Hầu Mạch cầm điện thoại di động của mình, đi theo Tuỳ Hầu Ngọc khắp hành lang.
Tuỳ Hầu Ngọc bước đến đường cùng ở cuối hành lang liền tuyệt vọng, cậu đứng trước bệ cửa sổ quay lại giả vờ bình tĩnh, nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch giơ điện thoại di động cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Tôi đã từ chối mấy đơn hàng ôn tập trọng điểm năm sau rồi, những điều quan trọng đều giải thích rõ ràng với khách hàng rồi chặn hết. Cậu nhìn đi, tôi xóa trước mặt cậu này.”
Tuỳ Hầu Ngọc ban đầu cũng không thèm, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn điện thoại của Hầu Mạch. Lúc Hầu Mạch đưa điện thoại cậu kiểm tra, cậu nhìn thoáng qua hỏi: “Nhóc yêu quái miệng thúi thúi là ai?”
Cậu còn tưởng Hầu Mạch đặt biệt danh đặc biệt cho người khác, Hầu Mạch ấn mở thông tin của người kia, nghĩa là người kia tên gọi là như thế.
Nhấp vào vòng tròn bạn bè, cậu thấy người này khá quen mắt, hình như là đội trưởng đội điền kinh hạng nặng, hở một chút sẽ lại đến lớp bọn họ tìm Âu Dương Cách.
Cậu dứt khoát lấy điện thoại của Hầu Mạch để xem, phát hiện danh sách Wechat của hắn vậy mà rất ít người, xem một tí là hết.
Cũng phải, Hầu Mạch và người thân của hắn đã cắt đứt liên lạc, chủ quán cơm là một tồn tại đặc biệt, còn những người khác đều là các bạn học sinh thể dục.
Sau khi cậu xem xong thì trả điện thoại cho Hầu Mạch, giải thích: “Tôi cũng không có hạn chế tự do của cậu.”
Hầu Mạch hung hăng gật đầu: “Dạ dạ đúng, cậu là sợ tôi kết nhầm bạn bè xấu xong đi quàng đi xiên.”
“Tôi thấy có một cô gái đã rất hào hứng khi thêm ID WeChat của cậu. Cô ấy hẳn là có một chút ý tứ đó đó…”
“Không phải đâu.” Hầu Mạch lắc đầu: “Cậu biết là tôi kén lắm mà, những người khác đều không vừa mắt tôi. Hơn nữa sau khi tôi thay đổi ấn tượng về cậu cũng đã thay đổi thái độ rồi. Với người khác tôi đều trưng ra bộ dạng giận người không đền mạng. Trong mắt cậu chỉ nên có tôi thôi.”
“Chậc chậc, không phải ban đầu Ngải Mộng Điềm cũng chỉ mới nhìn tôi là thích à? Nếu chỉ tính nhìn mặt thì cậu vẫn còn đất dụng võ đấy.”
“Thôi được, tôi vẫn luôn được yêu thích. Sau này tôi sẽ chú ý được chưa.”
Hầu Mạch nghiêng đầu liền thấy Tuỳ Hầu Ngọc mím môi, nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc.
Nhưng mà vành tai đỏ hồng đang phản bội cậu.
Hầu Mạch không kìm được, cười khúc khích rồi nghiêng người thì thào: “Sau này có chuyện gì đừng giữ trong lòng, phải cho tôi biết nhé, được không?”
“Cậu không tự giác được à?” Tuỳ hầu Ngọc ngược lại khá khó chịu.
Hầu Mạch nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: “Được rồi, là tôi sai rồi.”
Phòng thi cuối kỳ cũng giống với phòng thi lần trước.
Ngay khi Hầu Mạch bước vào phòng thi không lâu thì thấy Từ Dữu Nhất đã đến, hắn còn chủ động dặn dò: “Ài, em gái, lần trước ở tiệc liên hoan đôi, bốn bé thiên nga nhỏ của em nhảy cũng không tệ.”
Từ Dữu Nhất bị sự dặn dò ân cần của Hầu Mạch làm cho giật mình, đi theo sau xấu hổ cười nói: “Em múa latin anh ạ.”
