Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 82: Sẽ tính sau




Thứ hai.

Tình trạng đau nhức cơ bắp của các học sinh ban thể dục đã giảm bớt, ít nhất là bọn họ sẽ không còn xuất hiện tình trạng trông cứ như một bầy cua thử đi thẳng lần đầu khi đi xuống cầu thang.

Tư thế đi lại cuối cùng cũng giống của người.

Thể dục buổi sáng kết thúc, ăn sáng xong, học sinh ban thể dục túm tụm lại kéo nhau đi về lớp học.

Dọc đường Đặng Diệc Hành lại hát: “Chính bởi yêu người đến đậm sâu mới sinh hận, dẫu không đành lòng cũng hãy đoạn tuyệt…”(*)

(*) Lời bài hát “Mưa rơi không dứt”.

Hầu Mạch lắc lắc móc chìa khóa trong tay, hỏi: “Sâu đến mức nào? Cắt đứt chắc đau lắm.”

Đặng Diệc Hành nhìn Hầu Mạch hồi lâu, hung hăng mắng: “Thằng tặc già vô sỉ.”

Tùy Hầu Ngọc buồn bực nhìn Đặng Diệc Hành, không hiểu tại sao Đặng Diệc Hành lại đột nhiên chửi người.

Mọi người vào lớp. Tùy Hầu Ngọc dừng chân trước bàn học của mình, thấy cái hộp đặt trên đó thì hơi chần chừ, sau đó mở nắp ra nhìn thử, bên trong là chocolate được làm thủ công.

Cậu lấy tấm thiệp ra nhìn, trên thiệp viết ——

To: Cá nhỏ

Mừng ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò.

—— Điềm Điềm

Tùy Hầu Ngọc nhìn tấm thiệp, rồi lại nhìn chocolate, hơi khó chịu.

Cá nhỏ là ai?

Điềm Điềm là đứa nào nữa?

Sao lại đặt đồ lên bàn học của cậu?

Hộp quà của cậu nhanh chóng thu hút tầm mắt của mọi người, Nhiễm Thuật định cầm một miếng lên ăn thì bị Tùy Hầu Ngọc ngăn lại: “Chắc không phải của tớ, ghi là Cá nhỏ, lại còn “ngày hẹn hò đầu tiên”… Ai vừa có bạn gái?”

Nhiễm Thuật thu tay về, cũng đến xem tấm thiệp đó, hơi do dự rồi hỏi: “Có phải là có, có người gọi cậu không? Tiểu Ngọc, Tiểu Ngư Nhi.”

“Ha?” Tùy Hầu Ngọc lại cầm thiệp xem, cái gì thế?

Ai gọi cậu như vậy, tưởng cậu không dám đánh hả?

Hầu Mạch đứng cạnh Tùy Hầu Ngọc, lấy thiệp nhìn lướt qua, hỏi: “Đùa dai hả?”

Nhiễm Thuật lại ngắm nghía chocolate: “Chẳng, chẳng biết bên trong có độc không? Lẽ nào là mấy người theo đuổi Từ Dữu Nhất?”

Tùy Hầu Ngọc nhìn một lát, cuối cùng không quan tâm nữa.

Bản thân cậu cũng rất được hoan nghênh, vào khoảng thời gian cậu được theo đuổi nhiều nhất, buổi sáng ngày lễ tình nhân chocolate chất đầy trên bàn.

Mới định ngồi xuống thì nghe được loa trường thông báo các lớp trưởng đến phòng giáo vụ, thế là lại phải đứng dậy đi ra ngoài.

Ngồi rồi đứng nên chân lại đau.

Hầu Mạch hấp tấp theo sát, còn giải thích với Tùy Hầu Ngọc: “Tôi là lớp phó học tập, cũng phải cống hiến cho lớp.”

Kết quả đến phòng giáo vụ cũng không phải vì việc quan trọng gì, chỉ là đi nhận một tờ bảng biểu, rồi về lớp ghi danh sách những người có nguyện vọng tham gia bầu chọn học sinh ba tốt.

