Tùy Hầu Ngọc ở lại phòng của Hầu Mạch cho đến tận khi giải đấu kết thúc. Có sự yểm trợ của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc không bị ai phát hiện cả.
Tuy rằng các đồng đội đều cảm thấy hành vi của Hầu Mạch rất kì quái nhưng mà chẳng ai tò mò đến mức thực sự đến tận nơi xem, giúp cho Tùy Hầu Ngọc ở đến tận ngày cuối cùng rồi thần không biết quỷ không hay phi con xe đạp điện về nhà an toàn.
Giải đấu lần này, Hầu Mạch lại là quán quân, tích lũy thêm được một lượt thành tích và kinh nghiệm.
Thành tích đánh đơn của những người còn lại cũng bình thường, trong đó có Tang Hiến xếp thứ bảy, còn lại thì hơi thấp.
Đội đánh đôi vẫn là Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, lần này đã có nhiều tiến bộ, thành công đứng ở hạng thứ năm.
Ngày đầu tiên đi học lại sau kì nghỉ Quốc Khánh, những học sinh ở xa quay lại sớm một ngày để kịp giờ học sáng hôm sau, vì trường nằm ở khu quá xa quá hẻo lánh.
Tùy Hầu Ngọc trọ ở khu dân cư khá gần trường học nên buổi sáng đi xe đạp điện tới trường luôn, một mình len giữa đám xe taxi và xe hơi gia đình, nhìn rất đặc biệt.
Khóa xe xong xuôi, Tùy Hầu Ngọc lắc lắc chùm chìa khóa đi vào lớp học, ở dưới sảnh tầng một gặp được người quen.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đang đứng trầm ngâm trước bảng thông báo, thầm thì nói chuyện gì đó.
Tùy Hầu Ngọc đi tới đứng bên cạnh bọn họ, nghe được một ít nội dung trò chuyện. Bọn họ đang bàn nhau dùng cách gì để ngăn cản thảm họa xảy ra.
Nhiễm Thuật nói: “Hay là tớ ngồi bên cạnh Ngọc ca, chờ đến khi Ngọc ca động thủ thì chen vào chặn giữa hai người bọn họ.”
Tô An Di không đồng ý: “Tạm biệt! Tâm tình của cậu ấy vốn đã không tốt, cậu ngồi bên cạnh xác định luôn.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn lên bảng thông báo dán thành tích thi tháng, cậu xếp thứ hai, Hầu Mạch thứ nhất, cái ảnh lần trước Đặng Diệc Hành gửi không phải là giả.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đồng thời quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc, thần sắc rất nghiêm trọng.
Tùy Hầu Ngọc thở dài, hỏi: “Tôi là loại người hễ không bằng người ta sẽ lập tức lao vào đánh người à?”
Nhiễm Thuật: “Đúng…”
Nói xong vội vàng bổ sung: “Không, không, chỉ là nhìn rất không vừa mắt nên mượn cơ hội chứ không trực tiếp đánh.”
Tùy Hầu Ngọc lười giải thích, quay người đi lên tầng.
Nhiễm Thuật và Tô An Di theo sau, hơi không quen với phản ứng của Tùy Hầu Ngọc, bình tĩnh một cách đáng ngờ.
Lúc trước Tùy Hầu Ngọc hỏi Nhiễm Thuật nhưng Nhiễm Thuật không hỏi thăm được, đến lúc nhìn thấy bảng thông báo dán thành tích mới lo sốt vó lên, sợ Tùy Hầu Ngọc lại gây sự.
Gần đó còn có một đám người bàn luận: “Lớp 17 khối 11 là cái lớp dị hợm gì vậy? Ban đầu không phải là xếp theo thành tích từ trên xuống dưới à?”
“Hầu Mạch và Tang Hiến đều là học sinh thể dục, chắc là đi theo tụ tập.”
“Vậy còn Tùy Hầu Ngọc và Tô gì đó kia thì sao?”
“Không biết… hẳn là cũng tụ tập?”
“Nghe nói Tùy Hầu Ngọc là kẻ điên nổi danh của Thanh Dữ, hay là tới lớp 17 để đối đầu với Hầu Mạch?”
