Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 137: Cha mẹ




Tết âm lịch, Tùy Hầu Ngọc vẫn cùng Dương Tương Ngữ gặp mặt một lần.

Hai người hẹn ở một quán cafe, lúc Dương Tương Ngữ tới cậu vẫn còn đang đọc sách, trong tay đang cầm bút xoay xoay, nhìn thấy bà tới cũng không liếc nhìn một cái.

Dương Tương Ngữ ngồi xuống nhìn trái nhìn phải, nói: “Đây là quán mà con thích à? mẹ còn nghĩ cả hai sẽ cùng ăn một bữa cơm, dù sao thì cũng là năm mới.”

Tùy Hầu Ngọc vẫn ngồi đọc sách, thuận miệng trả lời: “Đồ uống có vẻ tiện hơn, với cả mẹ không biết con thích ăn cái gì, con cũng không rõ mẹ thích ăn gì, lúc gọi món ăn thấy gượng gạo lắm, còn không bằng uống xong rồi rời đi.”

Nghe đến đây, biểu cảm của bà dần có chút không tự nhiên.

Quả thật, là một người mẹ, trước giờ bà chưa từng nghiêm túc tìm hiểu con trai mình.

Giữa hai người họ đến cả ràng buộc tình thân cũng không có, cậu cũng không biết được sở thích của bà là gì.

Hồi còn nhỏ, cậu còn từng thử đi lấy lòng bà, hi vọng rằng bà có thể đối tốt với mình một chút. Cố gắng xong vẫn chỉ nhận được kết quả lạnh nhạt từ bà, cậu cũng chẳng bao giờ làm vậy nữa.

Tình cảm phải có qua lại, cậu không muốn tự mình ngốc nghếch bỏ ra công sức nhiều như vậy, cuối cùng vì sự lạnh nhạt mà quay lại điểm ban đầu.

Trải qua nhiều đau xót như thế, mới trở nên chết lặng.

Như bây giờ, cậu tỏ vẻ thản nhiên, thong dong, chẳng có mấy cảm xúc dao động.

Lạnh nhạt làm cho người đau lòng.

Dương Tương Ngữ để ý tới trước mặt cậu đã có đồ uống, vì vậy cũng gọi cho mình một ly nước.

Sau khi cà phê được đưa tới, bà vẫn không biết phải làm sao

Bà vẫn không biết phải nói gì để phá tan không khí ngượng ngùng này, vì vậy chỉ có thể hỏi trước: “Chuẩn bị thi tốt nghiệp như nào rồi?”

Tùy Hầu Ngọc làm như ứng phó công việc trả lời: “Vâng, vẫn đang cố gắng ôn tập.”

“Mẹ có nghe qua chuyện ngày trước của ba Nhiễm Thuật rồi, có ảnh hưởng đến việc học của con không?”

“Có ảnh hưởng, khá nghiêm trọng.”

Dương Tương Ngữ nhấp một ngụm cà phê, kỳ thật chẳng uống bao nhiêu, tiếp theo nói: “Xin lỗi, vì mẹ mà con bị liên lụy.”

“Vẫn còn tốt, đã quen rồi.”

Quen rồi.

Bởi vì bọn họ nên mới có chứng hưng cảm.

Bởi vì bọn họ phiền chán nên mới có tính cách ngày hôm nay.

Bọn họ quả thật mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái, mỗi một việc đều làm cho cậu thống khổ, nhưng cậu quen rồi, cũng cảm thấy không sao hết.

Bầu không khí nói chuyện này thật sự làm cho người ta khó chịu kiên trì, Dương Tương Ngữ cố gắng làm cho chính mình tiếp tục bình tĩnh, thế nhưng không cách nào khiến mình không chấn động cảm xúc.

Hiện tại, bà đã ly hôn cùng người chồng thứ hai rồi.

Cũng bởi vì chuyện lần trước quá ầm ĩ, bà cũng đã chấm dứt luôn với em trai và bạn thân mình.

Ba mẹ luôn bảo bà giúp đỡ em trai, bởi vì chuyện ầm ĩ quá mức, bà đã sa thải em trai, không cho em trai tiếp tục làm việc ở công ty mình nữa. Ba mẹ bà vậy mà lại trách bà xử lí không thỏa đáng, còn muốn bà tặng em trai một căn nhà, một cái xe để bồi lỗi.

Phục hồi lại tinh thần, bà mới phát hiện ra…bên người đã chẳng còn ai an ủi bà.

