậy cậu nhóc cũng gật đầu một cái.

Ngoài trời hiện tại đang nắng nhưng không nóng lắm,thỉnh thoảng có gió thổi vào phòng khiến những rèm của mà trẳng đung đưa.

"Hôm nay trời nắng đẹp thật.",Ngu Tinh Hà mỉm cười nhìn ra phía cửa sổ.

"Ư,a... ha,ha!"

Đỗ Minh Nhật:"Gì vây?Em tưởng không có ai ở đây chứ."

Trong phòng y tế có hai dãy dường đối diện nhau,bọn họ đang ngồi ở chiếc giường gần cửa ra vào,anh thanh đó phát ra từ chỗ chiếc giường gần cửa sổ.

Vì mỗi chiếc đều bị ngăn cách bởi tấm mà màu trắng nên hai người không nhìn thấy ai ở chỗ cửa sổ cả.

"Ai thế?Để anh lại xem thử.",nói rồi cậu đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Hình bóng của hai người ẩn hiện sau tấm rèm,cậu lập tức dừng lại.

"Ư,ha cậu...nhanh lên...A!",nữ sinh rên rỉ.

Ngu Tinh Hà:"!"

Khi cậu vừa định kêu lên đã bị Đỗ Minh Nhật bụm miệng lại,hai người nhìn nhau,lắng nghe âm thanh khoái lạc của nữ sinh kia.

Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật chầm chậm lùi lại,muốn quay người rời khỏi đây.

Bỗng nhiên chân cậu nhóc va với chân giường phát ra âm thanh,Ngu Tinh Hà hoảng loạn nắm tay cậu nhóc leo lên một chiếc giường khác rồi kéo rèm lại,tay che miệng không dám thở dốc.

Có một đôi tay trắng nõn thò ra,kéo tấm rèm qua một bên,"Ai đó!"

...

Không thấy ai trả lời nữ sinh bước xuống định đi kiểm tra.

Bỗng tay cô bị nắm lại,"Vy à,...mình dừng lại thôi..."

Người con gái nắm lấy tay cô cả người đổ mồ hôi nhẽ nhại,gương mặt đỏ ửng.

Cô chỉ đáp lại một tiếng "ừm",cả hai cô gái nhanh chóng rời đi.

Phía bên này,mặt hai đứa nhóc cũng đỏ không kém.

Ngu Tinh Hà liếc mắt qua nhìn cậu nhóc,thấy cậu nhóc cũng đang nhìn mình liền xấu hổ quay mặt đi.

"Ta cũng nên đi thôi.",cậu nhóc ngại ngùng nói.

Ngu Tinh Hà:"Ừm."

Địa điểm mà bọn họ đến vẫn là phòng sinh học,trên suốt đường đi cậu không ngừng liếc mắt nhìn Đỗ Minh Nhật rồi lại nhớ vụ việc vừa nãy,cậu nhóc cũng để ý đến ánh mắt của Ngu Tinh Hà nhưng không nói gì,chỉ ngượng ngùng tránh chạm mắt nhau.

"Quả thật phòng sinh học bây giờ không có ai nhỉ?",Ngu Tinh-quê mua-Hà lên tiếng.

Cậu nhóc bảo:"Đúng thế nhưng thời gian của chúng ta không nhiều đâu,vì sắp có lớp đến đây học vào tiết 3 rồi."

Tuy đây là trường cậu nhưng sao cậu lại có cảm giác Đỗ Minh Nhật còn hiểu rõ nó hơn bản thân mình nữa.

Đỗ Minh Nhật nhìn lướt qua phòng thực hành,cũng khá lớn,vì sắp có lớp đến học nên dụng cụ cũng đã được bày sẵn.

"Cái đó là ma nơ canh người hình",nói rồi cậu chỉ tay về hướng hình nộm.

Cậu nói vậy bởi vì từ khi bước vào căn phòng này Đỗ Minh Nhật chỉ toàn nhìn nó,chắc cậu nhóc có hứng thú với thứ này.

"Ư...a,a...ha..."

Lại nữa hả?

Ngu Tinh Hà:"!"

Đỗ Minh Nhật:"Đây là đặc sản trường anh à!"

Cậu kịch liệt lắc đầu.

Hai người thẹn thùng nhìn nhau không nói không rằng mà hướng mũi chân đến cửa ra.

Đang định nhất chân lên bỗng nghe tiếng đỗ vỡ,nó phát ra từ khu chứa dụng cụ trong phòng thực hành.

Cậu chần chừ mãi,"Ta có nên đi xem không?"

Cậu nhóc cũng lưỡng lự,giây sau tiếng đỗ vở một lần nữa vang lên.

Họ lập tức đi đến đó,Ngu Tinh Hà lấy tay đẩy nhẹ cửa.

Căn phòng tối om khiến họ chẳng nhìn thấy được gì cả.

Trong góc của căn phòng,có một người đang nằm trên đất,ngọ nguậy.

Cậu nhíu mắt lại chầm chậm bước tới,"Nè bạn học à,cậu..."

Lời chưa dứt cậu đã bị học sinh kia lao tới,cậu ta há to miệng đang dính đầy máu ra,định cắn cậu.

Ngu Tinh Hà toàn thân cứng đờ,may mắn Đỗ Minh Nhật phản ứng nhanh kéo qua một bên kịp thời.

Giờ cậu mới nhìn rõ được nam sinh kia,toàn thân cậu ta bê bếch máu,con ngươi co lại thành chấm đen,điên cuồng nghiến răng.

Nữ sinh trong góc phòng rên rỉ một cách yết ớt:"Làm ơn...cứu...xin,hãy cứu tôi!

Cảnh tượng này như đưa cậu quay trở về ngày hôm ấy,Ngu Lâm như một con thú điên dại tìm người để cắn xé,còn mẹ cậu chỉ có thể bất lực bằm trên sàn giãy dụa.

Nỗi sợ hãi lại trào dâng,cậu cảm thấy kinh hãi tột cùng.

Đỗ Minh Nhật cũng hoảng sợ không kém,phát hiện Ngu Tinh Hà đã cứng người không biết phải làm gì.