Hầu Mạch vốn cho rằng phải chờ ngoài cửa phòng giáo vụ rất lâu, ai dè Tùy Hầu Ngọc vừa vào đã ra, hắn lại cùng Tùy Hầu Ngọc quay về lớp.

Hầu Mạch sức sống bừng bừng, vừa đi vừa nói về nội dung huấn luyện với Tùy Hầu Ngọc: “Hôm nay sẽ luyện tập đánh bóng vượt biên ngang, tôi sẽ gọi Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đến phối hợp với chúng ta, đến lúc đó chúng ta hành cho bọn họ gào khóc kêu loạn luôn.”

“Ờ…” Tùy Hầu Ngọc vẫn đang nghiên cứu nên điền tờ đơn này như thế nào, hình như lớp bọn họ không có ai phù hợp để được học sinh ba tốt.

Cậu vừa nghĩ vừa nhìn sang Hầu Mạch rồi bĩu môi, thằng này không giống ba tốt nhất.

Hai người đang nói chuyện linh tinh thì bỗng một cô gái xuất hiện chặn đường Tùy Hầu Ngọc, phấn khích hỏi: “Nhận được quà chưa?”

Tùy Hầu Ngọc bị hỏi thế thì hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy có mấy cô gái đang đi lại gần chỗ họ nhìn lén, bị cậu phát hiện ra thì lập tức tan tác như chim muông.

Hẳn không phải là bạn của cô này, đây là trực giác của Tùy Hầu Ngọc. Trước đây cậu đã phải chịu rất nhiều ác ý, cảnh tượng này khiến cậu cảm thấy hình như đã từng bắt gặp ở đâu đó.

“Sao lại đưa quà cho tôi?” Tùy Hầu Ngọc nhìn cô gái này, hỏi.

Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên vai, hẳn là nhân lúc còn chưa bắt đầu giờ tự học không buộc lên. Mặt cô nhỏ, thân hình khá được, đuôi mắt hẹp dài như mắt hồ ly nhìn rất cá tính.

Vóc người cô cũng không tính là cao lắm, ước chừng cao lắm cũng chỉ tầm mét sáu, mà đây là khi đang còn mang giày đế cao.

Sau khi quan sát một lát, cậu khẳng định mình không quen người này.

Cô gái trả lời hết sức tự nhiên: “Mừng ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò đó!”

“Cô là… ai?” Tùy Hầu Ngọc hỏi.

Cô gái ngay lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, bỗng hơi hoảng lên, hỏi: “Tớ trông khác ảnh chụp lắm à?”

Hầu Mạch vốn còn tưởng là có người đến bắt chuyện với Tùy Hầu Ngọc.

Kết quả là… Hẹn hò?!

Trò gì đây? Ảnh gì? Yêu qua mạng?

Ngày nào hắn cũng ở chung với Tùy Hầu Ngọc, sao lại không biết?

Hắn nhìn sang Tùy Hầu Ngọc, phát hiện Tùy Hầu Ngọc đang trầm tư, trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Không lẽ là thật?

Tùy Hầu Ngọc nâng mắt, lại thấy ở một góc khuất có người đang cầm điện thoại giơ lên, hình như đang chụp bọn họ.

Cậu là người thông minh, nhìn là biết ngay cô bị trêu, hiện tại có người muốn chụp lại lại dáng vẻ khó coi của cô, hẳn sau này sẽ bị xem là trò cười rồi truyền ra ngoài.

Cậu thở dài một hơi, giơ tay túm áo cô nàng, kéo cô đến chỗ khác, đồng thời nói với Hầu Mạch: “Cậu về trước.”

“Tôi về trước?! Vậy cậu?” Hầu Mạch như sụp đổ hỏi, dáng vẻ nhìn như là đang chất vấn một tên đàn ông phụ bạc.

“Tôi đi một lát rồi về.” Tùy Hầu Ngọc lạnh nhạt đáp.

Hầu Mạch không muốn, tiếp tục đi theo bọn họ, kết quả bị Tùy Hầu Ngọc quay lại lườm cho một phát.

Hắn ức lắm, cuối cùng chỉ đành một mình về lớp, trong lòng rối thành một cục.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tùy Hầu Ngọc tìm một nơi tạm coi là yên tĩnh rồi dừng lại.