Tình yêu, tình bạn, tình thân, bà đã không còn gì.

Ban đêm không người bà thường nhớ lại ngày trước, có vẻ như chính bà đã sai mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay.

Hồi Tùy Hầu Ngọc còn nhỏ, tuy chỉ phá phách một chút, thế nhưng cậu rất vui tươi, hồn nhiên, lúc nào cũng quấn quít lấy bà nói: Mẹ ơi, chơi cùng với con đi!

Bà luôn bận rộng công việc, ghét bỏ đứa con phiền phức, không để ý tới, đưa cậu đến lớp học bổ túc.

Không biết từ khi nào, con trai của bà trở nên hiểu chuyện, không còn quấn lấy bà nữa, thậm chí còn rời ra bà…

Quan hệ với giáo viên trong lớp bổ túc còn tốt hơn với bà nữa.

Bà cả đời mạnh mẽ, luôn hy vọng đứa con của mình là tốt nhất.

Bản thân không muốn quản nên đưa con đến lớp bổ túc, nhưng cũng muốn đứa con ở trong kiểm soát của mình. Cuộc đời của Tùy Hầu Ngọc cũng phải theo kế hoạch của bà mà đi.

Đến lúc này, bà đã chẳng còn quản được đứa con của mình nữa.

Bỗng có một ngày, Tùy Hầu Ngọc chạy mất. Cho dù bà có cuồng loạn như thế nào, cậu cũng không quay lại.

Hiện tại gặp mặt lần nữa, bọn họ đã không còn gì để trò chuyện.

Bà đã tự tay đẩy Tùy Hầu Ngọc đi, lại trong lúc không hợp lí mà muốn kéo cậu lại, kiểm soát cậu.

Mỗi bước đều sai.

Đến khi muốn bù đắp lại thì con trai bà đã trưởng thành, đã mười tám tuổi rồi.

“Xin lỗi…” Dương Tương Ngữ lại nói, ngữ khí trầm trọng.

Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc cũng buông sách xuống, nhìn về phía bà nói: “Không cần phải như vậy đâu, dù sao thì mẹ cũng là mẹ của con.”

Nghe thấy thế, trong phút chốc bà mở to hai mắt, trong lòng có chút kích động, nghĩ rằng bọn họ còn có thể hòa dịu, lại nghe thấy câu tiếp theo của cậu: “Chờ cho khi tuổi mẹ lớn rồi, cần con phụng dưỡng, con sẽ làm hết mình. Dù sao thì mẹ cũng vì con mà bỏ sức rất nhiều, con sẽ báo đáp mẹ.”

“Giữa con với mẹ… chỉ có thể nói tới tiền thôi sao?”

“Còn có thể nói gì nữa?” Tùy Hầu Ngọc có vẻ như nghi hoặc.

Trái tim của Dương Tương Ngữ bị đánh mạnh.

Bà cảm thấy khổ sở không phải vì Tùy Hầu Ngọc cùng bà muốn phân rõ ranh giới, mà là vì… cậu hỏi rất thành thật, giống như bọn họ thật sự không còn gì để nói nữa.

Cả lồng ngực cảm thấy lạnh lẽo, giống như cả đêm sấm rền, sau một hồi mưa to, trời bỗng nhiên chuyển sáng.

Dương Tương Ngữ chỉ có thể gượng gạo nói: “Mẹ muốn cùng con tốt trở lại như trước, có được không?’

“Vẫn là thôi đi, con cùng mẹ sống cùng nhau cảm thấy không thoải mái. Với cả con đang học cấp ba, không có thời gian ở cạnh cùng mẹ, thi tốt nghiệp xong cũng ở ngoài học đại học, không ở đây.”

“Không đến mức phải sống cùng nhau, thi thoảng gọi điện thoại, nói chuyện vài câu là được rồi.”

“Vâng, cũng được, con sẽ cố gắng hết sức.”

“Con cùng với An Nam Tích…vẫn đang ở cùng nhau à?” Bà lại hỏi.

“Vâng.” nhắc tới Hầu Mạch, ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc có chút dịu dàng: “Cậu ấy đã xác định đi học ở Hoa đại rồi, con cần nỗ lực để đuổi cậu ấy mới được.”

“Cái đó, Tùy Lẫm cũng biết sao?”