Hầu Mạch cũng hốt hoảng: “Anh xem nhầm tiết mục rồi hả? À tại… lớp của anh ngồi hơi xa…”
Hắn thực sự đã không xem cẩn thận.
Lúc đó chỉ mải nắm tay Tuỳ Hầu Ngọc, Tuỳ Hầu Ngọc còn véo tay hắn. Hắn mới vừa nghe giới thiệu tiết mục, sau đó tiết mục này là bốn điệu nhảy.
Hầu Mạch tình cờ liếc một cái, thấy một cô gái gầy và trắng, liền xem người ta là Từ Dữu Nhất.
Nhiễm Thuật tình cờ đi ngang qua, không nhịn được mắng Hầu Mạch: “Cậu nói thế mà không biết xấu hổ, là ai cũng không nhìn rõ nữa? Hơn nữa ai là em gái của cậu, thật là không biết xấu hổ.”
Hầu Mạch nhìn Nhiễm Thuật cũng không thèm so đo, ngược lại đi theo Tuỳ Hầu Ngọc mà kể công: “Cậu xem, gần đây tôi giúp Nhiễm Thuật tập luyện không bị cà lăm nữa rồi.”
Tuỳ hầu Ngọc đi đến trả lời: “Vậy thì cậu nổi giận với cậu ấy đi để thúc đẩy sự tiến bộ của cậu ấy.”
“Còn cần đến tôi phải tức giận hay sao?” Hầu Mạch nở nụ cười: “Chỉ cần tôi còn sống thì cậu ấy đã không vui rồi.”
Từ Dữu Nhất nhìn Hầu Mạch với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Hầu Mạch có vẻ rất hòa thuận với Nhiễm Thuật và những người khác, ít nhất là đã có thể nói dóc quen rồi.
Nhỏ là em gái của Tùy Hầu Ngọc đã mấy năm nhưng vẫn không thể khiến Tùy Hầu Ngọc thân thiết với mình, thậm chí Nhiễm Thuật quan tâm nhỏ cũng là xuất phát từ sự quan tâm của Tuỳ Hầu Ngọc. Mối quan hệ nhìn bề ngoài thì tốt nhưng chẳng tiến triển được bao nhiêu.
Về phần Tô An Di… Nhỏ cũng chưa từng nói chuyện qua mấy câu.
Nhỏ có chút ghen tị khi nhìn Hầu Mạch.
Làm sao hắn ta có thể làm được điều đó?
Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc nhìn về phía từ Dữu Nhất thì hỏi: “Ông ta cũng không làm khó em nữa phải không?”
Cái từ “ông ta” chỉ người nào, Từ Dữu Nhất nghe xong liền biết.
(Là bố dượng THN nhé)
Nhỏ bé giọng đáp: “Không có, ông ấy đã xin lỗi em rồi…”
“Ồ, vậy thì tốt.”
Đây là điều mà kẻ đạo đức giả có thể làm, có thể thể hiện ra bình thường cũng không tệ rồi.
“Anh à, Tết âm lịch anh có về không?” Từ Dữu Nhất rất mong Tuỳ Hầu Ngọc về nhà, đã lâu rồi nhỏ không ở gần Tùy Hầu Ngọc. Ngay cả lúc đi tìm anh trai, anh ấy chỉ muốn ở một chỗ với Hầu Mạch, để nhỏ một mình ở trong Homestay.
Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc thì nói: “Anh cùng mọi người đi tập huấn, Tết năm mới anh cũng không về.”
Mọi người đi thi cùng nhau đều biết bọn họ đi tập huấn đêm giao thừa mới về nhà. Nhưng mà Tuỳ Hầu Ngọc đã nói như thế thì nhất định là cố ý, bọn họ cũng không có vạch trần.
“À…” Từ Dữu Nhất trầm ngâm một hồi mới nói: “Gần đây em muốn đan một cái khăn quàng cổ cho anh. Anh thích màu gì? Màu xanh hay trắng?”
Tuỳ Hầu Ngọc thuận miệng trả lời: “Anh không thiếu mấy cái này.” “Coi như là quà năm mới đi, cũng là tấm lòng của em! Anh Nhiễm Thuật có muốn không ạ?”
Tuỳ Hầu Ngọc nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Em đan một đôi được không?”
“Hả?” Từ Dữu Nhất hơi ngạc nhiên.
