Tôi ngồi nhiều chuyện với Sang được một lúc thì cậu Minh dẫn cụ Đằng ra phòng khách. Cậu Minh dặn cụ là muốn chân mau bình phục thì đi lại ít thôi, nhưng khổ nỗi cụ nhà tôi có chịu ở yên một chỗ đâu, ngày nào cũng như ngày nấy, cứ tờ mờ sáng là tôi đã thấy bóng cụ chống gậy đi làm. Nói ra thì cụ bảo là công việc nhà đầy rẫy, không có ai trông coi, thế là cụ đành phải vác cái thân tàn của mình đi lo liệu trên dưới.
Cậu Minh nghe cụ kể xong lại nói:
"Dù sao ông cũng mới lấy vợ, cứ ở nhà với mợ một thời gian, công việc giao cho người làm là được mà."
Thôi cho tôi xin hai chữ bình yên. Bảo cụ ở nhà thì được, chứ đừng bảo cụ ở nhà với tôi. Thân tôi còn lo chưa xong đây này.
"Cũng không còn sớm nữa, hay là mọi người ở lại đây đêm nay rồi sáng mai về sớm. Chẳng mấy khi ông lên Cần Thơm, lần này còn mang theo mợ hai nữa, sẵn tiện đưa mợ hai đi tham quan cho biết với người ta." Thấy cụ Đằng không nói gì, cậu Minh ngỏ ý mời chúng tôi ở lại.
"Bây giờ tui tranh thủ về vẫn kịp, thôi để hẹn ông khi khác. Với lại vợ tui cũng không thích đi đây đó đâu."
"Có mà. Em thích đi mà mình."
Tôi phản bác lời của cụ Đằng ngay. Cho chừa cái tội chưa hỏi qua ý kiến tôi mà đã vội khẳng định là tôi không thích đi đây đó.
"Đó, ông nghe chưa? Còn không mau đưa người ta đi nữa. Mợ còn trẻ, ông đâu thể suốt ngày nhốt mợ ở nhà được."
Cậu Minh vẫn ra sức năn nỉ cụ Đằng, còn tôi cùng với cụ Sang đứng kế bên cũng tán thành với ý kiến này. Hai người chúng tôi nũng nịu với cụ Đằng mãi, cụ cũng không còn cách nào khác ngoài đồng ý. Để tôi ngủ lại quê hương tôi một đêm, biết đâu tìm thấy lỗ hỏng thời gian và quay trở về thời hiện đại.
Chập tối, cậu Minh dẫn theo tôi và cụ Đằng la cà quanh mấy con phố đông đúc. Lúc đầu cụ Đằng còn định từ chối vì cái chân đau, nhưng sau khi nghe cậu Minh bảo sẽ thay cụ đưa tôi đi, cụ liền miễn cưỡng nói "đi một chút cũng được".
Tôi đi cùng cậu Minh ở đằng trước, thi thoảng ngoái lại nhìn cụ Đằng vác theo đôi chân khập khiễng ở đằng sau. Đáng đời cụ, ai bảo chân đau mà cứ thích đua đòi. Lại nói đến cậu Minh, người gì đâu mà đã đẹp trai lại còn đa tài, cậu đi đến đâu là giới thiệu chi tiết cho tôi đến đó, sự chuyên nghiệp và hiểu biết của cậu khiến một hướng dẫn viên du lịch tương lai như tôi còn phải thấy xấu hổ thay. Tôi đi cạnh cậu, người qua đường ai nấy đều nhìn theo xì xào to nhỏ, có khi họ nghĩ chúng tôi là cặp vợ chồng son cũng nên.
Dừng chân tại một nhà hàng sang trọng gần nhà, cậu Minh mời chúng tôi dùng bữa cơm tối thân mật. Suốt từ nãy đến giờ, cậu hai vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, không thèm nói với ai câu nào, không biết hôm nay ai đã lấy mất sổ gạo của cậu nữa. Mà cái nhà hàng này cũng lạ, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy toàn là đàn ông, có chăng cũng chỉ thêm mấy cô gái xinh đẹp gợi cảm lượn tới lượn lui, trông chẳng khác nào mấy quán đèn mờ.
"Trời ơi cậu hai, cậu Minh, lâu lắm rồi không thấy hai cậu ghé, em tưởng hai cậu quên em rồi."
Một cô gái mặc váy ngắn trên gối, từ đâu chạy lại khoác tay cậu hai. Tôi đoán có sai đâu, hai ông cụ này còn là khách quen tại đây nữa. Cậu Đằng thì không phải nói, nhưng còn cậu Minh, xem ra tôi đã bị vẻ ngoài tử tế của cậu đánh lừa rồi.
"Tui có vợ rồi!" Cậu hai gỡ tay cô gái ấy ra, trong phút chốc đã kéo tôi ôm vào lòng. Tôi vùng vẫy trong sự ngỡ ngàng nhưng vẫn không sao thoát khỏi đôi tay săn chắc của cậu hai. Chuyện gì nữa đây? Người tình lâu ngày không gặp, định đem tôi ra làm trò cho người ta ghen à?
"Mới không gặp cậu có mấy tháng mà cậu bỏ em lấy vợ à? Cậu thiệt là nhẫn tâm mà."