“Vâng, bố như nào thì mẹ cũng biết rồi đó, với chú An thì sùng bái mù quáng. Vậy nên việc con cùng với An Nam Tích bố còn cảm thấy con được lợi, mấy hôm trước con còn cùng An Nam Tích đi gặp mặt ông ấy, ông ấy còn cho An Nam Tích một bao lì xì to, còn đưa bọn con đi mua nhà, chủ yếu là mua cho An Nam Tích.”

“Năm mới ông ấy còn gọi con qua đó, đúng là hiếm thấy.”

“Bây giờ trong lòng ông ấy, An Nam Tích còn quan trọng hơn vợ, cái này chắc mẹ đã trải qua rồi phải không?”

“Ừm…” Anh em vẫn quan trọng hơn vợ, Tùy Lẫm đúng là một tên cặn bã.

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Cậu ấy đến rồi.”

Bà ngẩng đầu nhìn theo, Hầu Mạch đang cầm theo đồ đạc đi tới, thẳng tới chỗ ngồi của bọn họ.

Hầu Mạch đến sau cười ha ha chúc tết Dương Tương Ngữ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc hỏi hắn: “Mua đồ xong rồi hả?”

“Ừm, anh còn mua không ít hạt thông đó.”

Cậu nhìn túi mua đồ của Hầu Mạch, hỏi: “Dì thích ăn hạt dẻ cười, anh không mua một ít à?”

“Một túi đủ rồi, mẹ anh ăn ít mà.”

“Đồ keo kiệt.”

“Chẹp, cái này gọi là có kế hoạch, như em thì phá sản đó.”

Tùy Hầu Ngọc không đáp lại hắn, mà nói với Dương Tương Ngữ: “Vậy chúng con đi trước.”

Hầu Mạch ngạc nhiên hỏi: “Nói xong rồi à?”

“Ừm.”

Hai người cùng nhau đứng lên xách đồ, Tùy Hầu Ngọc tạm biệt Dương Tương Ngữ xong cùng Hầu Mạch đi ra ngoài, dường như đang nói tối nay ăn gì.

Bà chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi, trong lòng bỗng cảm thấy ghen tị.

Tùy Hầu Ngọc có vẻ đối xử rất tốt với mẹ Hầu Mạch…

Còn bà với cậu thì…

Lại muốn khóc rồi.

Cùng lúc đó.

Nhiễm Thuật cùng Tang Hiến về nhà gặp ba mẹ mình, bầu không khí trong nhà có thể dùng từ “Tu La Tràng*” để hình dung.

*là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn

Ba Nhiễm mang thù, lòng dạ còn hẹp hòi.

Ông nhìn thấy Tang Hiến từng đánh chính mình, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Ngày trước gặp mặt, ba Nhiễm bị đánh ngã trái ngã phải, cũng không nhìn thấy rõ Tang Hiến trông như thế nào, vóc dáng ra sao.

Ba Nhiễm một thân cao 1m74 ra mở cửa. Ánh nhìn thuận tiện nhìn về phía trước, cằm hướng lên 30 độ mới có thể cùng Tang Hiến nhìn nhau.

Tang Hiến chào cũng không gọi ông là chú, chỉ có nói: “Xin chào.”

Sau khi vào cũng không mấy câu nệ, tự tìm chỗ ngồi xuống, thoải mái nói: “Bác không cần chuẩn bị cơm đâu ạ, cháu cùng với Nhiễm Thuật ngồi một chút rồi đi luôn ạ.”

Ba Nhiễm tức giận ầm ĩ: “Tôi mới không thèm chuẩn bị!”

Ba Nhiễm ngồi trong phòng khách, lần nữa đánh giá Tang Hiến, rồi lại nhìn con trai mình…

Ở cạnh Tang Hiến quả thật có chút nũng nịu.

Nhiễm Thuật tự mình đi vào phòng bếp, sau đó bưng một mâm đựng trái cây đưa cho Tang Hiến nói: “Ăn chút gì đi, ăn xong rồi mình đi.”

Lúc này ba Nhiễm quát: “Mày ở lại cho tao!”

Nhiễm Thuật xua tay: “Có lời thì nói, nếu không sẽ lại đánh nhau, mấy công ty nhà chúng ta làm ăn không được là đánh một gậy đó à?”

Lúc này ba Nhiễm tức giận sôi máu.

Bọn họ gặp người nhà cũng không nói gì nhiều, cả quá trình ba Nhiễm đều tức đến khó chịu.