Sau đó thì thấy Tuỳ Hầu Ngọc quay đầu lại hỏi Hầu Mạch: “Cậu thích màu gì?”
Hầu Mạch đang lấy bút trong túi thuận miệng trả lời: “Đeo Tết âm lịch hả? Màu đỏ nhìn có vẻ được đấy nhỉ?”
Tuỳ Hầu Ngọc gật đầu, nói với Từ Dữu Nhất: “Vậy thì màu đỏ đi, nếu cần thì phối màu của em.”
Từ Dữu Nhất tròn mắt nhìn Hầu Mạch, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ghen tị mãnh liệt.
Nhỏ đem hết toàn lực ghen tị, nhưng lại không có cách nào cải thiện tình hình. Việc mà nhỏ luôn muốn hướng tới lại thua bởi một người khác, mà người kia dường như đạt được nó rất đơn giản.
Nhỏ không muốn thua Hầu Mạch nhưng bản thân lại chẳng hơn Hầu Mạch chút nào. Nhỏ không sẵn sàng chấp nhận sự chấp thuận đơn giản này (Sự chấp thuận của THN với HM) điều này làm nhỏ tràn ngập sự ghen ghét.
Nhỏ còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Hầu Mạch đột nhiên giơ lên một món đồ chơi bằng nỉ nói với mình: “Tiện thể đan một cái bé tí nữa, dùng len thừa làm cho nhóc này một cái. Vừa đúng một nhà ba người.”
Từ Dữu Nhất nhìn vào món đồ chơi bằng nỉ ấy, hình như nhận ra đây là Tuỳ Hầu Ngọc làm, lúc sau mới hoàn hồn rồi gật đầu: “A, được rồi, không có vấn đề gì đâu.”
Sau đó mỉm cười một cách gượng gạo.
Nhỏ nhìn thấy người con trai cao lớn với mái tóc và đôi mắt màu sáng đang đứng trước mặt nhìn nhỏ cười rạng rỡ. Nụ cười của hắn trong veo, không lẫn chút tạp chất, dáng vẻ đẹp trai vô cùng chói mắt.
Sau đó, hắn đứng thẳng dậy, mắt nhìn về phía Tuỳ Hầu Ngọc, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Tuỳ Hầu Ngọc.
Nhỏ ngồi xuống ghế, siết chặt tay vào nhau, cảm thấy vô cùng khó chịu…
Kỳ thi cuối kỳ bình thường có thể kết thúc trong vòng hai ngày, nhưng cuộc họp học kỳ 3 + 3 của năm đầu tiên phải mất ba ngày nữa mới kết thúc, vì vậy cấp hai nghỉ sớm hơn một ngày.
Sau khi thi xong, Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch xin giáo viên cho một tờ đề khác, cả hai gặp nhau để cùng nhau so sánh đáp án.
Sau khi so sánh xong, bọn họ có thể nhớ kỹ một số đề có đáp án giống nhau, không chừng điểm chênh lệch nhất là Văn và Anh.
Sau kỳ thi cuối kỳ thì học sinh bước vào những chuỗi ngày nghỉ.
Học sinh thể dục bình thường ở lại trường tập huấn. Học sinh đi tham gia trại huấn luyện ở chỗ khác thì đi tàu cao tốc tới thành phố vào ngày kia, ngày mai có thể được nghỉ một chút.
Lúc Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch đang say mê so sánh đáp án thì Tang Hiến, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đã đến phòng thay đồ của sân tennis để lấy đồ đạc của mình.
Tang Hiến đang thu xếp đồ đạc. Anh đánh đôi phát ngán rồi nên vừa ra sân luyện đánh đơn.
Anh đang ở một mình trong phòng thay đồ thì có người mở cửa bước vào.
Nhiễm Thuật thấy anh ném đồ vào trong túi, cũng học theo ném vào túi xách của anh một đôi bao cổ tay. Bao cổ tay còn trong hộp, rõ ràng là còn mới: “Tôi thấy cậu, cái trước kia của cậu khá cũ nên mua cho cậu một đôi mới đấy. Màu đen, rất phù hợp với thiết lập bá đạo tổng tài của cậu đấy.”