Cô gái bị cậu kéo đang hơi ngơ ngác, đến nơi cả người lảo đảo một chút rồi mới đứng vững được, sau đó đứng sát vào góc tường như bị phạt đứng vậy.

Tùy Hầu Ngọc đứng phía ngoài, dú dáng người rất gầy, nhưng vì là nam sinh cao một mét tám ba nên vẫn có thể che kín người cô.

“Hình như tôi chưa thấy ảnh của cậu bao giờ.” Tùy Hầu Ngọc lại mở miệng, “Thậm chí tôi còn không biết cậu là ai, không hiểu cậu đang nói gì. Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng lộ vẻ hoảng hốt, có người đi theo chụp ảnh chúng ta.”

Cô gái sợ hết hồn, muốn ló ra ngoài xem, bị Tùy Hầu Ngọc giơ tay ấn đầu về, cậu bảo: “Tôi không muốn cậu khó xử, chuyện của cậu đã rõ như vậy rồi, tôi cũng chẳng muốn phối hợp.”

“Cậu… Không biết tớ? Mấy ngày trước tớ đã thêm số Wechat của cậu, cậu chấp nhận, hai ta đã nói chuyện với nhau nhiều ngày rồi…”

“Tôi rất ít khi nói chuyện qua Wechat.”

Cô gái cầm điện thoại lên nói: “Tớ gửi một tin nhắn cho cậu…”

“Không cần, cậu nhìn thử đi, đây là số Wechat của tôi, cậu nhìn có giống không?”

Cô gái nhanh chóng mở danh sách kết bạn ra, nhìn số Wechat trò chuyện với mình mấy ngày nay, hình đại diện và tên Wechat đều giống của Tùy Hầu Ngọc, nhưng số thì khác nhau.

Không cần gửi tin nhắn nữa, có thể xác định người nói chuyện với cô không phải Tùy Hầu Ngọc.

Thế này…

Là bị người ta trêu?

Người giở trò với cô liệu có vừa giả làm Tùy Hầu Ngọc chuyện trò với cô, vừa chia sẻ với người khác rằng cô ngu ngốc như thế nào không?

Điều này còn khiến người ta tức điên hơn là bị phơi ra ngoài.

Một lúc lâu sau cô gái mới ngẩng đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc, khiếp sợ đến nỗi mở to mắt, hỏi: “Thế nên… Người nhắn tin với tớ không phải cậu, tớ…”

“Bị người khác trêu.”

“Đuỵt! Con đũy nào *beep* thật con mẹ nó *beep* nếu rảnh quá thì tự chơi đồ đi, đến đùa bỡn tôi? Tôi con mẹ nó *beep* *beep* ”

Tùy Hầu Ngọc nhìn cô gái đáng yêu trước mắt biến thành lão muội nóng nảy trong chớp mắt, nhìn miệng cô phun hương thơm (*), nghe đến nỗi ngơ ngẩn.

(*) Miệng phun hương thơm: Chửi bậy khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm, sỉ nhục.

Lúc đầu cô còn giả bộ điềm tĩnh đáng yêu.

Phát hiện chuyện không giống như mình nghĩ, cơn giận xông thẳng lên não khiến cô không nhịn được nữa.

Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn ở cùng cô nữa, cất điện thoại định đi: “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”

“Chờ chút đã, tớ đã nói với người khác cậu là bạn trai tớ, làm sao bây giờ?” Cô gái bỗng gọi cậu lại.

“Cậu đi làm sáng tỏ tí là được chứ gì nữa?”

“Cậu có thấy rõ là ai chụp trộm không?”

“Không.”

Nữ sinh đột nhiên kéo tay áo Tùy Hầu Ngọc lại, không cho cậu đi: “Bọn họ đùa giỡn tớ, lợi dụng cậu, cậu không tức à? Giúp tớ một chút, giúp tớ tra ra đứa nào trêu tớ là được, nhé?”

“Không.”

“Vậy tớ sẽ không đi giải thích!”

“Hả?!”

Chiều gió thay đổi đột ngột làm Tùy Hầu Ngọc không kịp trở tay.

