Phồn Tinh vừa bước vào phòng đã vội gọi điện cho Chí Viễn, khi biết bố mẹ anh ở đó đều ổn, cô lại vội vàng gọi điện cho bố mình.
"Bố, bố đến khách sạn chưa? Phòng ốc có được không ạ? Con biết... Vâng, vâng... Dì Cung thế nào ạ? Thế thì tốt rồi, trái cây trong phòng có thể ăn vì con đặt mua đấy ạ, sẽ không thu thêm tiền phí đâu, bố yên tâm. Ngày mai con đặt xe rồi, lái xe sẽ đưa di Cung và cậu bé đi tham quan thủy cung và Thiên Nhai Hải Giác(*)... Bố yên tâm ạ!"
(*) Thiên Nhai Hải Giác: có nghĩa là “chân trời góc biển”, một khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng ở phía nam của thành phố Tam Á, đảo Hải Nam, Trung Quốc.
Gọi điện thoại xong, Phồn Tinh mới ngổi xuống tháo đôi giày cao gót đã đi lại suốt cả ngày, chân trần giẫm trên sàn gỗ, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Phồn Tinh đã bị bố gọi điện đánh thức. Hóa ra cháu trai của ông nửa đêm hôm qua khó chịu trong người, miệng nôn trôn tháo, ông vô cùng hoảng hốt, khó khăn lắm mới đợi đến sáng, thấy cháu chưa đỡ liền gọi điện cho Phồn Tinh.
Phồn Tinh đành phải nhanh chóng đánh răng súc miệng, bắt xe đến khách sạn bố ở, thấy dì Cung lo lắng đi vòng quanh, cô liền gọi xe đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán cậu bé bị như vậy là vì không hợp thời tiết, sau đó kê đơn thuốc, nhưng vừa uống thuốc xong, cậu bé lại nôn ra đầy phòng cấp cứu. Dì Cung lo quá cãi nhau với bác sĩ. Phồn Tinh vừa khuyên nhủ vừa gọi điện cho người bạn đang ở Hải Nam, hỏi khoa Nhi tốt nhất ở đâu, sau đó lại dẫn bố, dì và đứa bé đến đó.
Tam Á có một bệnh viện khá nổi tiếng, nhưng vì đúng vào mùa du lịch, người đông nghìn nghịt, lúc xếp hàng còn có ca cấp cứu chen ngang nên đợi đến phiên đăng ký cho cậu bé khám bác sĩ chuyên khoa thì cùng đến trưa.
Họ đã hẹn bố mẹ của Chí Viễn đi ăn trưa. Phồn Tinh thấy bố mình không muốn rời đi, một mình dì Cung cũng không thể chăm đứa trẻ đang khóc gào, còn bản thân cô thì đầu bù tóc rối đợi ở đây, sợ là còn phải xếp hàng mua thuốc, thế nên cô đành gọi điện cho bố mẹ Chí Viễn, xin lỗi rối rít, nói dối là bố mình không khỏe, hẹn bữa tối gặp mặt.
Bố mẹ Chí Viễn rất khách sáo, biết ông thông gia tưong lai không hợp khí hậu bị viêm dạ dày nên hỏi thăm xã giao vài câu, còn nói muốn đến bệnh viện thăm nhưng Phồn Tinh vội vàng từ chối.
Đợi đến khi cậu bé được truyền dịch thì cũng đã hơn ba giờ chiều, Phồn Tinh gọi xe về khách sạn thay quần áo và trang điểm trước, thu xếp xong xuôi mới gọi điện cho dì Cung, hỏi thăm đứa bé đã đỡ hơn chưa, có cần cô đến nữa không. May mà dì Cung cũng biết điều, nói: "Cháu đỡ nhiều rồi, bây giờ không kêu khóc nữa, vừa uống được nửa hộp sữa, may mà con đến sớm giúp, kịp thời tìm bệnh viện và mua thuốc men. Con yên tâm, lát nữa dì bảo bố con qua đó, một mình dì tự lo được."
Phồn Tinh liên tục nói cảm ơn.
Rốt cuộc bố của Phồn Tinh cũng đến, nhưng muộn mười phút, mẹ Phồn Tinh liền lườm ông, dùng ánh mắt trách cứ ông việc chung thân đại sự của con gái mà còn đến muộn. Phồn Tinh sợ mẹ và bố lại cãi nhau nên phải nắm chặt tay mẹ.
