Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh - Chương 92: Giành quyền thừa kế cũng nguy hiểm tới tính mạng - Chương 92: Di sản






Lộ Hy nhận lấy điện thoại của Chúc Gia Kỳ, mở album ảnh ra xem, cậu ta chụp hiện trường rất cẩn thận, chỗ nào cũng chụp rất nhiều góc.

Lộ Hy mở từng tấm một lên xem, không cẩn thận lướt hơi nhanh nên trước mắt lại bất ngờ xuất hiện một bức ảnh chụp xác mèo be bét máu thịt.

Đầu ngón tay cô khựng lại, bình tĩnh liếc nhìn lên album ảnh, “Camera”, không phải ảnh download, đây là ảnh mà cậu ta tự chụp.

Chúc Gia Kỳ vẫn treo nụ cười đó, dường như không phát hiện có điều gì không ổn.

Lamia giục hỏi: “Chuyển được chưa?”

“Đợi tí đã.” Lộ Hy tỉnh táo lại, gọi người mang ghế tới, bước lên rồi chụp trên nóc giá sách.

Cô lén liếc qua Chúc Gia Kỳ, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải nhắc anh Chúc Tử cẩn thận tránh xa bạn nhỏ này một chút. Không biết là cậu ta chỉ tò mò nên chụp hay là con mèo trong ảnh là nạn nhân của cậu ta nữa, tóm lại đều rất nguy hiểm.

Trên nóc giá sách có một lớp bụi mỏng, trừ dấu măng cụt* nhỏ của Chúc Tinh Dạ ra thì chỗ nó ngủ cũng để lại một vết tròn sạch sẽ, Lộ Hy nhìn, ngủ cũng tròn vo nhỉ.

chapter content



(*) Ai nuôi mèo sẽ hiểu măng cụt là để chỉ đệm thịt dưới chân của mèo á, mình thích gọi vậy tại nó cute nên về sau sẽ gọi như thế nhé =)))

Nhưng trước vết tròn mà nó ngủ, chỗ gần mép giá sách vẫn còn một dấu hình chữ nhật nữa.

Lộ Hy mở album ảnh ra lần nữa, tìm kiếm manh mối có liên quan tới dấu vết này. Trên bàn có một cái kệ gỗ, Lộ Hy nhờ họ chuyển tới giúp, vừa khớp với dấu này.

Đáng lẽ thứ này phải được đặt trên nóc giá sách.

Lộ Hy sờ cằm, Chúc Tinh Dạ linh hoạt nhảy lên ghế, ngồi xổm dưới chân cô “meo” một tiếng.

“Có phát hiện gì không?”

Lộ Hy ngồi xuống, nắm 2 chân trước của anh rồi nựng măng cụt, nghiêm túc nói: “Thành thật khai báo đi mèo con, trước đây cái kệ này vốn để làm gì vậy?”

Chúc Tinh Dạ có chút bất lực: “… Tôi không biết thật mà, lúc tỉnh lại tôi đã là con mèo rồi, còn tưởng bản thân đang nằm mơ nữa chứ.”

Lộ Hy nghiêng đầu, dù sự thật là Chúc Tinh Dạ đã biến thành một con mèo, vẫn có thể giao tiếp với Lộ Hy nhưng anh vẫn không cung cấp được bất cứ manh mối gì ở góc nhìn của con mèo cho cô biết, vì trên thực tế Lộ Hy cũng không thể hiểu được những manh mối từ miệng của một con mèo.

Cô lẳng lặng ngẩng đầu lên, thầm nghĩ quản trị viên vẫn khá tỉ mỉ của một khía cạnh nào đó…

Chúc Gia Kỳ tò mò đứng cạnh cô: “Cô nghe hiểu được con mèo nói gì à?”

Lộ Hy bình tĩnh nói dối: “Không có, nhưng không nghe hiểu cũng cực kỳ đáng yêu mà.”