Cô gái nói tiếp: “Lúc trước tớ thích cậu, xin người ta số Wechat của cậu, sau vài lần trắc trở mới lấy được, đã trò chuyện được mấy ngày. Bây giờ bỗng biến thành như vậy thật tức chết tớ mất thôi. Bây giờ tớ không thèm quan tâm mấy thứ tình yêu hay không tình yêu, mối tình đầu hay không mối tình đầu nữa, tớ đây chỉ muốn chính tay đâm con nhỏ mặt l kia! Yêu đương gì vứt con mẹ nó đi, không chỉnh chết con tiện nhân kia, tớ đcm sẽ không gọi là Ngải Mộng Điềm!”

Tùy Hầu Ngọc nhìn Ngải Mộng Điềm một lát, chợt mỉm cười, rút tay áo của mình về rồi hỏi: “Tôi giúp cậu thế nào?”

“Cậu phối hợp một chút, giả vờ không ghét tôi làm cho đám người kia tức chết, để mấy đứa kia thấy rằng chúng chẳng những không trêu chọc được tớ mà còn giúp sức cho tớ! Khi tớ về sẽ giải thích là thật ra cậu chưa đồng ý, tớ đây đang theo đuổi cậu, còn cậu đang suy nghĩ, được không?”

Tùy Hầu Ngọc nhìn cô một lúc lâu mà vẫn không nói gì, có vẻ không muốn phối hợp.

Khi Ngải Mộng Điềm không giả ngọt ngào nữa thì lộ thẳng biểu cảm như của mấy tên đàn ông thô tục: “Với cậu thì không tổn thất gì đúng không? Hơn nữa, nói không chừng sau này cậu sẽ có thêm một người anh em như tớ đấy!”

“Tôi không thiếu anh em…”

“Trước kia tớ học Phong Hoa, Bây giờ học ở lớp 10, chủ nhiệm lớp là thầy Lý. Mặc dù nhân duyên của tớ không tốt bằng Hầu Mạch, nhưng cũng có vài anh em! Có việc cứ gọi một tiếng Điềm tỷ, Điềm tỷ bảo kê cho cậu.”

“…” Hình như cậu không cần người này bảo kê.

Ngải Mộng Điềm lại lấy điện thoại ra, nói: “Lại đây, thêm Wechat đi, tớ và cậu báo cáo tiến độ cho nhau.”

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Không cần.”

“Tớ biết không ít lịch sử đen của Hầu Mạch, chó lắm. Tớ có thể kể chuyện cho cậu nghe.”

“Cậu quét tớ, hay tớ quét?”

Ngải Mộng Điềm nhanh chóng quét mã thêm bạn tốt.

Cùng lúc đó.

Hầu Mạch về lớp, lập tức đứng cạnh cửa sổ nhìn ra góc hành lang trước phòng thiết bị.

Phòng học của ban 17 bọn họ nằm gần cuối trường, ở đây có một góc ngoặt, chỗ đó là phòng thiết bị, không gian rất lớn.

Bên ngoài phòng thiết bị có một góc hành lang mà từ cửa sổ lớp bọn họ có thể nhìn thấy, nơi đó coi như là một phần khu vực cần vệ sinh của ban bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc và Ngải Mộng Điềm lúc này đang đứng đó, nhưng Tùy Hầu Ngọc nghiêng người nên không thấy được dáng vẻ của Ngải Mộng Điềm, chỉ có thể đoán rằng hai người họ đang nói chuyện.

Nhìn qua thì chỉ thấy Tùy Hầu Ngọc đang giơ điện thoại lên với Ngải Mộng Điềm, một lát sau, Ngải Mộng Điềm kéo tay áo Tùy Hầu Ngọc.

Gân xanh trên trán Hầu Mạch lập tức nổi lên.

Lúc này Thẩm Quân Cảnh đột nhiên đến đứng trước cửa lớp 11/17, hỏi người bên trong phòng học: “Chuyện gì xảy ra thế? Sao tôi nghe đồn Ngọc ca hẹn hò với Ngải Mộng Điềm lớp 11/10? Đầu tiên là trò chuyện qua Wechat, ngày hôm qua đã xác định quan hệ.”