Dù sao mẹ của Phồn Tinh được ở trong căn phòng sang trọng hướng ra biển nên tâm trạng rất tốt, không đôi co với chồng cũ, khi ở trước mặt bố mẹ của Chí Viễn còn khen con gái hết lời.
Bố mẹ Chí Viễn cũng rất hài lòng về Phồn Tinh. Nhà Chí Viễn ở thành phố trực thuộc Tỉnh, bố là hiệu trưởng của trường cấp ba trọng điểm nổi tiếng ở nơi đó, mẹ là lãnh đạo nhỏ của một cơ quan nhà nước. Phồn Tinh có làn da trắng mịn, gương mặt dịu dàng, hay cười, lông mày cong lên trông càng thu hút và thân thiện. Cô nói năng nhẹ nhàng, làm việc chu đáo, lại tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, là bạn học với con trai họ.
Một cô gái có thể thi đỗ vào trường đại học có tiếng thì không tầm thường rồi, gen của cô và con hai họ đều tốt, vậy thì trong tương lai, cháu họ cũng thừa hưởng gen tốt, nhất định sẽ tài giỏi hơn người.
Thế nên mẹ của Chí Viễn kéo tay Phồn Tinh lại gần, nhìn ngắm mãi không thôi, miệng luôn cảm ơn mẹ cô vì đã nuôi dạy được một cô gái ưu tú thế này.
Bố của Chí Viễn lần đầu tiên gặp mặt thông gia tương lai cũng không biết nói gì nên chỉ mỉm cười mời rượu. Bố của Phồn Tinh cả ngày chưa ăn gì, ban đêm thì thằng cháu lại khó chịu trong người khiến ông mất ngủ, bây giờ bụng rỗng như thế lại bị ông thông gia tương lai mời bảy, tám cốc rượu nên mặt đỏ đến tận cổ. Mẹ của Phồn Tinh được bà thông gia tương lai nịnh thì rất đắc ý, nói bằng giọng khoe khoang: "Bà không biết đâu, Phồn Tinh hiếu thuận lắm, phòng khách sạn của nó là phòng cao cấp hướng ra biển, nhưng nó lập tức nhường cho tôi, tối qua còn dẫn chứng tôi đi ăn một bữa tiệc hải sản, ôi, khách sạn đó thật tuyệt vời! Có bàn ghế bày trên bãi biển, còn lãng mạn hơn phim Hàn Quốc! Vừa ăn hải sản vừa tận hưởng gió biển, thật là mãn nguyện, lại còn có ban nhạc Philippines chơi nhạc bên cạnh nữa. Ôi chao, không giấu gì bà, tôi sống đến từng này tuổi đều là hưởng phúc của con gái."
Phồn Tinh liên tục nháy mắt cũng không ngăn được sự khoe khoang khoa trương của mẹ. Mẹ Chí Viễn thì không cảm thấy gì, nhưng bố của Phồn Tinh thì không vui chút nào. Sáng sớm nay dì Cung đã mắng ông xối xả, tối qua gia đình ông đến chợ hải sản ăn, đứa cháu trai yêu quý ăn một con nhím biển hấp trứng, chắc chắn là đồ ăn ở chợ hải sản đó không vệ sinh. Ông bị dì Cung đàn áp cũng đã quen, lúc đó không dám cãi lại vì trong lòng cũng thấy áy náy. Nhiều năm trước ông từng đi cùng đoàn du lịch đến Hải Nam, lần này trước khi đi cũng nghe người ta nói chợ hải sản ở Hải Nam vừa ngon vừa rẻ nên mới dẫn vợ và cháu trai đi ăn, từ vịnh Á Long đến đó cũng mất hơn một trăm tệ tiền taxi, thế mà ăn xong còn bị mắng.
Lúc này nghe vợ cũ khoe khoang, câu nào cũng khen con gái Tinh Tinh ngoan ngoãn, ông liền nghĩ đến hai "cục nợ" khiến ông bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ, lúc rời khỏi bệnh viện, bà vợ còn nói móc nói mỉa, lạnh nhạt đuổi đi, bảo ông đừng có làm lỡ việc chung thân đại sự của con gái vợ cũ.