Nhiễm Thuật cũng không chủ động tìm chuyện nói điều chỉnh không khí, chỉ có đưa hoa quả cho Tang Hiến ăn.

Qua một lúc, lúc Nhiễm Thuật vào phòng bếp sửa soạn lại đồ đạc của mình, ba Nhiễm cũng qua đó, hỏi: “Con với thằng nhóc kia nghiêm túc đấy à?”

“Khẳng định là vậy ạ, nếu không trước đó còn làm loạn một trận lớn như vậy sao?”

“Thằng con vô lại…”

Nhiễm Thuật sắp xếp đồ đạc của mình xong muốn đi ra ngoài, ba Nhiễm nhịn không được hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Mẹ chồng cho con một căn biệt thự, con qua ở đó!”

Đây là món quà mà mẹ Tang mua cho Nhiễm Thuật, nhà bọn họ còn có một căn biệt thự trống ở sân trong, chủ yếu là do trong nhà ít người, phòng nhiều, có rất nhiều nơi bỏ trống.

“Mẹ chồng?” ba Nhiễm Thuật khó có thể tin hỏi

“Vâng ạ, ba cứ dần dần làm quen nha.” Nhiễm Thuật nhập vai rất nhanh, cậu với Tùy Hầu Ngọc không giống nhau, cậu đã sâu sắc nhận thức được bản thân không thể là 1.

Ba Nhiễm thật sự tức đến đau não, thằng nhóc nhà dưới từng đánh ông, giật dây ba nó mà công kích công ty ông, ông còn không thể nói gì!

Thế mà ông còn phải nhìn thằng nhóc đó cùng với con trai mình yêu đương, con trai mình lại còn là… cái dạng đó!

Nghĩ tới nghĩ lui, ba Nhiễm bỗng nhiên hỏi Nhiễm Thuật: ‘Mày có hiểu biết về công ty nhà bọn họ không?”

Nhiễm Thuật lắc đầu: “Không ạ, cụ thể làm cái gì con cũng không biết.”

“Nữ quản lí phụ trách nhà họ cùng nghiệp vụ với nhà mình, họ Hầu ấy, cũng trắng đó… con có quen biết không? Ba nghe bảo cô ấy độc thân.”

Mới đầu Nhiễm Thuật không để ý, sau đó nghe được hai từ quan trọng: Hầu, trắng.

Nhiễm Thuật nghe thấy có chút không đúng, liền hỏi: “Sao ạ? Mới không bao lâu mà ba đã nhớ nhung mùa xuân thứ hai rồi?”

“Ý gì vậy!” Ba Nhiễm không thừa nhận: “Chỉ là trong triển lãm có gặp mặt vài lần, cảm thấy cô ấy khá giỏi, muốn đào qua đây.”

Nhiễm Thuật nghe đến là vui vẻ: “Người ta bỏ công ty có tương lai sáng lạn chuyển qua công ty sắp đóng cửa này, ba nghĩ hay vậy?”

“Cái gì mà sắp đóng cơ? Công ty nhà mình trong lĩnh vực có tiếng đấy nhé!”

“Vâng vâng vâng!”

“Con giúp ba tìm cơ hội nghe ngóng chút đi.”

Nhiễm Thuật lắc đầu.

Ba nhiễm không chết tâm hỏi tiếp: “Làm sao?”

“Con mà đi hỏi Tang Hiến, nữ quản lý bên nhà anh có muốn chuyển nơi công tác không, có nghe được đâu ba? Với cả, con đoán vị đồng nghiệp mà ba nhìn trúng kia là mẹ bạn học con đó.”

“Mẹ, mẹ bạn học con á?”

“Vâng, lần đánh ba trước đó, cái người bị ba đá mấy cái, ba nhớ lại xem, hai người đó có phải trắng giống nhau, nhìn cũng giống nhau không?”

Mặt của ba Nhiễm trong nháy mắt đen như đáy nồi.

Nhiễm Thuật vui vẻ hớn hở tiếp tục nói: “Bạn học đó của con là bạn trai của Ngọc ca đó, giám đốc Hầu cực kì thích Ngọc, có thể vì trả thù cho Ngọc ca mà đến công ty nhà họ Tang đó. Con nghĩ là… ba đừng nhớ thương người ta nữa, còn làm phiền là dễ bị đánh đó. Ba dám làm phiền người ta, Ngọc ca của con sẽ không cho ba mặt mũi đâu, còn đến đánh ba nữa, lúc ba đánh người hận thù như nào ba tưởng tượng mà xem.”