Chúc San San nhìn vào cái kệ: “Thứ này, có khi nào là giá đỡ dao không? Không phải trên người ông già cũng bị cắm dao sao…”

Lộ Hy nhìn sang thi thể ngài Chúc, con dao găm cắm trên ngực ông ta rất đặc biệt, chuôi cầm làm bằng vàng, bên trên khảm đầy các loại ngọc, chắc chắn nắm vào không dễ chịu chút nào.

Lộ Hy hỏi: “Có ai từng thấy con dao này chưa?”

Chúc Nhĩ Nam lau mồ hôi trán: “Đây, đây là do tôi tặng, nhưng chuyện này không liên quan gì tới tôi hết! Trước, trước kia cha tôi rất thích sưu tầm các loại vũ khí, tôi tìm người làm cái này để tặng ông ấy, ông ấy còn chê tôi thô tục, sau đó tôi chưa từng trông thấy nữa, cứ nghĩ là ông ấy vứt đi rồi…”

Giờ xem ra ông ta rất thích, ngài Chúc này đúng là một người thú vị mà.

Lộ Hy ngẩng đầu: “Nói cách khác thì con dao này vốn được đặt trong kệ trên giá sách… Thế chẳng phải rất nguy hiểm sao? Hình như con dao này không có vỏ dao thì phải.”

“Hả?” Chúc Nhĩ Nam to gan đi tới phía trước, quay đầu nhìn xung quanh, “Không phải đâu, tôi nhớ có vỏ ngoài mà, cùng một kiểu dáng với chuôi dao ấy, rất bắt mắt!”

Bà Tô đảo mắt một vòng: “Đừng nói là có người để ý tới cái vỏ dao đó nên trộm đi rồi nhé?”

Lộ Hy lắc đầu: “Tôi không nghĩ thế.”

“Tại sao?” Bà Tô bất mãn hỏi cô.

Lộ Hy chỉ vào tay ngài Chúc: “Nhẫn kim cương, khuy măng sét bằng đá quý, đồng hồ thương hiệu nổi tiếng, còn có tượng Phật ngọc đeo trên cổ nữa… Không lấy những thứ này mà lấy một cái vỏ dao để làm gì?”

Chúc Gia Kỳ: “Nhưng cái vỏ dao đó đâu có trong phòng này, vừa rồi tôi đã tìm kỹ rồi, chắc cũng chẳng liên quan gì tới vụ án đâu nhỉ? Có thể là bị mất rồi, sau đó con dao được đặt lên kệ —”

Lộ Hy sờ cằm: “Nhưng cách bày trí này kỳ lạ quá, cứ như treo thanh gươm của Damocles* trên đầu mình vậy…”

(*) Hình tượng này bắt nguồn từ một câu chuyện ngụ ngôn Hy Lạp, các bạn có thể click vào nút bên dưới để đọc:

Ở ĐÂY NÈ

Chúc San San tức giận trợn mắt: “Chứ gì nữa, ông già không sợ lỡ bị động đất thì con dao kia sẽ rơi xuống…”

Cô ta chợt khựng lại, dường như đang nghĩ tới chuyện gì rất kinh khủng.

Lộ Hy nhìn cô ta: “Sao vậy? Cô nghĩ ra chuyện gì à?”

Chúc San San run tay chỉ vào Chúc Tinh Dạ: “Lẽ nào, lẽ nào là nó?”

Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu, mờ mịt “meo” một tiếng.

Lộ Hy nghe Chúc Tinh Dạ hoang mang hỏi: “Chuyện này liên quan gì tới tôi, chẳng phải giờ tôi chỉ là một con vật thôi hay sao?”

Bà Tô là người chế giễu đầu tiên: “Này, cô định bảo con mèo này thành tinh hay sao? Nó biến thành yêu tinh rồi giết cha à?”

Chúc Nhĩ Nam vội xua tay, thật sự lạy Chúc Tinh Dạ một cái: “Mấy người đừng nói bậy bạ nữa, cha nói mèo mun có linh hồn đấy, thầy phong thủy trước đây ông ấy mời tới nói mèo mun có thể trấn nhà, trừ tà, thu tài lộc! Em đừng nói nữa, đúng là từ khi cha nuôi con mèo này, nhà chúng ta thuận buồm xuôi gió hơn hẳn!”