Rượu vào lời ra, ông đập "chát" một cái xuống mặt bàn. "Mày cho mẹ mày ở phòng đẹp, dẫn đi ăn hải sản mà không quan tâm gì đến người bố này? Chúc Phồn Tinh, mày đã quên năm đó khi chúng tao ly hôn, mẹ mày còn không cho mày sinh hoạt phí, tiền đi học cấp ba là của ai cho mày hả? Mày học đại học, ai đã lén đưa cho mày một nghìn tệ? Tao có còn là bố mày nữa không hả? Đồ vô lương tâm, khinh người!"
Bố mẹ Chí Viễn kinh ngạc đến ngẩn người, nhưng mẹ Phồn Tinh không chịu thua. "Sao nào? Con gái đối tốt với tôi thì sao? Tôi nói cho ông biết, con gái thường thân thiết với mẹ, ai thật sự yêu thương nó, nó cũng biết đấy! Cái đồ vô lương tâm phải là ông, lúc này mà tính toán với con gái sao, không phải là bị con hồ ly tinh họ Cung đó xúi bẩy đấy chứ? Người xưa nói cấm có sai, đã có mẹ kế thì có bố dượng!"
Phồn Tinh vội vàng khuyên giải nhưng không tài nào khuyên được. Mẹ cô vẫn không chịu buông tha, tiếp tục mắng chồng cũ: "Đây là ở đâu mà ông mắng con gái? Ông còn là con người nữa không? Người xưa có câu "hổ dữ không ăn thịt con", ông đúng là không bằng cầm thú!"
Bố của Phồn Tinh xông lên định đánh, nhưng bố của Chí Viễn vội vàng nói: "Thôi, tôi xin ông thông gia!" Chí Viễn cũng vội vàng can ngăn, không ngờ bố của Phồn Tinh uống nhiều rượu quá, vung tay tát "bốp" một cái vào mặt bố của Chí Viễn.
Mắt Phồn Tinh tối sầm lại, tai ong ong, cái tát này khiến cô đau đớn hơn là bị bố tát, lòng dạ rối bời như bị nghìn con dao đâm trúng, nhưng cô ngay lập tức định thần lại, vội gọi phục vụ mang đá viên đến. Chí Viễn cuổi cùng cũng kéo được bố của Phồn Tinh ngồi lên ghế, Phồn Tinh vội lấy đá viên, bọc vào khăn tay rồi đưa cho mẹ của Chí Viễn. "Bác ơi, bác mau chườm cho bác trai đi ạ!"
Mẹ của Chí Viễn nhìn gương mặt lo lắng đến trắng bệch của Phồn Tinh, cô cầm khăn bọc đá nhìn bà với ánh mắt lo lắng, buồn bã thì trái tim chợt mềm lại, câu nói đang kề bên miệng cũng gắng nuốt xuống, chỉ lặng yên chườm đá cho chổng.
Mẹ của Phồn Tinh đứng bên không giúp gì, lấy điện thoại ra gọi cho dì Cung rồi mắng sa sả, mắng bà ta là hồ ly tinh, là đồ đâm bị thóc chọc bị gạo, dám bảo ông Chúc đến để phá nát tình cảm giữa bố mẹ và con gái, cho dù bà mất cái mạng này thì cũng không để cho bà ta được như ý...
Phồn Tinh cuống cuồng kéo ông tay áo của mẹ, liên tục van xin: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
Mẹ cô mắng xối xả khiến bố cô không nhịn được lại muốn xông đến liều mạng với bà. Chí Viễn vội ôm chặt lưng ông, người say thường rất khỏe, kính của Chí Viễn bị đụng vào rơi xuống đất, bị ông giẫm nát, người cũng bị đẩy lảo đảo suýt ngã. Cuối cùng ông xông đến trước mặt vợ cũ, không ngờ Phồn Tinh đã lặng lẽ đứng chặn ở giữa, nước mắt lưng tròng.
"Bố, bố muốn đánh thì đánh con đây này!"
Nắm đấm của ông đang giơ lên cuối cùng cũng buông xuống, ông giậm chân một cái, không để ý đến cảnh hỗn loạn trong phòng, quay người bỏ đi.
Mẹ Phồn Tinh hậm hực nói: "Đồ vô lương tâm, bỏ đi bất chấp sống chết của con gái!"
Phồn Tinh chỉ cảm thấy toàn thân rã rời. Chí Viễn bị cận rất nặng, nhưng anh cứ trì hoãn chưa đi làm phẫu thuật, lúc này kính bị vỡ, kính áp tròng thì lại để trong phòng không mang theo nên trước mắt anh chỉ là một khoảng trắng mờ mờ, đành sờ soạng ngồi xuống. Mẹ anh vừa xót chồng bị đánh vừa xót con, bất giác nước mắt cứ thế trào ra.