Nội tâm Nhiễm Thuật đang thấy vui sướng khi có người gặp họa, nhưng vẫn giả bộ vỗ vai của ba: “Được rồi, con với bạn trai đi đây, ba cứ bình tĩnh lại ha. Nếu không được thì ba cứ đi tìm đại mấy cô nổi trên mạng, bọn họ muốn tiền, còn ba thì vì sắc, hai người đừng ai mong ai thật lòng, khéo ba còn có thể lừa người ta tới tay được, miễn là đừng nhỏ tuổi hơn con là được, cố lên nha ba!”

“Mẹ mày, đồ ranh con!”

Ba nhiễm lại tức giận muốn động tay, kết quả Nhiễm Thuật quay lại chỉ ông cảnh báo: “Con cảnh cáo nha! Ba đánh con, người nhà dưới lầu kia sẽ đánh ba, vai vế cũng là ông nội ba đó.”

Nhiễm Thuật nói xong, ngâm nga một bài rồi nhảy chân sáo đi xuống lầu.

Ba Nhiễm cuối cùng vẫn quan tâm nói một câu: “Con muốn học lại à?”

“Vâng, học lại.”

Kỳ thi của học sinh nghệ thuật đã kết thúc, Nhiễm Thuật khôn thi đỗ.

Lần này cậu thi chuẩn bị quá vội vàng, cơ bản đã quên không ít, thời gian không tới hai tháng không đủ để cậu ôn bài, không đủ thi vào trường mình mong muốn. Thi một lần này coi như là đi tìm cảm giác, năm sau đi thi coi như là đã có kinh nghiệm.

“Được rồi, mày lăn đi.” Ba Nhiễm không quản nữa.

Nhiễm Thuật vui vẻ đi xuống lầu.

Ba Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn ngó xuống lầu hét: “Không còn tiền thì về nói với ba.”

“Nhà chúng ta không phải sắp phá sản rồi à?” Nhiễm Thuật hỏi.

“Vẫn chưa, phá sản không nổi đâu! Vẫn còn tốt chán!”

“Vầng, trước tiên cứ gửi con năm triệu tệ đi!”

“Cần lắm vậy làm gì?”

“Ba nhiều tiền mà.”

“…”

Ba Nhiễm tức phát điên, cuối cùng vẫn là không đồng ý.

Buổi tối, Tùy Hầu Ngọc ngồi ở phòng khách, ôm Đại Ca coi phim Hàn.

Hầu Mạch cố ý đi từ nhà bếp ra mang cho cậu một hộp giấy mới.

Cậu thấy không thoải mái, hôm nay xem cái này sẽ không khóc! Là phim hài tình cảm mà.

Trong phòng bếp và nhà ăn, mẹ Hầu cùng với Hầu Mạch đang chuẩn bị bữa tối, lần lượt bê từng món ăn lên trên bàn.

Đợi đến lúc ăn cơm, mẹ hầu gọi Tùy Hầu Ngọc tới, đưa cho cậu một đĩa sủi cảo: “Xem xem, sủi cảo hình thỏ mà mẹ gói, đặc biệt cho con đó.”

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu nhìn, khen ngợi: “Đáng yêu quá đi ạ.”

Thật ra cũng bình thường, Tùy Hầu Ngọc còn có thể gói dễ thương hơn cái này, dù sao thì cậu cũng là người làm thú len, làm mấy thứ này vẫn còn tốt lắm.

Hầu Mạch cùng mẹ Hầu rõ ràng đều rất thông minh, thế nhưng sao việc vẽ với làm thủ công thì… kém như thế vậy?

Thế nhưng nhìn Hầu Mạch toàn ăn những cái sủi cảo thông thường, cậu liền cảm thấy vui vẻ, sủi cảo cậu ăn đáng yêu hơn của Hầu Mạch.

Ba người ngồi ăn bữa tối, không khí vui vẻ toàn là cười nói.

Đại Ca ngồi cạnh bọn họ, có vẻ muốn thò vuốt ra bắt cá, cuối cùng bị Tùy Hầu Ngọc vô tình ôm đi.

Mẹ Hầu thần thần bí bí lấy ra hai bao lì xì đưa cho bọn họ: “Năm nay mẹ có tiền rồi, lì xì nhiều hơn này.”

Hai người đồng thời xua tay.