“Làm sao cậu ta biết Hầu Mạch tới lớp 17 được?”
“Cũng đúng.”
Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn, “chậc” một tiếng.
Mấy cái con người này lúc bàn tán không biết nói nhỏ xuống một tí à? Cứ như là cố tình nói cho chính chủ nghe ấy.
Tùy Hầu Ngọc nhún vai, đeo balo lên tầng.
Cậu không đi về phía lớp học mà rẽ sang một hướng khác, Nhiễm Thuật đi sau gọi: “Ngọc ca, bên, bên kia không phải lớp chúng ta!”
“Tôi muốn gia nhập đội tennis, huấn luyện viên Vương bảo tôi tới văn phòng làm đơn và hẹn trước hôm làm kiểm tra sức khỏe.”
“Gia, gia nhập đội tennis á?!” Nhiễm Thuật kinh hãi, đuổi sát tới bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Cậu điên rồi?! Cậu định đi làm học sinh thể dục à?!”
Thành tích của Tùy Hầu Ngọc cho dù có không đi du học thì cũng dư sức thi được vào một trường đại học tốt.
Chưa kể trong nhà rất có điều kiện, cho dù cha mẹ có tái hôn thì mỗi tháng cũng vẫn được cấp 50 nghìn tệ tiền sinh hoạt phí.
Lúc cha mẹ Tùy Hầu Ngọc ly hôn, hai bên ai cũng có thực lực kinh tế rất mạnh, không muốn tiêu tốn thời gian trông nom đứa con này nên dùng tiền để bù đắp. Hai bên thậm chí còn dùng số tiền sinh hoạt phí để so bì, cố tỏ ra mình có cuộc sống tốt hơn người kia.
Nếu như Tùy Hầu Ngọc học không giỏi thì trong nhà vẫn có thể lót đường cho, thực sự không được nữa thì xuất ngoại du học.
Không cần phải đi làm học sinh thể dục làm gì cho khổ.
Bước chân của Tùy Hầu Ngọc không hề chậm lại, trả lời: “Đánh chơi.”
“Cậu, cậu nhất quyết muốn đối đầu với Hầu Mạch à?” Nhiễm Thuật vẫn không thể hiểu được.
Chỉ là một đợt nghỉ Quốc Khánh thôi mà? Trở chứng gì rồi? Cậu ta đột nhiên không hiểu nổi Tùy Hầu Ngọc nữa, vì vậy không thể theo kịp tiết tấu của Tùy Hầu Ngọc.
“Không.” Tùy Hầu Ngọc an ủi Nhiễm Thuật, “Tôi thật sự chỉ muốn đánh chơi một thời gian thôi, không định thông qua con đường làm học sinh thể dục để tham gia thi đại học.”
Nhiễm Thuật muốn khuyên nhưng lại không biết khuyên thế nào, chỉ có thể do dự nói: “Vậy, vậy nếu cậu đã thực sự muốn tham gia, thì, thì tham gia đi.”
Tối hôm qua Tùy Hầu Ngọc gửi tin nhắn cho huấn luyện viên Vương, huấn luyện viên Vương đương nhiên rất vui mừng.
Vốn chỉ định hỏi thử thôi nhưng huấn luyện viên Vương lại gọi điện lại cho Tùy Hầu Ngọc, hàn huyên hơn hai tiếng.
Bình thường buổi chiều huấn luyện viên Vương mới tới trường, buổi sáng ở nhà hỗ trợ trông cửa hàng, dù sao thì buổi chiều học sinh thể dục mới có lịch huấn luyện.
Ngày hôm nay vì Tùy Hầu Ngọc mà huấn luyện viên Vương cố ý tới trường từ sớm, ngồi trong văn phòng đợi cậu, còn tự mình sắp xếp chuyện Tùy Hầu Ngọc gia nhập đội tennis.
Tùy Hầu Ngọc đi vào văn phòng, huấn luyện viên Vương đã chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy tờ: “Tổng cộng có ba mẫu đơn. Cái này là để lưu lại trong hồ sơ trường học, cái này là mang đi làm hồ sơ, cái này là cho nhà tài trợ lưu trữ, sau đó em sẽ được nhà tài trợ cung cấp đồ thể thao. Thành tích của em càng tốt thì được trợ cấp càng nhiều.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn một lượt, hỏi: “Thù lao là cái gì ạ?”