Mẹ của Phồn Tinh nhìn bà thông gia khóc thì cảm thấy thật mất mặt. Chồng cũ của bà gây chuyện khiến cho bà và con gái xấu hổ trước mặt thông gia tương lai, sau này con gái bà biết cư xử thế nào trước mặt bố mẹ chồng chứ? Ngay cả bản thân bà bây giờ e rằng cũng không thể ngẩng đầu lên trước mặt gia đình thông gia được.
Bà là người hiếu thắng, nếu cả đời không thể ngẩng đầu lên với nhà thông gia thì còn nhục nhã hơn bị đòi mạng, cứ nghĩ như thế nên nước mắt cũng chảy ra.
Hai bà mẹ đều khóc, bố của Chí Viễn thì trầm mặc, Phồn Tinh có thông minh, nhanh nhẹn cỡ nào cũng không thể nghĩ ra cách dọn dẹp mớ hỗn độn này, đủ biết thất vọng đến cùng cực.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô reo vang, mở xem thì thấy CEO gọi đến, cô không thể không nghe.
Giọng Thư Dập trầm thấp giống như bị cảm cúm. Anh vẫn nói lịch sự như thường ngày. "Xin lỗi vì ngày nghỉ còn gọi điện cho cô, nhưng ở chỗ tôi tạm thời xảy ra chút chuyện, tôi không thể mua vé máy bay ngay, cô có thể qua đây xử lý được không?"
Phồn Tinh vô cùng ngạc nhiên, lắp bắp: "Thư tổng,.."
Thư Dập nói: "Có phải cô về nhà rồi không? Nếu không có chuyến bay nào, tôi bảo trực thăng đến đón."
Phồn Tinh kinh ngạc đến thất sắc, lần trước CEO bảo cô thuê máy bay trực thăng cũng là vì mẹ anh bị bệnh nặng nên anh phải bay gấp đi Thượng Hải. Cô bỗng hiểu ra, nếu không phải chuyện khẩn cấp, anh sẽ không gọi điện cho cô.
Phồn Tinh nói cho anh biết minh đang ở vịnh Á Long.
Giọng Thư Dập trong điện thoại đầy vẻ mệt mỏi. "Thế thì tốt, tôi gọi trực thăng đến đón cô."
Phồn Tinh cố gắng trấn tĩnh lại, trước tiên gọi xe chở mẹ cô về khách sạn, sau đó đưa Chí Viễn và bố mẹ anh về khách sạn.
Chí Viễn về phòng, đeo kính áp tròng mới phát hiện khuỷu tay bị tím một mảng, là do bố của Phồn Tinh đẩy ngã lúc nãy, nhưng thấy Phồn Tinh đứng đó vô cùng đáng thương, anh không nói gì, chỉ thở dài.
Phồn Tinh nói: "Anh nhận lỗi với hai bác giúp em, bố em cứ uống say là lại như vậy, em thực sự xin lỗi.’
Hốc mắt Phồn Tinh đỏ hoe, cô không muốn khóc chút nào, nhưng chỉ sợ không kìm nén nổi. Chí Viễn đỡ lấy vai cô, rồi vỗ vỗ vào lưng cô an ủi. Cô nói với anh rằng mình phải đến vịnh Thanh Thủy ngay bây giờ, sếp cô có chuyện quan trọng gọi cô đến xử lý.
Cuối cùng Chí Viễn không chịu được nữa, nổi giận đùng đùng. "Em đến đây nghỉ phép mà còn quan tâm đến sếp à? Xảy ra bao nhiêu chuyện mà em vứt đó rồi bỏ đi sao?"
Phồn Tinh không đành lòng, nhưng cô đã quen với công việc thư ký, nghề nghiệp này chính là không quản chuyện lớn nhỏ hay mưa nắng, hơn nữa nếu không phải là việc gấp, Thư Dập sẽ không bao giờ gọi điện cho cô.
Cô nhẹ nhàng giải thích vài câu nhưng Chí Viễn không nghe, bỏ ra ban công hút thuốc lá. Cô sợ nhất là chiến tranh lạnh, không kìm được nghĩ đến chiếc tủ lạnh và cô lại biến thành con cá nhỏ, bị nhét dưới đáy tủ không thể quẫy đạp nổi, ngay cả không khí cũng đông thành đá.