Hắn chú ý thấy một đám người đang bu lại bên cửa sổ, nhìn về một hướng, cũng đến đó coi thử, kết quả thấy được Tùy Hầu Ngọc, kêu lên: “Cái quần què gì đây, Ngọc ca đang kabe-don hả? Đúng là Ngải Mộng Điềm kìa.”

Nhiễm Thuật nhìn một lát rồi lẩm bẩm: “Không, không thể nào… Ngọc ca… Không thể…”

Nếu Tùy Hầu Ngọc yêu đương thì cậu không thể không biết được!

Đặng Diệc Hành cực kỳ hóng hớt hỏi Nhiễm Thuật: “Ngọc ca thích mẫu người gì?”

Nhiễm Thuật trả lời: “Vui vẻ, thích tóc đen dài thẳng, không nói nhiều, tính cách cực kì mạnh mẽ, kiểu kiểu ấy.”

Đặng Diệc Hành gật đầu: “Ngải Mộng Điềm trừ việc không cao lắm ra thì những thứ khác đều phù hợp.”

Nhiễm Thuật cười: “Cậu, cậu không biết à? Ngọc ca chỉ thích vóc người không cao lắm, tầm một mét sáu trở xuống, trước kia tôi nghe cậu ấy nói cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn nhìn rất dễ thương.”

Hầu Mạch vẫn luôn nghe, nghe xong tức giận sôi máu.

Không phải đã nói là không tìm bạn gái à?

Vừa quay đầu đã bắt một cô?

Tên này nói như đánh rắm thế?

Lại còn thích một mét sáu trở xuống, vậy hắn phải bắt đầu cưa từ bắp chân, nếu không sẽ không đạt tiêu chuẩn.

Sao Tùy Hầu Ngọc có thể đưa ra một nan đề như vậy cho người ta chứ?

Lúc Tùy Hầu Ngọc quay về, vừa vào lớp đã phát hiện ra mọi người đều đang nhìn cậu.

Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, đi về chỗ của mình, thấy chocolate trên bàn, hơi do dự rồi ném cho Nhiễm Thuật: “Ăn đi.”

Nhiễm Thuật ôm chocolate hỏi: “Tình huống gì thế?”

“Cô ấy hiểu lầm, tôi vẫn chưa đồng ý.”

“Ố… Người ta theo đuổi à.” Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm, bóc chocolate ra bắt đầu ăn.

Đặng Diệc Hành bắt được trọng điểm: “Vẫn chưa đồng ý? Là sau này có thể sẽ?”

Tùy Hầu Ngọc hơi ngập ngừng, Đặng Diệc Hành to mồm, nếu nói sự thật với hắn thì chắc chắn vừa quay đầu sẽ bị truyền đi, Ngải Mộng Điềm sẽ rất khó chịu, vì vậy trả lời: “Sẽ tính sau.”

Điều cậu không ngờ đến là ba chữ đó lại kích thích Hầu Mạch, làm hắn ngay lập tức xù lông lên: “Cái gì?!”

Lần đầu tiên nghe ba chữ “Sẽ tính sau” là khi Tùy Hầu Ngọc tha thứ cho hắn.

Lần thứ hai nghe cụm từ “Sẽ tính sau” là khi Tùy Hầu Ngọc gia nhập đội tennis. Bây giờ lần thứ ba nghe thấy là lúc cậu ta đang cân nhắc mối quan hệ với một nữ sinh, Hầu Mạch có thể không phát nổ à?

Tính sau cái gì mà tính?

Không cho tính!

Tùy Hầu Ngọc bị tiếng hét bất ngờ của Hầu Mạch dọa hết hồn, kinh ngạc nhìn hắn, tiếp đó thấy hắn bắt đầu đổi chỗ, đổi sang vị trí cùng bàn với Tùy Hầu Ngọc.

Như vậy là hắn có thể trông Tùy Hầu Ngọc, khiến Tùy Hầu Ngọc không thể chat qua Wechat!

Tự học sáng bắt đầu, Âu Dương Cách vào lớp, liếc tên đang ngồi cạnh người phía sau Đặng Diệc Hành.

Đặng Diệc Hành suýt bật khóc…