Tang Hiến liếc nhìn bao cổ tay và nhận nó, nhưng lại cảm thấy là lạ: “Bá đạo tổng tài?”
“Đúng rồi, cậu, cậu nhìn cậu đi, toàn thân cậu đều viết mấy chữ “Bá đạo tổng tài” to đùng thế cơ mà.”
Tang Hiến không thèm quan tâm nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc, trả lời: “Cám ơn.”
“Tôi, tôi chỉ là sợ cậu, tôi sợ rằng sắp tới tôi chưa trả được tiền đâu, tôi còn không biết kỳ nghỉ đông này phải đi đâu đây…” Nhiễm Thuật dựa vào ngăn tủ, cụt hứng nói.
“Cậu không phải ở lại trường tập luyện sao?” Theo lý mà nói Nhiễm Thuật nên ở cùng một chỗ với học sinh thể thao để tập luyện mới đúng.
“Ngọc ca, cậu ấy không có ở đây, tôi cũng không muốn ở lại, chán lắm.”
“À.” Tang Hiến dọn túi xách xong lại nói: “Tôi không cần gấp, cậu không cần lo lắng đâu.”
Nhiễm Thuật nghe xong nở nụ cười, nhếch miệng nói: “Tôi, tôi chỉ là lo lắng, nếu tôi không trả lại được thì phải làm sao đây? Chả lẽ tôi lại bán nhan sắc và lấy thân trả nợ à?”
Tang Hiến cầm túi xách, động tác hơi chậm lại, đột nhiên đi tới trước mặtNhiễm Thuật, cúi đầu nhìn rồi cười: “Lấy thân trả nợ?”
“Đúng, đó gọi là… kim chủ à, cậu nghe thấy bao giờ chưa? Nhưng mà chắc là tôi chỉ cần giả gái là có thể lấy lòng cậu rồi phải không?”
“Cũng không cần đến mức đó.”
“Hả?”
Nhiễm Thuật khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tang Hiến.
Thân hình Tang Hiến cao lớn, sừng sững trước mặt cậu như một ngọn núi hùng vĩ.
Lúc này đã là buổi tối, trong phòng thay đồ không có đèn, chỉ còn lại ánh sáng cho phép cậu nhìn thấy hình dáng của Tang Hiến mà thôi.
Tang Hiến nương theo ánh sáng, nhìn cậu, ánh mắt vô cùng thâm trầm.
Cậu đột nhiên hoảng sợ, tim đập thình thịch “thình thịch”, như thể tiểu bạch thỏ gặp phải thiên địch. Con sói xám to lớn đang nhe nanh múa vuốt với nó, tiểu bạch thỏ điên cuồng nhảy loạn xạ, theo bản năng mà muốn sống sót.
“Em trả được bao nhiêu?” Giọng của Tang Hiến rất trầm, cậu đã quen với cái tông này rồi. Một giọng nam trầm thấp có một sức cuốn hút tự nhiên trong bầu không khí tĩnh lặng này, như một tội ác đang thì thầm vào tai của cậu
Cậu đột nhiên hoảng sợ, mạch não ngắn lại, nói lung tung: “Thực ra, tôi có thể làm những việc khác nữa, tôi có thể chơi game với cậu, nếu cậu đang buồn bực tôi cũng có thể nói chuyện với cậu.”
Nói cả một câu lưu hoát, không hề cà lăm một chút nào.
Tang Hiến trả lời: “Tôi thích yên tĩnh.”
“…” Nhiễm Thuật ngay lập tức ngậm miệng.
“Ngoan.” Tang Hiến nói xong, xoay người đi về phía cửa.
Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm, đúng là cậu lo lắng quá rồi. Vừa rồi ánh mắt của Tang Hiến rất mập mờ, đôi mắt còn đảo qua trên mặt cậu, cậu còn tưởng là Tang Hiến thật sự muốn bắt lấy cậu nữa.
Vừa mới thả lỏng người thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa phòng thay đồ, nội tâm cũng theo đó mà “lộp bộp” một cái.
Tang Hiến lại một lần nữa đi đến trước mặt cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào ngực Tang Hiến, thậm chí còn không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
Tang Hiến vươn tay ra nắm lấy cằm của cậu, khiến cậu phải ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên lại là một nụ hôn.