Phồn Tinh nghĩ ngợi một lát rồi bước ra ban công giải thích với Chí Viễn: "Hình như sếp em có chuyện gấp thật, anh ấy còn cho trực thăng đến đón em..."
Ai ngờ câu nói này đã chọc giận Chí Viễn một cách triệt để. Anh vứt điếu thuốc xuống, nhìn chằm chằm vào Phồn Tinh. "Khỏi cần ở đây khoe khoang, ai chẳng biết công ty cô lên sàn chứng khoán, các người ai chẳng có cổ phiếu! Tôi vất vả bao năm nhưng đâu có cả chục triệu tiền cổ phiếu như cô!"
Phồn Tinh không hiểu vì sao anh lại biết chuyện này, liền vội vàng giải thích: "Nhưng đó chỉ là hợp đồng quyền chọn thôi, không phải là con số cụ thể..."
Chí Viễn giận quá, cười mỉa mai. "Chúc Phồn Tinh, cô quên là tôi và cô đều học ngành tài chính à?"
Phồn Tinh cảm thấy lồng ngực thít chặt. Cô không nói với Chí Viễn về hợp đồng quyền chọn vì nguyên nhân trong đó rất phức tạp, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng hôm nay bị anh vạch trần thì không khỏi cảm thấy chột dạ.
Phồn Tinh ấp úng: "Em chỉ nghĩ là cầm được trong tay mới chắc chắn nên chưa nói với anh..."
Chí Viễn đáp trả: "Cô làm như vậy là coi thường tôi đấy, cô nghĩ tôi tham tiền của cô à?"
Phồn Tinh hoảng hốt. "Chí Viễn, sao anh lại nói vậy? Anh biết rõ là không phải mà."
Chí Viễn quay mặt đi, gân xanh trên cổ dần nổi lên. Thực ra anh không nên nói câu này. Sau khi tốt nghiệp, công việc của anh luôn thuận lợi hơn Phồn Tinh, tiền đồ vô cùng rộng mở, anh cũng nghĩ vậy là bình thường vì đàn ông phải giỏi và mạnh hơn phụ nữ, giống như bố mẹ anh, sông rất đầm ấm, hạnh phúc, thế không phải tốt sao? Mặc dù Phồn Tinh làm công việc thư ký không có chí lớn, nhưng phụ nữ mà, sau này có con, ở nhà toàn tâm toàn ý làm vợ hiền mẹ đảm cũng được, anh tin là mình nuôi được vợ. Nhưng không ngờ, một người bạn làm trong ngành ngân hàng nói với anh: "Cô người yêu của cậu giỏi thật, ban đầu cô ấy làm thư ký, bọn này không tài nào hiểu nổi, cậu cũng không ngăn cản, bây giờ thì công ty của cô ấy đã lên sàn ở Mỹ rồi, nghe nói tất cả các nhân viên có thâm niên ở công ty đều được ký hợp đồng quyền chọn, cô ấy làm việc ở đó đã được năm năm, chắc chắn hợp đồng quyền chọn cũng có trị giá hơn chục triệu. Không ngờ cậu lại có con mắt nhìn xa trông rộng, biết sắp xếp như vậy!"
Lúc ấy, trong đầu Chí Viễn ong một tiếng, anh biết trong vài năm nữa, có lẽ bản thân không theo kịp Phồn Tinh. Hồi đó khi cô làm thư ký, chẳng phải anh đã cười nhạo cô sao? Chuyện này chẳng khác nào đang tát vào mặt anh.
Cứ nghĩ đến việc Phồn Tinh không nói cho anh biết tí gì về hợp đồng quyền chọn, trong tim anh lại như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn. Có thể là sự ghen tị, nhưng anh không chịu thừa nhận mình đang ghen tị. Ở trường, thành tích học tập của anh luôn tốt hơn Phồn Tinh, sau khi tốt nghiệp, chức vụ của anh cũng cao hơn cô, hằng ngày đều chăm chỉ làm việc, tranh tài đấu dũng với người cùng đẳng cấp. Anh biết nếu gặp may mắn, vài năm nữa thôi sẽ phấn đấu lên được vị trí cao hơn và kiếm được không ít tiền, còn Phồn Tinh chỉ pha trà rót nước cho hội nghị, đặt vé máy bay cho CEO mà cũng đã nhẹ nhàng cầm trong tay hàng chục triệu tệ. Dựa vào cái gì chứ? Thế giới này thật không công bằng! Mọi thứ không nên thuộc về cô mới phải!