“À… nhà tài trợ sẽ cho em một đôi giày thể thao loại mới nhất.”
“Vâng…” Tùy Hầu Ngọc hàm hồ đáp lại, cậu không hứng thú với cái này lắm, bắt đầu cầm bút lên điền đơn.
Nhiễm Thuật và Tô An Di vẫn đang đứng bên cạnh quan sát, hai người khó hiểu nhìn nhau, chưa hiểu nguyên nhân khiến cho Tùy Hầu Ngọc đưa ra quyết định này.
Nhiễm Thuật đột nhiên ngồi xuống, nói: “Huấn luyện viên, em, em cũng muốn tham gia.”
Lần trước Tùy Hầu Ngọc đi cùng Nhiễm Thuật tới lớp 17.
Bây giờ Nhiễm Thuật muốn đi cùng Tùy Hầu Ngọc đến đội tennis.
Huấn luyện viên Vương đưa các mẫu đơn cho Nhiễm Thuật, hỏi: “Em cũng thích đánh tennis à?”
“Không ạ, em chỉ là, chỉ là đi cùng cậu ấy thôi. Tính khí cậu ấy không tốt lắm, em sợ cậu ấy đánh nhau với mọi người nên đi theo canh chừng.”
“Đợt trước bạn ấy đã cùng đội huấn luyện một thời gian rồi, mối quan hệ với mọi người không tồi. Hơn nữa, đại hội thể thao vừa rồi của các em thầy cũng có xem, phối hợp với nhau rất tốt.”
“Em không yên tâm để cậu ấy đi một mình…” Nhiễm Thuật cầm bút lên điền đơn.
Huấn luyện viên Vương tiếp tục nói: “Nếu như sau khi vào đội thành tích của em không tốt thì có thể sẽ bị xóa tên.”
“Dạ?!” Nhiễm Thuật sửng sốt, trợn mắt nhìn huấn luyện viên Vương.
“Đương nhiên mà. Tham gia huấn luyện sẽ làm ít đi thời gian học tập trên lớp của em, nếu em chơi không tốt thì trường học nhất định sẽ không để em tiếp tục luyện, chẳng bằng về lớp cố gắng học tập.”
“Vậy, vậy…” Nhiễm Thuật vốn chẳng có kế hoạch gì trước, cậu ta vốn chẳng học tốt, bây giờ nghĩ kỹ lại hình như thể dục cũng chẳng tốt nốt.
Nhiễm Thuật nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc, cắn răng tiếp tục điền đơn.
Tô An Di nhìn hai người bọn họ, chần chừ một chút rồi hỏi: “Nữ sinh có thể tham gia không ạ?”
“Có thể, nhưng mà nữ sinh không đi huấn luyện cùng thầy, lịch huấn luyện cũng không giống nhau.”
“Vậy thì trong đội có cần trợ lý không ạ?” Tô An Di sợ huấn luyện viên Vương không hiểu, bổ sung: “Giống như Ayako trong Slam Dunk ấy ạ.”
“Ya ya gì đó thầy không hiểu, nhưng mà nếu em muốn tham gia thì có thể cho em làm phụ tá, bình thường phải chạy qua giúp đỡ, làm mấy công việc hậu cần như phát đồ tài trợ, theo dõi tiến độ huấn luyện và sắp xếp ti tỉ thứ khác, thượng vàng hạ cám cái gì cũng phải làm, sẽ rất mệt.”
“Em làm được!” Tô An Di lập tức đồng ý.
Huấn luyện viên Vương cười ha ha nói với Tô An Di: “Nếu em đến đám nhóc thúi kia nhất định sẽ rất mừng.”
Sau đó ông quay sang nói với Tùy Hầu Ngọc: “Các em có quan hệ rất tốt.”
“Chủ yếu là do em không khiến bọn họ yên tâm.” Tùy Hầu Ngọc điền xong một cái đơn, giao cho huấn luyện viên Vương, “Thầy xem thử có cần bổ sung gì không ạ?”