Tùy Hầu Ngọc nói: “Con không thiếu tiền.”

Hầu Mạch trả lời càng thêm tức giận: “Thu nhập năm nay của con còn nhiều hơn mẹ đó.”

Lần trước Hầu Mạch thắng giải ba thế giới, tiền thưởng là một trăm ngàn đô, thêm tiền thưởng của những trận đấu khác và tiếng tăm khi nhận đóng thêm vài quảng cáo nữa, thu nhập của hắn năm nay cũng phải tới hơn một triệu nhân dân tệ.

Mẹ Hầu bây giờ đang làm quản lí xí nghiệp cấp cao, nhưng vì tình hình quá rối rắm, trước mắt còn không có nhiều lợi nhuận. Bà chỉ có thu nhập cố định cùng với tiền thưởng khuyến khích của chú Tang, tính ra thu nhập một năm là hơn năm trăm nghìn tệ.

Thế nhưng, năm tới Hầu Mạch sẽ không đuổi kịp mẹ nữa, dù sao thì trong công việc mẹ hắn rất xuất sắc, ước chừng năm tới sẽ có thể nổi lên.

Chuộc lại căn nhà trong thành phố là chuyện ở trong tầm tay.

Mẹ Hầu lúc này mất hứng: “Vậy vẫn phải nhận!”

Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lì xì.

Mẹ Hầu lại lấy ra một cái túi: “Mẹ mua cho hai đứa mỗi đứa một bộ quần áo này.”

Hầu Mạch nháy mắt tuyệt vọng: “Không cần như vậy đâu mẹ!”

Tùy Hầu Ngọc thì chỉ cúi đầu, một lời cũng không nói, thậm chí còn không chờ mong với quần áo.

Cuối cùng mẹ hầu vẫn lấy quần áo ra đưa cho bọn họ: “Cũng mua cả rồi, mặc thử xem.”

Tùy Hầu Ngọc lấy quần áo ra mặc thử, đứng ở trước gương.

Mẹ Hầu mua cho cậu một chiếc áo khoác có lông ở cổ và tay áo, những phần khác làm từ da trâu, bên trong có lót một lớp lông. Áo khoác nhìn qua không có vấn đề gì, chỉ là túi áo ở phần ngực có thêu một bông hoa, làm cho áo khoác nhìn có chút… nữ tính.

Hầu Mạch cũng là chiếc áo tương tự, thế nhưng cổ áo lông xù lại thành cổ áo đốm, mà của Tùy Hầu Ngọc lại là màu trắng.

Hầu Mạch mặc xong đứng trước gương nói: “Đẹp quá! con mặc vào nhìn giống nhà giàu mới nổi chưa!”

Tùy Hầu Ngọc kiên trì nói: “Đẹp lắm.”

Mẹ hầu cực kì vui vẻ: “Mẹ nhìn ra được con thích màu xanh lam! Lúc chọn quần áo nhìn trúng luôn cái này, có đẹp lắm không?”

“Vâng vâng.” Hai người đồng thời gật đầu.

Mẹ Hầu rất hài lòng, còn lấy di động ra chụp hình bọn họ, quay đầu đã thấy đăng lên vòng tròn bạn bè.

Ban đêm, Tùy Hầu Ngọc nằm trên giường nhìn bức ảnh, rơi vào phiền muộn.

Cậu cùng với Hầu Mạch nhìn giống như tên nhóc tinh thần phơi phới về quê làm việc nhà nông vậy…

Hầu Mạch cười hì hì ghé vào tai cậu nói: “Ngọc ca… nhìn em không có nữ tính chút nào hết đâu, thật đó.”

“Ừ…”

“Ngọc ca…”

“Có chuyện thì nói.”

“Chúng mình tới làm hiệp năm mới đi.”



Ngày hôm sau, Hầu Mạch phải đi chúc tết cùng mẹ Hầu.

Mẹ Hầu nhìn hắn bị dọa hoảng sợ, con trai mình sao sau một đêm lại thành con gấu trúc rồi?

“Mấy đứa hôm qua mấy giờ đi ngủ?” Mẹ Hầu hỏi.

“À…”

“Mấy giờ?”

“Không ngủ ạ…”

“…”

Hầu Mạch mỉm cười nhìn bát cháo mẹ Hầu đang cầm, nói với bà: “Mẹ bưng lên trên đi, Ngọc ca đang ngủ bù, chúng ta đi trước nhé.”