Đầu tiên chỉ là lướt qua đơn giản, sau đó là dạo xung quanh một cách lưu luyến.
Có lẽ nào… nụ hôn của bá đạo tổng tài sẽ mạnh mẽ và chiếm đoạt nhỉ?
Nhưng mà Tang Hiến lại hôn rất dịu dàng, làm cho Nhiễm Thuật cảm thấy rất quái dị. Lạ lùng nhất chính là cậu bị hôn đến ngây cả người, ngược lại còn ngoài ý muốn mà hợp tác?
Tang Hiến thật sự thích cậu.
Nếu như không thích cũng sẽ không kiên nhẫn với cậu nhiều như vậy.
Nhưng mà anh muốn ra tay từ lúc nào?
A, có lẽ là lúc nhìn thấy ảnh Nhiễm Thuật mặc đồ cổ trang chăng?
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, trong đầu Tang Hiến đã tràn đầy suy nghĩ muốn xem Nhiễm Thuật khi giả trang sẽ trông như thế nào.
Cho cậu mặc đồ cổ trang rồi làm đến rối tinh rối mù lên nhất định sẽ rất thú vị, đúng không?
Hầu Mạch nói không sai, Tang Hiến chính là một lão già dê, trong đầu toàn là những thứ tà dâm gì đâu.
Nếu như Nhiễm Thuật đã tự đưa mình tới cửa thì Tang Hiến nhất định sẽ không buông tha.
Sau một hồi lâu, Tang Hiến mới buông Nhiễm Thuật ra.
Nhiễm Thuật bị hôn đến loạn đầu, loạng choạng đi về phía trước. Hai người tách nhau ra một lúc cậu mới hoàn hồn lại, trợn tròn mắt mà nhìn Tang Hiến.
Tang Hiến nhìn bộ dáng của cậu, buồn cười hỏi một cách thích thú: “Anh hôn em chưa đủ à?”
“Hả?! Không… không phải!” Nhiễm Thuật phủ nhận ngay lập tức.
“À, là do anh hiểu lầm rồi.”
Nhiễm Thuật vội lấy tay lau miệng, tay chân lúng túng không biết nên đi hay nên ở lại.
“Bao nhiêu?” Tang Hiến lại hỏi.
Nhiễm Thuật quay đầu lại nhìn Tang Hiến, đầu óc cứ rối tung lên, không theo kịp mạch suy nghĩ của Tang Hiến: “Cái gì bao nhiêu?”
“Em hôn một cái bao nhiêu tiền?”
“Ách…” Nhiễm Thuật nhanh chóng định giá: “Đây, đây là nụ hôn đầu tiên. Ít nhất cũng phải năm vạn!”
“À.” Tang Hiến gật đầu, “Tức là lần sau sẽ không có giá này nữa?”
Dù sao cũng không phải là nụ hôn đầu nữa.
Nhiễm Thuật bị hỏi khó: “Phải không… em cũng không biết mà…”
Tang Hiến mang theo balo của mình đi ra tới cửa, nói: “Vậy em suy nghĩ thêm chút nữa đi, anh đi trước.”
“À, ờ.”
“Có muốn đi nhờ xe không?”
Nhiễm Thuật đột nhiên nhận ra rằng mình vẫn phải đi ké xe của Tang Hiến, chỉ có thể đuổi theo đi ra ngoài.
Tang Hiến nhìn bộ dạng rối rắm của Nhiễm Thuật, không nhịn được nhếch miệng cười: “Ngày kia anh đi rồi.”
“À.” Vậy sau đó thì sao?
“Em có thể ở trong nhà của anh. Trong biệt thự không có người khác ở, trong nhà có người hầu, còn có thể cho em ăn một ngày ba bữa.” “Thật không?”
“Ừ.”
Đây là một sự cám dỗ. Nguy hiểm lắm, có vẻ là có âm mưu gì đó.
Nhiễm Thuật nội tâm bồn chồn, nhìn bóng lưng của Tang Hiến, ma xui quỷ khiến mà đồng ý: “Vậy thì đến nhà anh đi.”
Từ góc độ mà Nhiễm Thuật không nhìn thấy, lão già Tang Hiến hài lòng nở nụ cười.