"Thôi chị đừng giỡn nữa, mợ hai còn ngồi đó kia kìa. Có món gì ngon ngon thì đem ra cho em đãi khách đi." Cậu Minh thấy cô gái ấy giả vờ khóc lóc nên trả lời thay cho cậu hai. Ngay sau đó, cô ấy cũng phụng phịu đi vào trong, còn giả vờ quay lại trách móc hai cậu. Mà sao cậu Minh lại gọi người ta bằng chị? Hay là cả hai cậu đều có sở thích lái máy bay? Tại sao thế này, rồi tại sao thế kia, cuộc đời tôi chưa bao giờ có nhiều câu hỏi tại sao đến thế.
Trong lúc tâm trí tôi đang quay mòng mòng, cậu Minh nhìn tôi cười rồi ân cần giải thích. Cậu bảo tôi đừng vội hiểu lầm, kia là chị Bích - chủ nhà hàng Thường Hoa mà cậu và cậu hai hay ghé qua. Chị Bích đã có chồng và hai con, bởi vì là khách quen nên lúc nào hai cậu cũng được tiếp đãi đặc biệt, được chị Bích xem như em út trong nhà. Cậu Minh còn dặn tôi đừng ghen bậy ghen bạ mà tội cho cậu hai, tôi lại cười trừ, cụ Đằng mà có lấy thêm mười cô vợ nữa, tôi cũng không rảnh mà để tâm đâu.
Thế rồi bữa cơm tối ở Cần Thơm năm 1922 cũng đã trôi qua một cách êm đềm. Tôi và cậu Minh có vẻ hợp tính nhau nên cứ bô lô ba la mãi không thôi, chẳng bù cho cậu hai, vừa mất sổ gạo mà còn phải đi ăn nhà hàng, thành ra suốt buổi không có tâm trạng hó hé nửa lời.
Tối đó, cậu Minh sắp xếp cho tôi và cậu Đằng ngủ trên căn phòng trống ở tầng hai, cậu còn chu đáo bảo tôi cứ lấy tạm bộ đồ của em gái cậu mà thay ra cho thoải mái. Nhìn ánh điện trong phòng sáng trưng, tôi chỉ biết tặc lưỡi tiếc nuối, biết vậy hồi sáng đã đem theo dây sạc mà sạc pin điện thoại cho đầy rồi.
Tôi đưa tay mở tủ quần áo rồi xuýt xoa, mặc dù em gái cậu Minh cũng nói gót theo anh trai đi du học, nhưng tủ đồ để lại toàn váy vóc lụa là, nhìn thấy mà ham. Ngắm nghía một hồi, tôi nhắm mắt chọn đại một chiếc váy hoa kiểu phương Tây bánh bèo, bình thường tôi cũng khá thích mặc váy, hôm nay nhìn thấy tủ váy thế này nên khó lòng mà cưỡng lại được.
Vừa bước khỏi phòng thay đồ, tôi đã thấy cậu hai ngồi chình ình trên sô pha, chăm chú đọc báo. Tôi bước đến trước mặt cậu, hai tay nắm lấy tà váy cho xòe ra rồi xoay một vòng.
"Mình ơi, mình thấy em bận đầm có đẹp không hả mình?"
Tôi hí hửng hỏi cậu. Mặc dù tôi đối với cậu hai là phu thê bằng mặt không bằng lòng, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ thích gọi hai tiếng "mình ơi", vừa để trêu cậu, cũng tiện thỏa mãn sở thích của bản thân. Giá mà cậu hai dịu dàng hơn một chút, lâu lâu cũng gọi tôi là "mình ơi" thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu.
"Tui đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ bận đầm, nhưng chưa từng thấy ai bận đầm xấu như mợ." Cậu hai nhìn tôi hồi lâu, nào ngờ buông ra một câu hết sức tàn nhẫn. Đúng là không thể trông mong gì ở cậu được mà.
"Độc mồm độc miệng như cậu, bị người ta bỏ rơi cũng là đáng đời."
"Mợ vừa nói cái gì?"
Sau câu nói đó, cậu Đằng buông tờ báo xuống, thô bạo nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi ngồi lên đùi cậu. Cậu gằn giọng bảo tôi nhắc lại lời vừa nói một lần nữa. Tôi nghĩ chắc ông cụ này lại lên cơn nữa rồi, lúc nóng lúc lạnh, ai mà chịu cho được.
"Tui biết hết chuyện cậu đi hỏi vợ mà không thành rồi. Biết sao không? Độc mồm độc miệng như cậu, bị gái bỏ rơi cũng là đáng đời." Tôi hiên ngang nhìn thẳng mặt cậu mà nói, không để lộ chút sợ hãi.
"Bởi vì có những loại đàn bà lẳng lơ đó, nên tui mới trở nên như vậy."
Cậu hai giận càng thêm giận, cứ thế siết chặt cổ tay tôi mà hằn học. Đàn bà nào lẳng lơ? Cậu có giỏi thì đi mà nói trước mặt người ta, sao cứ đăm đăm nhìn tôi mà nói hai chữ "lẳng lơ"? Người ta không thương cậu rồi cậu bắt đầu chuyển sang trách móc, kiểu đàn ông gì mà lạ lùng vậy không biết.
"Cậu bỏ tui ra coi. Đau quá!"
Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng thân thể yếu ớt này vừa mới đứng dậy đã bị cậu ngang tàng kéo lại.
"Tui nói cho mợ biết, mợ đừng nghĩ là mợ giả vờ thanh cao thì tôi không nhìn thấu dã tâm của mợ."
"Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?"
"Mợ tự nhớ ra rồi ân hận đi."