Anh không nhịn được nói ra những lời làm tổn thương Phồn Tinh: "Chúng ta chia tay đi, đỡ làm lỡ việc cô đáp trực thăng đi phục vụ vị sếp hào phóng."
Máy bay trực tháng đáp xuống bãi đậu máy bay của khách sạn. Phồn Tinh lên máy bay với tâm trạng nặng nề.
Khi máy bay hạ cánh thì Phồn Tinh cũng đã trang điểm xong, cô vừa bước vừa nhanh chóng chỉnh lại mái tóc rối bù. Lúc này cô cũng đã lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh giống như mỗi buổi sáng trước khi đi làm, không ai có thể nhìn ra nỗi bất an trong lòng cô.
Biệt thự rộng lớn được bài trí như trong mơ. Khắp nơi là các loại hoa được nhập từ Bỉ và được nghệ nhân tỉ mỉ tạo hình, còn có cả nến thơm, trên bãi cỏ còn xếp mấy hàng ghế, đó là chỗ dành cho ban nhạc. Chỉ là bây giờ không biết ban nhạc đã đi đâu, bên bể bơi cũng vô cùng tĩnh lặng. Thư Dập đang ngồi trên chiếc bàn dài cạnh bể bơi, ánh mắt thất thần, chiếc nơ bị anh cởi ra để trên bàn, bên cạnh còn có một chiếc nhẫn kim cương rất to, vải lót nhung thiên nga càng khiến cho chiếc nhẫn kim cương màu hồng thêm lóng lánh.
Thư Dập thẫn thờ như người mất hồn, Phồn Tinh chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh. Cô bước lại gần mà anh cũng không phát hiện ra. Đến khi cô gọi khẽ "Thư tổng", anh mới ngẩng đầu lên, hai mắt vô hồn như người mộng du, giống như không nhìn thấy cô vậy.
Phồn Tinh lại gọi một tiếng "Thư tổng" thì anh mới định thần lại, nói một câu rất không liên quan: "Cô ấy không đồng ý."
Phồn Tinh nhìn dáng vẻ của anh, đoán màn cầu hôn mà anh chuẩn bị kĩ lưỡng đã bị từ chối rồi.
Khung cảnh đẹp đẽ như thế, nhiều hoa tươi đắt đỏ như thế, chiếc nhẫn kim cương màu hồng to là thế... Kết quả...
Nhìn bộ dạng của anh như vậy, Phồn Tinh không cảm thấy mình bi đát nữa.
CEO đứng dậy, nói: "Cô xử lý chỗ này nhé, ban nhạc vừa đi rồi, đừng để tin không hay đổn thổi ra ngoài!"
Phồn Tinh gật đầu, sau đó gọi điện thoại, thanh toán chi phí với khách sạn, bảo họ dọn dẹp hết chỗ hoa tươi. Cô quyết định đưa cho trưởng nhóm nhạc một phong bì dày, để nghị họ không tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông.
Chưa gọi xong một cuộc điện thoại thì cô nghe thấy "tùm" một tiếng, ngoảnh đầu lại đã thấy CEO đang chìm dần xuống bể bơi.
Phồn Tinh chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, vứt ngay điện thoại rồi nhảy xuống nưóc. Cô chỉ là từng học môn bơi lội trong giờ thể dục ở trường đại học nên không giỏi lắm, khó khăn lắm mới ngụp lặn tóm được CEO, còn suýt bị sặc vì uống phải mấy ngụm nước, cố gắng hết sức mới kéo được anh lên, vừa ho vừa khuyên nhủ: "Sếp đừng như vậy mà... Chân trời nào chẳng có cỏ thơm... Cô ấy không đồng ý thì sếp lại đi tìm... Sếp còn trẻ, lại có tài... còn sợ không tìm được bạn gái sao?"
Thư Dập nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu cảm. Lúc này Phồn Tinh mới để ý là anh đạp nước thành thạo hơn cô nhiều.
Thư Dập nói: "Tôi chỉ định bơi một lát để bình tĩnh lại thôi."
Phồn Tinh ngại ngùng buông cánh tay đang nắm chặt anh ra. Anh ngửa đầu về phía sau rồi bơi ra xa với tư thế bơi ngửa đúng tiêu chuẩn.