Huấn luyện viên Vương xem qua một lượt, nói: “Được rồi, đầy đủ rồi, để thầy vào kho tìm đồ thể dục cho các em. Các em mặc đồ size gì nhỉ?”
Tô An Di chỉ vào mình, hỏi: “Em cũng có ạ?”
Huấn luyện viên Vương bật cười, trả lời: “Em đến giúp đỡ, một bộ quần áo thì tính là gì? Hơn nữa đồ này mặc rất ít bị dính bẩn, rất tiện.”
Trên phương diện thể dục thì trường của bọn họ chính là “đại gia giàu nứt đố đổ vách”.
Ba người báo số đo, huấn luyện viên Vương rời khỏi văn phòng.
Nhiễm Thuật vừa điền đơn vừa lén lút hỏi: “Cậu có được tham gia thi đấu không? Ý tớ là… chứng hưng cảm, có thể tham gia thi đấu không?”
“Tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên Vương rồi. Thầy ấy bảo trước tiên cứ làm kiểm tra sức khỏe đã, sau đó điều chỉnh dần, chỉ cần không phát bệnh thì sẽ không sao cả. Rất lâu rồi tôi cũng không bị phát bệnh, bây giờ chỉ còn triệu chứng mất ngủ và ham hoạt động thôi.”
Đúng là sau khi xuất viện biểu hiện bệnh của Tùy Hầu Ngọc đã giảm đi nhiều. Ngoài những người thân thiết thì chẳng ai biết chuyện của Tùy Hầu Ngọc, cũng không ai nhìn ra được có gì đó không đúng.
Nhưng mà Nhiễm Thuật vẫn rất lo lắng, luôn cảm thấy chuyện này là một quả bom hẹn giờ.
Nếu như một ngày nào đó Tùy Hầu Ngọc thật sự nổi danh, đời sống cá nhân sẽ bị đào bới, sự công kích của người ngoài có thể sẽ khiến Tùy Hầu Ngọc tổn thương thêm một lần nữa, hoặc là đối thủ dùng lý do đó để tước quyền thi đấu của Tùy Hầu Ngọc thì sao?
Hoặc là nhỡ đâu một ngày nào đó Tùy Hầu Ngọc đột nhiên phát bệnh trong lúc thi đấu chẳng hạn, đây chẳng phải là một bản án công khai à?
Tùy Hầu Ngọc nói: “Thực ra cũng có một ít vận động viên mắc bệnh trầm cảm cần được trị liệu.”
Nhiễm Thuật vẫn không yên lòng, “Tớ biết, nhưng cũng có không ít người phải giải nghệ vì vấn đề tâm lý, thời khắc đó hẳn là rất đau lòng.”
Tô An Di lên tiếng: “Nếu như Ngọc ca thích, cảm thấy đánh tennis rất vui vẻ thì cứ để cậu ấy chơi đi. Có thể giải tỏa, có thể vận động, cũng có thể vui vẻ…”
Nhiễm Thuật gật gù, tạm thời đồng ý, nhưng mà vẫn căn dặn: “Ngọc ca, chơi một thời gian thôi, đừng xem nó là tất cả, nhỡ đâu…”
Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện, không thể tiếp tục chơi tennis nữa sẽ rất đau lòng.
Tùy Hầu Ngọc ngắt lời: “OK. Đã biết.”
Nhiễm Thuật quay về với tờ đơn, “Dù, dù sao thì cậu đi đâu tớ cũng đi theo cậu!”
Tùy Hầu Ngọc mỉm cười.
Tô An Di hỏi: “Sân quần vợt ở chỗ nào thế?”
Cô không biết gì về môn này, chỉ lâm thời quyết định tham gia, tuyệt đối là người mù mịt nhất.
Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật vừa điền đơn vừa cười.
Tô An Di không để ý, tiếp tục lo lắng: “Tôi không biết quy tắc của quần vợt, có cần học một chút không? Mua sách có học được không nhỉ?”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Khi nào có thời gian thì đến sân xem huấn luyện đi, tôi đoán là sẽ nhanh hơn mua sách về đọc đấy.”
*** Hết chương 34