Lamia nhướng mày: “Nhưng cũng có người bảo mèo mun là vật nuôi của phù thủy.”

Chúc Tinh Dạ được tất cả mọi người chú ý chỉ biết yếu ớt “meo” một tiếng.

Suýt chút Lộ Hy đã bật cười, anh Chúc Tử thật sự học mèo kêu cơ đấy

Chúc San San hơi sốt ruột, khua tay múa chân nói: “Ai bảo với mấy người như thế! Mấy người nghĩ thử mà xem, con dao thì được đặt trên giá sách, ngay trên đầu cha, mà chẳng phải con mèo này cũng ngủ trên nóc giá sách hay sao?”

Lần này đa số những người có mặt đều hiểu ra, Chúc Nghi Lan hơi há hốc, nhìn lên nóc giá sách rồi lại nhìn Chúc Tinh Dạ, kinh ngạc nói: “Lẽ nào… nó đẩy con dao găm trên nóc giá sách, cha nghe tiếng nên ngửa ra sau nhìn thì bị…”

Chúc Tinh Dạ nghẹn họng: “Tôi không có.”

Lộ Hy nhìn sang, Chúc Tinh Dạ nghĩ một chút rồi nói lại: “Tôi nghĩ là tôi không có làm.”

Nhưng trong mắt những người khác, nó chỉ đang meo meo một cách vô tội mà thôi.

Chúc Nghi Lan chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, run run chỉ vào Chúc Tinh Dạ: “Bắt lấy nó! Đánh chết nó đi!”

Lộ Hy nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì luật sư Hà đã lắc đầu trước: “Giờ nó cũng là một trong những người tranh quyền thừa kế đấy, e là ngài không có lý do để đuổi nó ra khỏi hiện trường đâu.”

“Thừa kế?” Chúc Nghi Lan bỗng cao giọng, “Ông nghĩ là tôi đuổi nó đi vì muốn giành quyền thừa kế ư! Tôi chỉ muốn báo thù cho cha mà thôi!”

Lộ Hy lắc đầu: “Vẫn chưa có bằng chứng.”

Chúc Nghi Lan cau mày, nhìn Lộ Hy chằm chằm: “Vị thám tử này, đây là chuyện nhà của chúng tôi, tôi không biết luật sư Hà đã tốn bao nhiêu tiền để thuê cô, nhưng những chuyện đó đều rất dễ thương lượng, sau này chúng tôi sẽ bồi thường cho cô. Hiện tại, phiền cô đi trước đi.”

Lộ Hy làm ngơ, chỉ nhìn sang luật sư Hà: “Luật sư Hà à, thực ra tôi còn một câu hỏi nữa, chúng tôi phải làm sao để xác nhận là mình đã tìm được nguyên nhân cái chết của ngài Chúc chứ? Không có câu trả lời tham khảo thì sao chúng tôi biết kết quả của chúng tôi là sai. Lẽ nào trước khi chết ngài Chúc đã nói nguyên nhân cái chết của mình cho ông nghe hay sao?”

Luật sư Hà lắc đầu tiếc nuối: “Ngài Chúc không kịp nói cho tôi biết hết. Vì thế làm sao để biết mọi người có đưa ra đáp án chính xác không cũng là một vấn đề khó, tôi nghĩ cứ dùng bằng chứng để thuyết phục mọi người làm tiêu chuẩn đi.”

Lộ Hy cười: “Vậy tôi làm đại diện cho Chúc Tinh Dạ nên cũng phải thuyết phục được tôi, đúng không?”

Luật sư Hà gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Lộ Hy nhìn về phía Chúc Nghi Lan: “Rất xin lỗi, suy luận của bà hoàn toàn không hề có bằng chứng, tạm thời không thuyết phục được tôi. Giờ chúng ta chỉ mới biết con dao găm vốn dĩ được bày trên nóc giá sách, Chúc Tinh Dạ cũng nằm trên đó.”

“Nhưng cô không thể chứng minh con dao bị Chúc Tinh Dạ đẩy rơi xuống, lúc chúng ta nhìn thấy nó, nó đang ở trên bàn mà.”

Chúc Nghi Lan nhìn độ cao giá sách, không phục nói: “Biết đâu được là nó chỉ tình cờ rơi xuống bàn thôi, nếu có đồ rơi xuống cũng sẽ rơi xuống dưới mà.”

Lộ Hy cười: “Được rồi, không thể nói là không có khả năng này được. Nhưng bà có thể chứng minh lúc kệ đỡ dao rơi xuống, con dao găm đó đang ở trên kệ không?”

Chúc Nghi Lan nghẹn họng.

Lộ Hy quay người lại: “Thậm chí chúng ta còn chưa khám nghiệm tử thi, chưa biết được nguyên nhân chết thật sự của ngài Chúc nữa. Theo phán đoán sơ bộ ở hiện trường, chúng ta nhận định con dao găm là nguyên nhân gây ra cái chết của ông ta, nhưng biết đâu được đó chỉ là thuật che mắt thôi, nhiều khi con dao đó được cắm vào sau khi ông ta chết thì sao.”

“Hơn nữa rốt cuộc có người khác đi vào căn phòng này không, phía sau giá sách này là chỗ gì, Fina mất tích đã đi đâu… Vẫn còn rất nhiều nghi điểm chưa được giải đáp, tôi không tán thành việc kết án ngay bây giờ, không thể nào để cho một con mèo cõng nồi được.”

Lộ Hy ngồi xuống, ôm lấy Chúc Tinh Dạ, trong mắt đầy ý cười: “Biết đâu tôi lại là người chứng kiến nó trở thành con mèo giàu nhất thế giới thì sao.”

Nghe vậy, những người có mặt đều biến sắc.

Chúc Tinh Dạ đặt chân mình lên tay cô: “Nói hay đó, hôm nay tôi sẽ để dành cá của mình lại cho em ăn vặt.”

Lamia vẫn đang vịn giá sách, hơi sốt ruột giục: “Có mở hay không vậy?”

Lộ Hy gật đầu: “Mở, tất nhiên phải mở rồi.”

Cuối cùng Lamia cũng được hành động, anh ta cố gắng kéo giá sách ra, nhưng dù có dùng bao nhiêu sức, cái giá sách vẫn không hề nhúc nhích.

Lamia vò đầu bứt tóc: “Giá sách này bị cố định rồi à?”

“Không thể được!” Chúc Nhĩ Nam không tin đi tới giúp, nhưng 2 người họ loay hoay tới đổ đầy mồ hôi vẫn không thể nào kéo giá sách ra được.

Lộ Hy đi quanh giá sách một vòng, phát hiện ở chỗ tiếp giữa giá sách và tường quả thực có cơ quan dính giá sách lên tường, không thể xê dịch được.

Cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa trên giá sách: “Có khi nào là cái này không? Ổ khóa này không phải để mở giá sách mà là để thu cơ quan lại. Tôi mới nhìn rồi, những cơ quan đó đều có thể thu lại được.”

Bà Tô vỗ tay: “Tìm chìa khóa đi! Mau mau, chúng ta chia nhau ra tìm đi!”

Lộ Hy không quan tâm họ đi đâu, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Tôi cần vài người giúp khiêng thi thể ra chỗ khác, không có bác sĩ thì chỉ có thể dựa vào một ít kiến thức đơn giản của tôi để xem nguyên nhân tử vong vậy.”

“Luật sư Hà, mong ông giúp chứng kiến một chút, xác nhận chúng tôi không hề động tay động chân gì.”

Luật sư Hà: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

“Để phòng ngừa.” Lộ Hy nhìn ông ta, “Có thể nói cho tôi biết chứng cứ chứng minh ông không phải hung thủ không?”